Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2172: Bặt vô âm tín (1)

Có hàng trăm loại người khác nhau trên thế giới này.
Có người cầm lên được thì buông xuống được, có người không cầm lên được, nhưng cũng buông xuống được.
Minh Quang đại gia là loại người thứ hai.
Tóm lại, đôi khi sẽ bộc phát vài ý nghĩ kỳ quái, rồi đi làm cái gì đó, cố gắng nỗ lực một chút. Nhưng một khi không có kết quả là quên ngay.
Khương Vọng đương nhiên là theo cảm quan của Trọng Huyền Thắng, luôn nhìn Minh Quang đại gia vô cùng thuận mắt. Vì nếu không có lão, Đức Thịnh Thương Hội sao có thể phát triển nhanh như vậy được?
Theo lời của Trọng Huyền Thắng nói thì, uống nước sao có thể quên người đào giếng.
Trong phủ Võ An Hầu, Khương Vọng đang đốc thúc Chử Yêu luyện quyền.
Gần đây hắn vẫn đang do dự một chuyện, đó là có nên mang An An về Tề quốc hay không.
Không có nghĩa là để Khương An An thoát ly khỏi Lăng Tiêu Các.
Hắn đã lâu không còn ý tưởng này rồi.
Khương An An ở Lăng Tiêu Các đã bốn năm, có tình cảm rất sâu nặng, không phải muốn thoát ly là thoát ly. Hơn nữa, việc tu hành của cô bé đã được thiết lập trong hệ thống của Lăng Tiêu Các ngay từ đầu, dưới sự hướng dẫn của Chân Nhân đương thời Diệp Lăng Tiêu. Bây giờ thay đổi, đồng nghĩa với việc tất cả khổ công trước đây trở thành lãng phí.
Hơn nữa, cho dù hắn có dùng bao nhiêu ân huệ, cho dù hắn có mời một vị sư phụ lợi hại đến cỡ nào cho Khương An An, thì cũng khó có thể tốt hơn Diệp Lăng Tiêu hiện tại.
Hắn rất biết ơn Lăng Tiêu Các đã chăm sóc cho An An, hắn cũng rất yên tâm về cuộc sống của An An ở Lăng Tiêu Các.
Cho nên điều hắn do dự là... bây giờ có nên để Khương An An cùng hắn chia sẻ vinh quang, chia sẻ thành quả mà hắn khổ cực phấn đấu có được, chia sẻ tất cả những gì hắn có được ngày hôm nay hay không.
Hắn có muốn để cho cả thiên hạ biết rằng Đại Tề Võ An Hầu Khương Vọng, có một thân muội muội coi như sinh mạng, trân quý như báu vật, cô bé tên là Khương An An hay không?
Hắn rất muốn làm như vậy, hắn rất muốn chia sẻ với muội muội của mình.
Bất cứ khi nào đạt được một điều gì đó, hắn vẫn muốn nhìn thấy ánh mắt sùng bái của muội muội mình.
Nhưng hắn không rõ, hắn có thể làm như vậy hay không.
Bây giờ hắn đã có thể yên tâm để muội muội mình đi dạo dưới ánh mặt trời, và an tâm bản thân có thể hoàn toàn bảo vệ muội muội chu toàn.
Hắn vĩnh viễn không thể quên được tất cả nỗi sợ hãi, sự thống khổ mà hắn trải qua vào ngày Phong Lâm thành bị vùi lấp.
Loại đau khổ này, khiến hắn đến nay vẫn sợ hãi.
Ngay cả bây giờ khi đã trở thành công quân hầu trẻ nhất Tề quốc, hắn vẫn có một cảm giác thiếu an toàn đối với người quan trọng nhất của mình.
"Sư phụ! Ngài đang nghĩ gì vậy?"
Chử Yêu mặc một bộ bì giáp màu đen, đang luyện quyền, chạy đi chạy lại như một con chạch đen.
Loại bì giáp này được một nghệ nhân xuất sắc chế riêng, cân nhắc kỹ lưỡng về thể chất của Chử Yêu, để đứa bé có thể luyện tập đến mức cực kỳ mệt mỏi mà không làm tổn thương cơ thể.
Thằng bé đang chạy tới chạy lui, đột nhiên chạy tới trước mặt Khương Vọng, ngước đầu tò mò hỏi.
Khi đó, Khương Vọng đang chắp tay sau lưng nhìn mặt trời lặn phía tây, thần quang sáng mờ chiếu sáng trong đôi mắt hắn. Đôi mắt và lông mày thanh triệt sơ lãng, trong ôn hòa lại không thiếu sự sắc sảo, trong lãnh đạm lại có uy nghiêm.
"À, ta đang nghĩ tới đại sư huynh của ngươi."
Hắn nói.
"Huynh ấy là người như thế nào?"
Chử Yêu hứng thú bừng bừng hỏi.
"Hắn là một đồ đệ rất có tư cách. Giống như bộ quyền mà ta đang dạy ngươi, hắn chưa luyện đủ một trăm lần, thì sẽ không nói nhảm với ta."
Khương Vọng sâu kín trả lời.
Chử Yêu yên lặng vung nắm đấm, giậm chân tại chỗ, xoay người rời đi.
Nói về Đường Đôn.
Ban đầu thật ra cũng không thể coi là đệ tử của hắn.
Dù sao thì bản thân Khương Vọng khi đó cũng rất yếu ớt. Hơn nữa, tuổi tác Đường Đôn cũng đã lớn, hắn chỉ cảm thấy người này chất phác thật thà, nên mới đáp ứng chỉ điểm một chút võ nghệ, giúp gã chuẩn bị cho cuộc khảo thí ngoại môn của đạo viện Phong Lâm thành.
Sau đó, Khương An An cứ một câu lại một câu gọi sư đệ Đường Đôn, Đường Đôn cũng cứ một câu lại một câu gọi sư tỷ An An, mỗi ngày đưa đón Khương An An đi học.
Cứ như thế mơ mơ hồ hồ mà đồng ý.
Mặc dù Đường Đôn có tư chất bình thường, xuất thân cũng tầm thường, cũng không nổi trội gì. Nhưng sau khi sống chung với gã một thời gian, có thể cảm nhận rằng đây là một người có trái tim thuần khiết.
Đơn giản nhưng không ngu ngốc, thực tế và vô cùng tỉnh táo.
Có những lý tưởng không cao cả của riêng mình, cũng sẵn sàng nỗ lực không ngừng vì chúng.
Gã chỉ muốn trau dồi một số kỹ năng, đợi 'đến lúc lợi hại như Khương tiên sinh', sẽ trở lại Đường sá trấn làm bộ khoái, chân chính bảo vệ sự bình yên của Đường sá trấn, để thảm án yêu nhân diệt môn sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Gã không hiểu, những thảm họa trên thế giới này luôn luôn thay đổi, những người cao cao tại thượng kia thì không bao giờ quan tâm đến cuộc sống của những con kiến hôi. Những kẻ đầy tham vọng kia ánh mắt xám ngắt, lại có thể dễ dàng sử dụng mạng sống của con người như một món tiền đặt cược. Ngay cả khi gã thực sự học được bản lãnh từ đạo quán Phong Lâm thành, thì khi gặp những mối nguy hiểm lớn hơn, bản thân gã cũng chỉ như hạt bụi mà thôi.
Gã không nghĩ xa được như vậy.
Bản thân gã cũng thực sự như hạt bụi rơi xuống rồi.
Sau đó, toàn bộ khu vực Phong Lâm thành bị vùi lấp, Đường sá trấn mà gã tâm niệm muốn bảo vệ, tất nhiên cũng nằm trong số đó.
Vào ngày Phong Lâm thành xảy ra chuyện, gã vừa hay ở cùng một chỗ với Khương Vọng.
Lúc đó bọn hắn đang lên kế hoạch tụ tập bằng hữu, tìm một quán cực tốt, náo nhiệt một chút vào đầu năm mới.
Một khắc sau, mặt đất nứt ra, thành trì bị vùi lấp.
Giữa những khe nứt trên mặt đất, bên trên dung nham đang cuồn cuộn chảy, thứ gã nghĩ tời là "An An sư tỷ", nên gã nói với Khương Vọng đi cứu Khương An An.
Đường Đôn là một người ngu ngốc sao?
Thật ra gã có một trái tim rất trong sáng.
Gã biết ai đối xử tốt, ai thực sự chân thành với mình, cũng biết ai hư tình giả ý.
Tỷ như gã đã từng nói với Khương Vọng:
"Trương sư huynh mặc dù rất khách khí, nhưng không thân với người khác."
Nếu như lúc đó Khương Vọng coi trọng những lời này, thì có lẽ đã sớm phát hiện ra sự không đúng của Trương Lâm Xuyên.
Tất nhiên, việc phát hiện ra vấn đề của Trương Lâm Xuyên sớm hơn, thì cũng không thể thay đổi được kết cục của Phong Lâm thành. Bởi vì người thực sự có khả năng và trách nhiệm thay đổi kết cục, lại mong chờ bi kịch xảy ra...
Khương Vọng nhận người đồ đệ tên là Đường Đôn này.
Hắn sẽ vĩnh viễn thừa nhận bản thân có một đại đệ tử như vậy.
Hắn tự hào vì có một đệ tử như vậy, nhưng cũng xấu hổ vì không thể bảo vệ một đệ tử như vậy.
Đây là một trong những câu chuyện khiến hắn cảm thấy xấu hổ mà hắn đã nói với Chử Yêu.
Hắn chưa bao giờ nói chi tiết với Chử Yêu rằng đệ tử đầu tiên của mình là người như thế nào. Hắn muốn đợi đến một ngày nào đó, đưa Chử Yêu đến Phong Lâm thành, rồi từ từ kể lại câu chuyện về Đường Đôn.
Hắn tin rằng, ngày đó sẽ không còn xa.
"Hầu gia."
Lúc Chử Yêu đã mệt đến thở không ra hơi, quản gia Tạ Bình bước vào trong viện tử, trên tay cầm một bức thư:
"Thư lại bị gửi trở về rồi."
Khương Vọng nhận lấy bức thư nhìn xem, sau đó cau mày hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Phong thư hắn viết cho Lâm Hữu Tà trước đây, thông qua thư tín của Tề quốc, gửi tới Thiên Hình Nhai, nhưng lại bị trả lại nguyên vẹn.
Bởi vì chỉ là một bức thư không khẩn cấp, Tạ Bình cũng không định liên lạc với hắn khi hắn còn đang ở Nam Cương.
Đến lúc quay trở về Lâm Truy, hắn mới biết chuyện này, cũng không biết đã xảy ra vấn đề gì, vì vậy hắn đã nhờ Tạ Bình gửi lại một lần nữa. Không ngờ vẫn bị trả lại...
Trong lòng hắn ẩn ẩn cảm thấy bất an.
"Lần này tiểu nhân đã đặc biệt hỏi quan truyền tin rồi."
Tạ Bình giải thích:
"Phản hồi của Tam Hình Cung bên kia là... tra không có người này."
"Tra không có người này sao?"
Chân mày của Khương Vọng nhíu thành hình chữ Xuyên:
"Lâm Hữu Tà đi Tam Hình Cung để tiến tu, sao lại không tra ra nàng?"
"Cái này tiểu nhân cũng không biết..."
Tạ Bình thử thăm dò nói:
"Có khi nào Lâm đại nhân sau đó đổi ý, không di Tam Hình Cung không?"
"Xác định là đã đưa đến tay đệ tử chính thức của Tam Hình Cung chưa, có bị người nào ở bên ngoài Thiên Hình Nhai cản lại không?"
Khương Vọng hỏi.
Tạ Bình nói:
"Hầu gia, địa vị và thân phận của ngài là gì chứ? Thư từ phủ chúng ta gửi đi chắc chắn sẽ không bị quan truyền tin xem nhẹ, Tam Hình Cung cũng sẽ không tùy tiện gửi trả lại."
"Vậy thì kỳ quái..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận