Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 525: Lại tranh lục hợp

Trở lại Lâm Truy, ngoài tham gia bữa tiệc nhỏ mấy người Lý Long Xuyên, Yến Phủ, Cao Triết tổ chức, Khương Vọng không đi đâu hết.
Hứa Tượng Càn đã đi ra đảo, giúp lỗ tai mọi người được thanh tịnh rất nhiều.
Mạnh mẽ trấn áp Lôi Chiêm Càn giành hạng nhất Thất Tinh bí cảnh, Khương Vọng hiện giờ ở Lâm Truy có thể nói là danh tiếng vang xa. Có điều cũng có "Người biết chuyện" không ngừng nhấn mạnh Khương Vọng chẳng qua chỉ là nhất thời gặp may, nhờ ngoại lực đánh Lôi Chiêm Càn trở tay không kịp.
Không cần suy nghĩ, mấy "kẻ biết chuyện" này nhất định là có liên quan tới Lôi gia. Lôi Chiêm Càn không cam lòng danh tiếng của mình trở thành hòn đá kê chân cho người, nhất là khi hắn tự phụ thực lực mình tuyệt đối nằm trên Khương Vọng.
Có điều Khương Vọng không thèm để ý mấy chuyện này, dù gì hắn cũng đã lấy được chỗ tốt lớn nhất. Tuổi thọ đã được bổ sung, còn lấy được bí pháp của Thất Tinh thánh lầu.
Dù Lôi Chiêm Càn bên kia có cố bày trò thì cũng có làm sao! Nếu hắn thay đổi được kết quả, nói thành là hắn thắng, vậy đó cũng là bản lĩnh của hắn. Chỉ cần đừng chạy tới trước mặt mình tìm phiền toái, Khương Vọng cũng lười cãi.
Không ai có cơ hội tới trước mặt hắn tìm phiền toái cả, vì cả ngày Khương Vọng đều không ra khỏi cửa, toàn tâm tập trung vào Đằng Long cảnh viên mãn đỉnh phong.
Hắn sắp xếp thời gian kín mít, thiên địa cô đảo được điều chỉnh, lấy thăm dò sương mù làm cơ sở, điểm chính là tranh giành hạng nhất lục hợp trong Thái Hư ảo cảnh, và tu hành đồ đằng chi hỏa.
Đồ đằng chi lực của phù lục và hệ thống tu hành của Sâm Hải nguyên giới có chút giống nhau, nhưng về bản chất lại hoàn toàn khác biệt.
Võ sĩ Thánh tộc Sâm Hải nguyên giới, tu hành chủ yếu tập trung vào việc làm sao để cơ thể chứa được thật nhiều long thần lực, làm sao để sử dụng được sức mạnh này, và sức mạnh này về cơ bản được tăng lên là nhờ được long thần ban phúc.
Đồ đằng chi lực cũng là sự phản hồi của bản nguyên đồ đằng, nhưng căn nguyên đối ứng của chiến sĩ phù lục, là thuần túy, là vô thức, là sự tập hợp quy tắc. Họ dùng đồ đằng chi lực để tẩy rửa bản thân, để bản thân càng đến gần căn nguyên, để có khả năng chịu đựng được đồ đằng chi lực nhiều hơn. Sức mạnh có được cơ bản là do tự bản thân, căn nguyên đối ứng đồ đằng là ở chỗ đó, lấy được bao nhiêu là lấy được bấy nhiêu.
Dạng dùng lửa hóa toàn thân, phát triển đồ đằng chi linh theo đường tắt như Khánh Hỏa Cao Sí cũng không phải là lựa chọn của Khương Vọng. Hắn chỉ muốn mượn đồ đằng chi lực để tu luyện, để đi thăm dò căn nguyên đối ứng đồ đằng. Thông qua đồ đằng chi hỏa, giúp mình hiểu rõ hơn về "Lửa".
Dù gì hành hỏa với hành mộc cũng là con đường chủ tu đạo pháp của hắn, sau khi nuốt Thiên Thanh Vân Dương, lại trải qua lễ rửa tội căn nguyên của Sâm Hải nguyên giới, thiên phú hành mộc đã vượt qua thiên phú hành hỏa, chỉ là chưa có đạo pháp đủ mạnh thích hợp, nên mới chưa nổi bật như vậy thôi. Bây giờ hắn sẽ thông qua tu luyện đồ đằng chi hỏa để đoạt về.
Lúc ở Vô Chi Địa Quật, hắn đã muốn đến Hỏa Nguyên Đồ Điển của Khánh Hỏa Bộ. Là người từ trời xanh thay mặt Khánh Hỏa Bộ xuất chiến sinh tử kỳ, Khánh Hỏa Bộ đối với hắn chính là cầu gì được đó. Hơn nữa liên quan đến những điểm bí mật cốt lõi nhất của Khánh Hỏa Bộ, ví dụ như sát pháp mạnh nhất của Khánh Hỏa Bộ, ví dụ như như làm sao để thành tựu Khánh Hỏa chi linh... Những thứ này Khương Vọng đều không yêu cầu, nhưng Khánh Hỏa Bộ đều cho không hề do dự.
Sau khi báo cho Doãn Quan cách thức tiếp ứng mà Trọng Huyền Thắng đã sắp xếp, Khương Vọng không liên lạc với người của Địa Ngục Vô Môn nữa. Sau khi tiêu hủy sợi tóc của Doãn Quan, hắn cũng không còn phương thức để liên lạc Doãn Quan.
Người của Địa Ngục Vô Môn vào thành rồi đi đâu, ngay cả Trọng Huyền Thắng cũng không biết. Địa Ngục Vô Môn có thể phát triển mạnh mẽ trong tình huống bị các nước truy nã ở Đông vực, khả năng ẩn giấu hành tung đương nhiên là số một.
Cũng may Trọng Huyền Thắng cũng chẳng muốn biết bọn họ đi đâu, thậm chí hắn còn cố tình lờ chuyện này đi, không hề nhắc tới.
Ở thời điểm này mà liên hệ với Địa Ngục Vô Môn, rõ ràng là chuyện vô cùng ngu ngốc.
Địa Ngục Vô Môn có kế hoạch của mình, hắn chẳng qua chỉ là tiện thể giúp cho một cái, tiếp theo chỉ cần chờ đợi mà thôi.
Chuyện ở Lâm Truy, Trọng Huyền Thắng quả thật không nói quá. Khương Vọng cứ yên tâm tu luyện là được, tạm thời không cần làm giúp hắn cái gì. Trọng Huyền Thắng đã đối phó thế công của Văn Liên Mục bên kia rất tốt, hơn nữa lần này Tô Xa hoàn toàn bị loại, đã khiến thế cục trở nên đơn giản hẳn.
Thế công - thủ đã đổi hướng. Người sáng suốt đều biết, trên phương diện làm ăn, Vương Di Ngô hẳn sẽ phải thua, dù có Văn Liên Mục giúp đỡ cũng không đấu nổi. Bây giờ lúc trà dư tửu hậu, chuyện bàn tán của các nhà là Vương Di Ngô có thể chống đỡ được bao lâu, có chống nổi đến khi Trọng Huyền Tuân xuất quan không.
Ngồi xếp bằng, dựa theo phương pháp ghi trong Hỏa Nguyên Đồ Điển, tích lũy từng chút đồ đằng chi lực mỏng manh. Hệ thống tu hành thiếu phù lục tốt đối ứng, khiến quá trình này trở nên hết sức chậm chạp, nếu muốn dựa vào Hỏa Nguyên Đồ Điển tu hành đến trình độ những cường giả phù lục kia, e là cả đời vô vọng.
Nhưng Khương Vọng vốn không chỉ nhắm vào chỗ này.
Theo hắn thấy, bản thân hỏa nguyên đồ đằng chi lực đã là một loại giải thích về "Lửa", là căn cứ vào sự quan sát và miêu tả bằng ‘thị giác’ về phù lục.
Khi một ngọn lửa cháy ở trước mặt, bản thân nó đã là một sự thể hiện quy tắc, là một loại hình tượng.
Nhìn thấy được lửa, thấy được màu sắc của nó, cảm nhận nhiệt lượng của nó, nhưng lại rất khó nhìn ra được bản chất của nó.
Thường khi tu hành các loại đạo pháp về lửa, đều là diễn sinh từ "Lửa", cụ thể hóa các quy tắc của lửa. Từ các loại đạo pháp hành hỏa mò ngược về cơ bản của lửa, là một loại tìm tòi nghiên cứu về mặt thị giác.
Nghiên cứu hỏa nguyên đồ đằng chi lực của Khương Vọng lúc này, chính là một loại thị giác khác.
Nhảy ra khỏi cơ cấu cơ bản, từ một góc độ khác tìm tòi nghiên cứu căn nguyên, lợi ích đạt được là rất lớn. Nhất là Khương Vọng vốn đã có tích lũy cực sâu về hành hỏa, hắn thành thạo các loại đạo thuật hành hỏa mạnh mẽ, lại còn mới khai phá Bát Âm Diễm Tước, đều đang giúp gia tăng nội tình về hành hỏa của hắn.
Vắt ngang tòa thành, bên hông thành, xa gần cao thấp khác nhau, nhưng đều là núi cả.
Xa gần cao thấp đều "Nhìn" thấy được, chi tiết cụ thể của "Núi" đương nhiên cũng thuộc lòng trong lòng.
Dưới tình huống như vậy, năng lực nắm giữ về lửa của hắn tiến bộ rất nhanh.
Vừa tu luyện, Khương Vọng còn vừa phân ra một ít tinh thần, vào Thái Hư ảo cảnh chờ ghép đôi chiến đấu.
Trong một cuộc chiến đấu, hắn đánh thắng người đứng thứ hai, trở thành người đứng hạng nhì Thái Hư ảo cảnh lục hợp tu sĩ. Thế là, mục tiêu cần đạt bây giờ, chỉ còn vị trí hạng nhất mà thôi.
Khi tu hành, thời gian trôi qua rất nhanh.
Tâm niệm Khương Vọng máy động, dừng quan sát hỏa nguyên đồ đằng chi lực, chuyển hết toàn bộ tinh thần vào trong Thái Hư ảo cảnh.
Ghép đôi chiến đấu, bắt đầu!
Cuối cùng đã tới!
Từ lúc bắt đầu ghép đôi chiến đấu, hắn luôn cố gắng đoạt lấy vị trí đứng đầu. Từ Du Mạch cảnh, Chu Thiên cảnh, rồi đến Thông Thiên cảnh, nhưng chưa lần nào được như nguyện.
Có giành được hạng nhất Đằng Long cảnh hay không, thì phải xem kết quả trận chiến này.
Luận kiếm đài gặp nhau trong tinh hà, ghép vào làm một.
Đã quen với tinh hà mênh mông, Khương Vọng ngước lên nhìn đối thủ.
Đứng trước mặt hắn, là một người quen, chính là thiếu niên mặc áo bào hoa từng ghép đôi chiến đấu trước khi tiến vào bí cảnh Thất Tinh Lầu, chính là lần Khương Vọng nắm được cơ hội trong nguy hiểm, lật ngược bàn cờ.
Thiếu niên áo bào hoa ở trong Thái Hư ảo cảnh lấy tên là Linh Nhạc, xem ra không phải tên thật.
Khác với sự ngạo mạn lần trước, lần này thiếu niên lên tiếng nói chuyện trước.
" Chờ ngươi rất lâu rồi." Y nói.
Khương Vọng hơi bất ngờ: "Chờ ta?"
"Ta đã viên mãn từ lâu, lúc nào cũng có thể bước vào Nội Phủ. Ta đã tự dặn mình, chỉ chờ ngươi năm ngày. Ngươi xuất hiện đúng vào ngày thứ năm."
Lúc ấy từ ánh mắt của thiếu niên áo bào hoa, có thể nhìn ra được y là người ngạo mạn và cố chấp.
Vị này tuyệt đối là một nhân vật thiên tài, Khương Vọng phải qua rèn luyện ở các thế giới của bí cảnh Thất Tinh Lầu, qua mấy trận đánh giết, mới đến gần viên mãn. Mà thiếu niên này lại nhanh hơn một bước.
Khương Vọng quả thật không ngờ, y lại cố chấp đến như thế. Chỉ vì lúc ấy thất thủ thua một trận, mà viên mãn rồi vẫn còn quyết dừng lại cảnh giới này, đợi hắn suốt năm ngày.
Nhất là khi cả hai đều biết, trận chiến lúc ấy, Khương Vọng thắng được là nhờ may mắn.
Đối với một thiên tài như này, năm ngày thật sự là một sự lãng phí rất lớn.
Khương Vọng không kiềm được thở dài: "Đâu cần phải cố chấp như thế."
Thiếu niên Linh Nhạc lắc đầu: "Ta không nên thua."
Khương Vọng không biết tại sao, lại nổi ý khuyên can: "Thắng bại là chuyện thường của binh gia. Ta cũng từng thua mà."
Thiếu niên áo bào hoa nhìn hắn: "Ngươi không hiểu. Ta không nên thua."
Nói đến đây, có vẻ y thấy mình đã nói quá nhiều.
Bèn chìa tay ra.
"Tới chiến!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận