Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1870: Thiên tử tranh tại quốc (2)

Bệ đỏ có ba bậc.
Trên bậc hai, hai chiếc ghế dựa lớn đặt hai bên trái phải.
Phân biệt là vị trí của Võ Vương Tự Kiêu và Dân Vương Ngu Lễ Dương.
Là cột trụ của đế quốc này, chia sẻ vinh quang với thiên tử.
Đương nhiên cũng phải cùng đối mặt khiêu chiến.
Dưới chút nữa, mới là văn võ bá quan lấy tướng quốc Liễu Hi Di, quốc sư Hề Mạnh Phủ, thống soái Trấn Quốc quân Long Tiều lĩnh đội.
Ở niên đại Thần Võ, Đại Hạ lấy lực cả nước nuôi dưỡng ra hai đại cường quân.
Hai nhánh quân đội này, là thiên hạ kình lữ không thua gì quân đội tinh nhuệ của bá chủ quốc!
Một là Thần Võ, một là Trấn Quốc.
Chân nhân Long Tiều chính là thống soái Trấn Quốc quân, mà Võ Vương Tự Kiêu tự mình lĩnh Thần Võ quân.
Đã từng ở thời kì Hạ Tương Đế, Hạ quốc có sáu nhánh thiên hạ cường quân, tung hoành tứ cảnh. Đáng tiếc thua tranh đấu bá chủ, lục đại cường quân dùng hết vô số tài nguyên của đế quốc thì tử thương hầu như không còn.
Chỉ lấy tàn quân do Võ Vương Tự Kiêu thu nạp, dùng làm khung xương, xây dựng Thần Võ, bảo vệ biên giới.
Trải qua nhiều năm khổ tâm kinh doanh, mới xây dựng ra nhánh cường quân thứ hai, đặt tên là Trấn Quốc. Từ đó về sau mới xem như an bình tứ cảnh, xóa đi sự rình mò của đàn sói xung quanh.
Cho đến hôm nay.
Sự trầm mặc trên đại điện đã lan tràn thật lâu.
Hạ quốc hôm nay, kém xa Đại Hạ ngày xưa. Tề Quốc hôm nay lại hơn xa Tề Quốc ngày xưa!
Trăm vạn đại quân Tề Quốc đã khởi hành, lời tuyên thệ ở ngoại thành phía tây Lâm Truy dường như cũng vang lên ở bên ngoài thành Quý Ấp, ai có thể không có áp lực?!
Tuy rằng 32 năm qua, Hạ Quốc vẫn luôn lấy việc khôi phục vinh quang ngày xưa làm mục tiêu tiến lên, vẫn luôn lấy Tề Quốc làm quân địch giả, trên dưới Hạ Quốc trong lòng đã sớm tưởng tượng ra tình cảnh chiến tranh phát sinh bao nhiêu lần, muốn rửa sạch nỗi hổ thẹn trước kia.
Nhưng…
Nhưng khi một màn này chân chính xảy ra, khi Cảnh Quốc xoá bỏ Nghi Thiên Quan, trăm vạn đại quân của Tề Quốc từ phía đông tới…Mọi người dường như mới chân chính nhớ lại sự khủng bố của Tề Quốc.
Nhớ lại cảnh năm đó cường quân mất sạch, hoàng thất Hạ Quốc suýt chút nữa chết hết, cảnh nội Hạ Quốc khói lửa khắp nơi, một độ chỉ còn lại một tòa Vương Đô!
Nghĩ tới không lâu trước đó tự tay đưa lên sứ giả của Bình Đẳng Quốc, dẫn đến sau đó một vị Thần Lâm tu sĩ quý giá chết đi trong màn trả thù của Bình Đẳng Quốc.
Nhớ tới máu của nhất đại trận đạo danh gia Thái Hoa chân nhân, ngay năm trước, vĩnh viễn ở lại Kiếm Phong Sơn!
Từng chuyện từng chuyện này, có thể nào không khiến cho nhân tâm như núi đổ?
“Chư vị, đã thương nghị hai ngày rồi!” Quốc sư Đại Hạ Hề Mạnh Phủ cao giọng nói.
Hắn là một người trung niên nhìn có vẻ nho nhã. Hắn mặc đạo bào màu xanh được hoàng đế đích thân ban cho, đại hội Hoàng Hà lần trước, chính là hắn dẫn đội tham dự.
Giờ phút này ánh mắt hắn trầm tĩnh đảo qua văn võ trong điện: “Việc đã đến nước này, là chiến hay hòa, chúng ta vẫn nên mau chóng đưa ra một chương trình.”
Võ Vương Tự Kiêu và Dân Vương Ngu Lễ Dương, từ trước đến nay đều là không phát biểu ý kiến đối với quốc sự, hết sức tôn trọng Hạ thái hậu chủ chính. Nếu không phải Tề quân tuyên thệ phạt Hạ, nguy cơ mất nước gần ngay trước mắt, ngay cả triều nghị bọn họ cũng sẽ không tham gia.
Thiên tử Đại Hạ, hoặc là nói ý chí của thái hậu, đương nhiên cũng sẽ không lộ ra quá sớm.
Trong Bảo Hoa cung lúc này, người có tư cách đối thoại với Hề Mạnh Phủ, kỳ thật không nhiều.
Tướng quốc Liễu Hi Di râu tóc bạc trắng, khuôn mặt nghiêm túc đi ra: “Cái gì gọi là 'chiến hay hòa'? Làm gì có lựa chọn 'hoà' này!”
Ông ta vừa ra ngoài đã đối chọi gay gắt với Hề Mạnh Phủ, tâm tình khó nén được phẫn nộ: “Lúc đại quân Tề Quốc áp cảnh, ngươi hỏi chiến hay hòa, bản thân chính là có ý cầu hòa!”
Liễu Hi Di lấy Hi Di làm tên.
Cái gọi là “Nhìn không nhìn thấy tên là Di, nghe mà không nghe thấy tên là “Hi”, đại đạo vô thanh vô sắc cho nên gọi là “Hi Di”.
Nhưng bản thân ông ta lại là người nóng tính.
Ở trên triều chỉ vào mũi mắng người cũng không phải một hai lần.
Mọi người trên điện cũng đã quen từ lâu.
Nhưng hôm nay chỉ trích…trong hoàn cảnh trước mắt, quả thật có chút nghiêm khắc.
Dưới tình thế hiện tại, dính vào tố cáo như vậy, ai cũng phải vội vàng giải thích.
Chỉ có mỗi Hề Mạnh Phủ nhíu mày…còn hỏi ngược lại: “ Không nên có không?”
Văn võ toàn triều xôn xao!
Tại Hạ Quốc, cầu hòa với Tề Quốc tuyệt đối là điều tối kỵ.
Năm đó Hạ Tương Đế chết trận, con cái của Hạ Hoàng gần như chết sạch, đánh đến mức chỉ còn một toà Vương đô, người của Hạ Quốc cũng không cầu hòa với người Tề Quốc!
Sỉ nhục trong lòng, quốc hận ở trong lòng, dốc lòng xây dựng đất nước 32 năm, từng bước một đi tới hiện tại.
Hôm nay Hề Mạnh Phủ cũng dám công khai hỏi một câu này:
“Không nên có không?”
“Đương nhiên không nên!” Liễu Hi Di tức đến mức đỏ mặt, tức giận nói: “Hề Mạnh Phủ ngươi là người phương nào? Tiên đế huyết chiến mà chết, thái tử kế thừa. Thái tử chết, hoàng tử kế thừa. Hoàng tử chết, hoàng nữ kế thừa! Đại Hạ ta tướng sĩ ngàn vạn, huyết chiến không lùi, chôn cốt quốc thổ, mới có xã tắc còn tồn tại! Ngươi đứng trong triều đình do hồn linh của bọn họ xây nên, lại có lá gan xin hoà với Tề tặc hay sao?”
Hề Mạnh Phủ lùi về sau nửa bước, tựa hồ đang tránh né nước bọt của ông ta bắn ra, giọng điệu bình tĩnh nói: “Chiến hay hoà, chung quy phải có người nói. Đình nghị chẳng lẽ chỉ có một tiếng nói? Mọi người bàn luận ra một kết quả, ta tự nhiên đều có thể tiếp nhận. Nhưng trước đó, mọi người luận sự, ngươi đề cập đến tiên đế cái gì? Hiện tại sao có thể so với trước kia? Năm đó có thể đánh một trận, hiện tại chưa hẳn còn có thể đánh một trận.”
“Sao không thể đánh một trận?!” Liễu Hi Di cả giận nói: “Đại Hạ ta văn võ cả triều, ức triệu con dân, 32 năm qua chưa quên đông tiến!”
“Chưa quên đông tiến…”
Hề Mạnh Phủ nói: “Ba mươi hai năm qua, chưa quên đông tiến…”
Giọng nói của hắn cao lên: “Thế nhưng không có đông tiến!”
Hắn nhìn thẳng Liễu Hi Di, lấy thái độ cực kỳ kịch liệt nhiều năm chưa từng để người ta nhìn thấy qua mà nói: “Không chỉ không có đông tiến, còn bị người ta phá vỡ Kiếm Phong sơn! Thái Hoa chân nhân máu tươi phun tại chỗ, trận pháp cấu trúc mấy chục năm trên Kiếm Phong Sơn đã bị hủy hoại hết, cửa đông bắc mở rộng! Còn phải hai tay dâng lên sứ giả Bình Đẳng Quốc! Còn phải dưới tình huống Tề Quốc không có chứng cứ gì, tự mình chứng minh Đại Hạ ta không hề có cấu kết với Bình Đẳng Quốc! Dám hỏi tướng quốc, cái này mà tính là chưa quên đông tiến gì chứ!”
Lúc này mọi người dường như mới nhớ ra.
Lúc trước Khương Mộng Hùng quyền vấn Hạ Hoàng, quốc sư Hề Mạnh Phủ là chủ trương đại chiến. Hắn chủ trương lúc đó phát động chiến tranh khuynh quốc, nhất định phải đánh lui Tề quân, không lưu được Khương Mộng Hùng, ít nhất cũng phải lưu lại Xuân Tử quân. Bất luận thế nào, phải để người Tề Quốc nhìn thấy ý chí của người Hạ Quốc.
Chuyện Bình Đẳng Quốc vừa mới xảy ra, lúc Tề quân đánh lén Kiếm Phong Sơn, trên dưới Hạ quốc cũng ý chí chiến đấu sục sôi, nhao nhao muốn cho Tề tặc một bài học.
Thế nhưng sau khi một vị chân quân năm vị chân nhân liên thủ leo lên Kiếm Phong Sơn, tất cả đều thay đổi…
Đội hình kinh khủng một vị chân quân năm vị chân nhân, không chỉ không thể bức lui Khương Mộng Hùng, ngược lại bị hắn giết chết ngay tại chỗ một vị chân nhân.
Không thể không lui ra Kiếm Phong Sơn, ngược lại điều động đại quân, muốn lấy lực lượng quân trận mài chết Khương Mộng Hùng.
Sau đó đại quân Xuân Tử quân chạy tới.
Lại sau đó…
Cũng là ở trong Bảo Hoa cung này.
Quân thần Hạ Quốc triều nghị, cho rằng không nên đại chiến với Tề Quốc vào lúc đó. Cho rằng Hạ Quốc nên tiếp tục chịu nhục, nằm gai nếm mật, chờ đợi thời cơ thành thục.
Đợi lần này…
Đợi đến khi Cảnh Quốc xoá bỏ Nghi Thiên Quan, đợi đến khi Cảnh Mục đại chiến, đợi đến khi trăm vạn quân Tề đông lai!
Sỉ nhục ư? Đau đớn ư? Phẫn nộ ư?
Trong lòng Liễu Hi Di có quá nhiều phẫn nộ.
Thế nhưng ông ta phát hiện vậy mà không thể phản bác lại lời của Hề Mạnh Phủ.
Loại vô lực này khiến ông ta sinh ra càng nhiều đau khổ, trong đau khổ lại có càng nhiều phẫn nộ.
Cuối cùng ông ta nóng nảy phất tay áo một cái: “Tặc sáu ngón bất túc dữ mưu!” - Giải thích "bất túc dữ mưu" tức là không xứng để bàn bạc. Hết giải thích.
Lời này tựa hồ xúc phạm cấm kỵ nào đó.
Toàn bộ Bảo Hoa cung nhất thời đều yên tĩnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận