Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1433: Nguyện làm chó săn dưới tay Khương Thanh Dương

Thân thể mỹ miều cuộn thành một đoàn trên giường, dường như trong lúc ngủ mơ còn đang chịu đựng một loại thống khổ nào đó.
Nam nhân trẻ tuổi chậm rãi đi tiến tới phía trước, nhô tay phải ra...
Ầm!
Gã còn chưa kịp phản ứng, cả người đã ngã rầm trên mặt đất. Lục phủ ngũ tạng tan ra thành từng mảnh.
Đạo Nguyên trong cơ thể tan rã, cái cổ cũng bị hai ngón tay siết thật chặt.
Khuôn mặt nam nhân nhanh chóng đỏ lên, gã mở to hai mắt nhìn, nhìn nữ nhân mang mặt nạ vô diện đè ở trên người mình.
"Yến... Yến..."
Yết Diện Nhân Ma liếc qua bình bình lọ lọ tán loạn trên mặt đất, nhìn thấy đều là đủ loại thuốc trị thương, vì vậy nhẹ nhàng lỏng ngón tay ra, nhưng ánh mắt vẫn băng lãnh như cũ: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi thật giống như... bị thương rất nghiêm trọng." Nam nhân trẻ tuổi nói, trong giọng nói lộ ra khẩn trương bất an: "Ta muốn... hỗ trợ."
"Tiểu phế vật." Yết Diện Nhân Ma xùy một tiếng, đứng dậy, đi trở về giường, mang theo chút giọng trêu chọc: "Ngươi có thể giúp ta cái gì?"
Lương Cửu đã từng là đệ tử Thanh Vân đình Ung quốc lẳng lặng nằm trên mặt đất, vẫn hãm bên trong loại cảm giác run rẩy sắp chết này, không thể tránh thoát.
Yến Tử quay người ngồi trên giường, nổi bật dáng người cong thành một đường mỹ miều. Vừa vẩy tóc dài ra phía sau, vừa lau đi mồ hôi chảy đầy sau cổ, không để lại dấu vết thu hồi ngọc thủ, đặt đầu vào trên gối.
Ngữ khí mềm mại: "Đồ ngốc, còn nằm ở đó làm cái gì?"
Lương Cửu giật mình liền bò người lên, bước chân lảo đảo đá vào những cái bình bình lọ lọ kia, phát ra tiếng vang leng keng, lại khiến gã sợ hãi dừng lại.
"Làm gì thế?" Yến Tử giận trách: "Ngươi sợ ta à?"
"Không, không. Ta thích... thích." Lương Cửu tranh thủ thời gian cúi người tiến lên, run rẩy bò lên trên người Yến Tử.
Gã tự tay muốn mở nút thắt cổ áo, nhưng loay hoay nửa ngày cũng không thể làm được, mu bàn tay ngược lại đụng phải tấm mặt nạ không có ngũ quan kia.
"Đùng!"
Yến Tử trở tay tát một cái, quất bay cả người gã ra ngoài, tát cho gã lăn lông lốc vài vòng trên mặt đất.
"Thứ mất hứng!"
Bên trong âm thanh lạnh như băng bao hàm tức giận: "Người khác hai mươi mấy tuổi đã phong quang vô hạn, ngươi hai mươi mấy tuổi lại giống như con chó! Làm chó cũng làm không xong, tay chân vụng về!"
Lương Cửu chật vật lăn trên mặt đất vài vòng, dừng lại một cái liền tranh thủ thời gian xoay người quỳ xuống, cúi thấp đầu.
Gã không biết vì sao mình chịu một bả tai.
Gã cũng không biết ‘người khác’ mà Yến Tử nói là ai, càng không biết nàng kỳ thật đã nói sai rồi, Khương Vọng thậm chí còn không tới hai mươi tuổi.
Gã chẳng qua là thấp lông mày, co ro như tinh khí thần đã sớm bị ma diệt, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi."
"Ai..." Yến Tử thở dài một hơi, dường như có chút động lòng, đứng dậy đi đến trước mặt Lương Cửu, chậm rãi ngồi xổm xuống, làn gió thơm phật qua chóp mũi của gã, đôi ngọc thủ sờ lấy ót của gã: "Tỷ tỷ là thật tâm thích ngươi, thực tình đối đãi tốt với ngươi, nhưng ngươi biểu hiện như vậy làm sao đi theo bên cạnh tỷ tỷ? Tỷ tỷ mỗi ngày đều đang dạy ngươi, ngươi có thể hăng hái tranh giành một chút, được không?"
Lương Cửu lại vừa sợ hãi vừa thẹn lại bối rối, phát ra thanh âm nghẹn ngào như của chó con vậy: "Vâng."
Yến Tử đưa tay, ôm gã vào trong ngực.
Hai người dính chặt vào nhau, đều cảm nhận được một loại ấm áp mà đối phương mang lại cho mình.
Tựa như cũng là tình yêu.
Chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên, tụ tập đại quân hai nước Tượng Húc.
Đại tướng lĩnh quân của Tượng quốc chính là đại trụ quốc của nước này - Liên Kính Chi. Về phần người lĩnh quân của Húc quốc thì là đại nguyên soái binh mã - Phương Hựu.
Hai vị đều là danh tướng đương thời, cũng là đại gia binh phá đứng đầu của hai quốc gia này.
Nhưng người sáng suốt đều rõ ràng, thắng bại chiến tranh cũng không quyết định bởi bọn họ.
Tác dụng thực sự mà hai vị danh tướng đương thời đưa đến kỳ thật chỉ là tên tuổi. Để cho người trong nước tin tưởng, đại quân hai nước Tượng Húc đang chiến đấu vì lợi ích của bổn quốc.
Nhét đầy trên chiến trường chính là lượng lớn thiên kiêu trẻ tuổi của hai nước Tề Cảnh cùng nước phụ thuộc của riêng mình, đây mới là chất lượng mà một trận chiến này muốn nghiệm.
Lâm Tiện xem như thiên kiêu số một Dung quốc, ở bổn quốc tất nhiên là phong quang vô hạn, nhưng đặt ở trên Tinh Nguyệt Nguyên cũng không lên nổi mặt bàn.
Bảo Bá Chiêu, Triêu Vũ, Tạ Hoài An, Vương Di Ngô, Trọng Huyền Thắng, Lý Long Xuyên, Yến Phủ, Điền Thường, Văn Liên Mục, Cao Triết...
Vẻn vẹn thế hệ trẻ tuổi bên phía Tề quốc đến chiến trường đã là nhân tài đông đúc, chói lóa mắt, căn bản không có chỗ trống cho những thiên kiêu tiểu quốc Đông Vực lộ mặt.
Vả lại bởi vì Dung quốc biểu hiện ra chút tâm tư nhỏ bên trên Hoàng Hà chi hội, chắc chắn sẽ bị gõ ở trên Tinh Nguyệt Nguyên, đây cũng là chuyện có thể dễ dàng đoán được.
Cho nên Lâm Tiện từ sau khi đến Tinh Nguyệt Nguyên đã vô cùng điệu thấp, không có điều lệnh, tuyệt không ra doanh.
Nhưng dù vậy, có một số việc cuối cùng vẫn là không tránh khỏi.
Một ngày này sau khi nghị quân xong, Phương Hựu gần như vừa mới tuyên bố tan cuộc, Lâm Tiện cũng đã điệu thấp đứng dậy rời tiệc, dự định trở về doanh địa của mình.
Thế nhưng không đi được mấy bước, chợt thấy có bóng người nhoáng một cái, một nam tử vóc người cao lớn đã ngăn ở trước mặt gã.
Một thân mũi rộng mắt tinh, quần áo phú quý, mặt có kiêu sắc.
Ánh mắt rơi xuống, hơi có vẻ mắt cao hơn đầu.
"Ngươi chính là Lâm Tiện đúng không?" Người này hỏi.
Lâm Tiện biểu lộ yên lặng, gật đầu thăm hỏi: "Bái kiến Cao Triết Cao công tử."
Cao Triết cao hơn gã quá nửa cái đầu, có chút hăng hái rủ mắt nhìn gã, thần thái có một loại thong dong mèo vờn chuột: "Ngươi biết ta?"
Đối mặt người thừa kế của Tĩnh Hải Cao thị này, Lâm Tiện thả tư thái của mình đến rất thấp: "Tiểu quốc không dám bất kính đại quốc, danh tiếng của chư vị thiên kiêu Tề địa, Lâm Tiện cũng đã tìm hiểu kỹ rồi."
"A ha?" Cao Triết nhìn xung quanh một chút, cười nói: "Tư thái người này có vẻ khác biệt so với đồn đại đấy chứ!"
Ngay tại cách đó không xa, Yến Phủ lên tiếng nói: "Cao huynh, ngây người ở chỗ này làm cái gì? Ta còn có một môn đạo thuật muốn thảo luận cùng ngươi đấy, chúng ta trước tới trong doanh của ta tâm sự!"
"Ai, không vội chờ một chút." Cao Triết khoát tay chặn lại, cũng không chịu giẫm cái thang do Yến Phủ bày ra, vẫn nhìn chằm chằm Lâm Tiện: "Nghe người Dung quốc các ngươi nói, sau khi Khương Vọng mất tích, Lâm Tiện ngươi chính là Nội Phủ đệ nhất Đông Vực?"
Tư thái Cao Triết muốn gây phiền toái đã hết sức rõ ràng.
Đám người Vương Di Ngô, Văn Liên Mục đi ngang qua lúc này cũng dừng bước nhìn lại.
Trọng Huyền Thắng cùng Lý Long Xuyên thì đi ở một bên khác, cũng im tiếng không mở miệng nói chuyện nữa.
Lý Long Xuyên vốn không có giao tình gì cùng Cao Triết, Trọng Huyền Thắng thì là vừa nhấc con ngươi lên đã nhìn ra tâm tư của đối phương, cũng lười tốn sức.
Cao Triết bây giờ củng cố vị trí người thừa kế gia tộc, tâm khí cũng theo đó cao hơn rất nhiều. Tới chiến trường Tinh Nguyệt Nguyên này vốn là vì mạ vàng dương danh. Biện pháp tốt nhất đương nhiên là giương oai trên chiến trường, nhưng giẫm một cước Lâm Tiện đã trải qua Quan Hà Đài cũng là một trong những biện pháp. Hơn nữa còn an toàn, ổn thỏa hơn rất nhiều.
Đám người Bảo Bá Chiêu, Triêu Vũ vốn tự thấy việc không liên quan đến mình mà đi xa, nhất là Bảo Bá Chiêu, cảm thấy đây đều là hạng em út, Bảo Trọng Thanh mới hẳn là xứng vai vừa lứa với bọn họ. Còn Trọng Huyền Tuân ngay cả Tinh Nguyệt Nguyên đều khinh thường đến, Bảo Bá Chiêu y bình thường cũng có chút khoe khoang, muốn giữ chút khoảng cách với những gia hỏa hạng em út mình này.
Ngoài ra như thiên tài của tiểu quốc Húc, Chiêu, Dặc, Xương thì căn bản không dám xen vào, chỉ đứng xa xa nhìn.
Nhiều người trẻ tuổi thiên tài ở đây, người nào chịu mất mặt mũi, yếu đi khí thế?
Nghĩ đến sẽ tránh không được một trận tranh đấu.
Nhưng Lâm Tiện bị Cao Triết ngăn chặn đường đi, mí mắt cũng không nhấc một cái, chỉ nhạt tiếng nói ra: "Ta chưa từng nói qua lời này."
"Ồ?" Cao Triết cũng đã suy nghĩ Lâm Tiện sẽ bị dọa sợ, nhưng gã nhanh chóng sợ hãi như vậy lại ngoài ý muốn của y, đối phương sợ đến nỗi một chút giãy giụa cũng không có, y lại tiếp tục tiến lên trước nửa biết, không có hảo ý ép hỏi: "Vậy hiện tại ngay trước mặt nhiều người như vậy, ta hỏi ngươi một câu, ngươi xuất phát từ nội tâm cho rằng, mình so với Khương Vọng như thế nào?"
Lâm Tiện giương mắt lên, nhìn xung quanh một chút, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của thiên kiêu tuổi trẻ các quốc gia Đông Vực, rất bình tĩnh nói: "Lâm Tiện ta, nguyện làm chó săn dưới tay Khương Thanh Dương. Trước khi Diễn Đạo, không dám so với Khương Vọng!"
Lời vừa nói ra, những biểu tình ồn ào, huyên náo, bất an... Tất cả đều trở nên trầm mặc.
Toàn trường vắng lặng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận