Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1050: Con kiến hôi kia muốn như không uổng rồi !

Câu hỏi này của hoàng đế Đại Tề, thật sự rất là nghiêm trọng.
Ông ta định luôn hành vi hành thích của Thôi Trữ, là mưu triều soán vị!
Nếu định tính mọi chuyện theo tính chất như vậy, không khéo đầu người sẽ cuồn cuộn, tiếng kêu than vang khắp nơi.
Từ Chính Sự đường trở xuống, tất cả những người tham gia xét duyệt danh sách Hoàng Hà hội, đến những người có liên quan đến quá trình Thôi Trữ thăng cấp trong quân, những người có tiếp xúc, có giao tình tốt...
Tấm lưới này lớn biết bao, liên lụy tới biết bao nhiêu người ...
Ai mà không sợ hãi!
Thiên tử nổi giận, vạn dặm thây khô, máu chảy thành sông.
Ai dám dính vào!
Giờ này khắc này, người bình thường, không có tư cách để nói chuyện.
Người có tư cách nói chuyện, như các vị Cung Chủ, hay Tướng quốc Giang Nhữ Mặc, thì lại không dám nói.
Bởi vì... nếu đem so với chuyện xưa của Tần Hoài Đế, họ chính là những người có khả năng trở thành "Doanh Chương"!
Vụ án của phế Thái tử năm xưa dính líu rất rộng, những người trải qua trường hạo kiếp năm đó, hiện giờ vẫn còn rất nhiều đang có mặt ở đây.
Đường đường danh môn đỉnh cấp lão Hầu gia Trọng Huyền sớm đã cởi giáp, lại phải mặc giáp ra trận, tắm máu sa trường, hi sinh hai đứa con trai, cộng thêm công đầu diệt địch của Trọng Huyền Trử Lương, mới thoát qua được kiếp nạn đó.
Con trai của thiên kiêu một thời Trọng Huyền Phù Đồ, hiện đang ở trên khán đài.
Có tấm gương sờ sờ ra đó, ai mà không sợ?
"Bệ hạ! Thần có tấu!" Khương Vọng cũng đang quỳ sát dưới đất bỗng mở miệng.
Đương kim Tề đế là hùng chủ hiện thời, khi tin tưởng một người sẽ không tiếc ân sủng không ngừng, nhưng đến khi chán ghét một người... sẽ trở nên tàn nhẫn không ai bằng.
Đương nhiên Khương Vọng biết mở miệng lúc này là nguy hiểm, là người vừa được Hoàng đế khen có lòng trung thành, hắn vốn nên im lặng.
Loại chuyện soán vị cướp ngôi này, làm kiểu gì cũng không tới phiên một Thanh Dương Trấn Nam nho nhỏ không có căn cơ gì như hắn có liên quan.
Hắn đương nhiên an toàn.
Nhưng với tư cách là hảo hữu chí giao của Trọng Huyền Thắng, hắn ấn tượng vô cùng với trận hạo kiếp ba mươi năm trước.
Tất cả mọi việc trên đời, hắn đều tin Trọng Huyền Thắng có đủ trí tuệ để đối mặt, chỉ mỗi chuyện đã xảy ra là vĩnh viễn không thể thay đổi. Sự yếu ớt và thống khổ đó của Trọng Huyền Thắng, chỉ lộ ra với hắn và Thập Tứ mà thôi.
Lúc ở phế tích Khô Vinh Viện, Trọng Huyền Thắng mà lúc nào mặt cũng dày mo lại thốt lên câu "Ta cảm thấy rất là tịch mịch."
Tổn thương cái chết của Trọng Huyền Phù Đồ gây ra cho Trọng Huyền Thắng, cả đời này không thể nào xóa được.
Trọng Huyền gia, so với những gia tộc vì liên quan "Đảng vũ của phế Thái tử” mà bị giết tuyệt kia, coi như đã có kết quả tốt lắm rồi.
"Khương khanh cứ nói, đừng ngại." Giọng Hoàng đế Đại Tề không nghe ra vui giận: "Chẳng lẽ trẫm không cho ai nói hay sao!"
Toàn bộ bá quan văn võ quỳ trước Thái Miếu, tông môn huân quý, không mấy ai dám ngẩng đầu nhìn loạn, nhưng ai cũng vểnh tai lên.
Trọng Huyền Thắng quỳ rạp dưới đất, với tu vi của hắn mà nhất thời cũng đổ mồ hôi như mưa, chịu đựng cực kỳ vất vả!
Thập Tứ im lặng quỳ bên cạnh, từ phản ứng của Trọng Huyền Thắng, biết lúc này vô cùng hung hiểm.
Yến Phủ cố nhịn sự kích động nhìn xung quanh. Càng vào lúc này, càng không nên liên kết quá nhiều người. Vừa mới xảy ra hành thích, chính là thời điểm cảnh giác nhất của hoàng đế đối với các "Kết đảng". Nhưng nếu không mượn sức ảnh hưởng của Yến gia ở Chính Sự đường, làm sao lên tiếng được?
Hoa Anh cung chủ nín thở, nghĩ nếu tình hình không ổn, lát nữa nên mở miệng thế nào. Phụ hoàng có nể mặt mình, khoan dung cho Khương Thanh Dương một phần không?
"Bệ hạ." Khương Vọng ngẩng đầu lên, không dám nhìn thẳng mặt hoàng đế, chỉ nhìn hoa văn khắc trên đan bệ.
"Thần tuổi nhỏ lực yếu, vừa không thông sử, càng không hiểu sách. Chỉ biết đi thật nhiều, xem phong cảnh các nước, gặp thật nhiều người, hiểu được một điều...
Người có phân chia thiện ác, nhưng phân biệt được rất khó. Chúng lẫn lộn với nhau, cùng tồn tại với nhau. Kẻ chẳng có gì trong tay, khó tránh khỏi cùng cực sinh biến; kẻ nắm quyền chiếm thế, khó tránh khỏi tự thấy mình to. Có kẻ tích góp được ít chỗ dựa, lúc đêm khuya vắng người, khó tránh khỏi sinh ra ý niệm không nên có.
Đây là tạp niệm của con người, khó mà diệt được.
Nên mới có câu, quân tử luận tích bất luận tâm, vì nếu luận tâm, trên đời không có ai hoàn mỹ.
- Giải thích, từ "tích" nghĩa là hành vi, thái độ. Hết giải thích.
Đại Tề ta thế mạnh áp bốn phương, binh lực đông ngàn vạn.
Nhìn trong cảnh nội, hoàng triều độc tôn; nhìn ra Đông Vực, kẻ phạm ta ắt chết! Phóng tầm mắt khắp thiên hạ, kẻ có thể tranh đua, cùng lắm chỉ bốn năm nhà.
Thần cho rằng, ai có tâm này, không đủ đáng sợ! Ai có lực này, mới cần nắm chặt!"
Hắn chống tay xuống đất, áp trán xuống mu bàn tay: "Kính mong Thánh Quân minh giám!"
"Hay cho câu "Ai có tâm này, không đủ đáng sợ; ai có lực này, mới cần dè chừng!" Hoàng đế Đại Tề nhìn xuống người trẻ tuổi quỳ trên quảng trường: "Vậy ngươi cho rằng, ai có lực này?"
Khương Vọng cung kính đáp: "Bệ hạ là bá nghiệp chi quân của Đại Tề, Đại Tề là quốc gia hùng bá Đông Vực. Thần cho rằng, hiện không ai ở Tề Quốc có đủ lực này!
Cho nên, Thôi Trữ đại nghịch sát quân, thần cho rằng, không giống chuyện Tần.
Thôi Trữ kia, chỉ là Nội Phủ, thực lực còn không bằng vi thần! Tự hủy bản thân để phóng ra một thương, mà còn chẳng đến được gần thiên tử. Trong khi Đại Tề ta bễ nghễ, người mạnh hơn thần có mặt ở đây, nhiều không đếm hết.
Con kiến liều chết xông lên, có thể làm gì được cây cao che trời?
Một con kiến hôi căm hận, có thể lay động căn cơ Đại Tề ta ư? Nhưng mà..."
Thiên Tử hỏi: "Nhưng?"
Khương Vọng hít sâu: "Bệ hạ, nếu chỉ vì con kiến hôi kia mà khiến được thiên tử tức giận, vậy thì con kiến kia... xem như không uổng vậy!"
Trước khi chết, một câu Thôi Trữ đã nói với Khương Vọng, mặc dù đã bị Khương Vọng chủ động ém đi, nhưng đương nhiên Tề đế sẽ không bỏ lỡ.
Lúc này Khương Vọng nói thế này, chính là ý bảo nếu Tề đế tức giận, đó chính là điều thích khách muốn nhìn thấy.
Hắn cho rằng chuyện hôm nay không phải là mưu triều soán vị. Bên trong Tề Quốc không ai có tư cách thay đổi triều đại. Cho nên kẻ đứng sau màn của chuyện này, chỉ có thể đến từ nước khác.
Một thương này của Thôi Trữ, sau lưng đương nhiên là có mưu đồ. Nhưng nếu Tề đế giận mà lạm hình, dính líu không ngừng, nhất định sẽ làm kẻ đứng phía sau kia vô cùng vui vẻ.
Khương Vọng cố gắng dùng từ thật uyển chuyển, nhưng có uyển chuyển cỡ nào thì cũng vẫn mạo phạm.
Vì Tề đế là hùng chủ hiện thời, còn Khương Vọng chỉ là một Thanh Dương Trấn Nam nho nhỏ.
Thiên Tử từ chối cho ý kiến, lạnh nhạt nói: "Khương Thanh Dương, ngươi thật to gan."
"Có Minh Quân trị vì, mới có lương thần dám nói. Thánh chủ đương triều, mới có thanh âm từ phế phủ." Khương Vọng trả lời: "Lá gan của thần là do bệ hạ cho."
Hoàng đế Đại Tề im lặng một hồi.
Cả không gian trước Thái Miếu, chìm trong im lặng.
"Tuần kiểm đô úy đâu?" Thiên tử nói.
Tuần kiểm đô úy, chính là Bắc Nha đô úy mà mọi người thường nhắc tới.
Trịnh Thế từ đầu đến giờ không hề có mặt ở hiện trường xem lễ, lúc này không biết từ đâu xông ra, lạy dưới đan bệ: "Có thần."
Thiên Tử phân phó: "Việc này giao cho ngươi điều tra, trẫm cho ngươi quyền điều động Đả Canh Nhân. Dù liên lụy tới ai cũng không được bỏ qua!"
Dừng một chút, bổ sung thêm: "Nhưng không được liên lụy người vô tội."
Vì để tránh lạm quyền, chức vụ Bắc Nha đô úy, tu vi không được vượt quá Ngoại Lâu Cảnh. Điều này khiến Bắc Nha đô úy tuy có quyền lực lớn, nhưng không điều động được những thanh bài trên Ngoại Lâu.
Đả Canh Nhân là lực lượng chỉ trung thành với hoàng thất Đại Tề, thực lực khủng bố.
Chuyện này giao cho Bắc Nha Đô uý đi tra, chứ không giao cho Tư Lễ giám Hàn Lệnh, khiến văn võ bá quan huân quý tông thân thở phào nhẹ nhõm.
Câu bổ sung tiếp theo của Tề đế, càng giúp người ta thả được tảng đá lớn trong lòng.
Mồ hôi trên trán Trọng Huyền Thắng ngừng chảy.
Đẹp, quá đẹp!
Nếu không phải giờ không đúng lúc đúng chỗ, hắn rất muốn tung Khương Vọng lên hoan hô.
Có lẽ Khương Vọng chỉ là do lòng trắc ẩn, mà thốt lên tiếng của lòng mình, nhưng nó lại đánh trúng vào điểm yếu, thuyết phục được Tề đế.
Trọng Huyền Phong Hoa thì đã sao!
Hôm nay ngươi đã khiến cả Lâm Truy thán phục.
Nhưng Khương Thanh Dương mới là người giành được sự biết ơn của cả Lâm Truy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận