Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2486: Trên đời không còn Du Kinh Long (1)

Bên trong khu nhà cũ họ Du, người cuối cùng chờ chết là Du Thế Nhượng, là mạch chính Du gia nhỏ tuổi nhất thế hệ này.
Cha của gã đã chết trong chiến tranh Cảnh - Mục, thúc thúc bị phế trong chiến tranh phạt Vệ.
Mấy huynh trưởng sống tại thành Thiên Kinh, tài năng đều bình thường.
Mà gã cũng tầm thường.
Tự tôn quá mãnh liệt, tài năng lại không xứng với tự tôn, thường thường để gã nhấm nuốt khuất nhục. Cũng bởi vậy lòng dạ càng ngày càng chật hẹp.
Hiện tại gã còn biểu hiện nhát gan.
Trước người che mặt lãnh khống giết chóc không lưu tình chút nào, nước mắt gã giàn giụa, không ngừng lùi lại, từ sân trước thối lui đến giữa sân, lại thối lui đến sân sau, thậm chí đứng không vững ngã nhào trên đất... Mà càng không dám ra tay đối địch!
Gã cầm kiếm, mũi kiếm hướng về địch nhân mang mặt nạ kia, nhưng tay một mực đang run rẩy!
"Ngươi muốn làm gì... Đừng tới đây... Đừng tới đây!"
Gã kêu khóc.
Du Khuyết lẳng lặng đứng trước người gã, lạnh lùng nhìn gã.
Du Thế Nhượng năm nay mười lăm tuổi.
Đây không phải là tuổi lớn, nhưng cũng không thể nói nhỏ, không còn ngây thơ. Tả Quang Liệt mười lăm tuổi đã là khôi thủ Hoàng Hà hội.
Chính y trở thành khôi thủ Hoàng Hà cũng lúc mười sáu tuổi.
Thời gian thấm thoát trôi qua...
Trong thời khắc này, Du Khuyết nhớ tới phụ thân của Du Thế Nhượng, chính huynh ruột thịt của mình. Trong lúc tất cả mọi người bỏ đi, vẫn ôm lấy một loại kiên trì cố chấp.
Kiên trì kiêu ngạo vì đệ đệ của mình vẫn có thể trở lại đỉnh phong.
Ngay từ đầu là cổ vũ an ủi, về sau là tận tình khuyên bảo.
Về sau còn có khổ nhục kế, cố ý đi trêu chọc nhà khác, bị đánh mặt mũi bầm dập thảm hại trở về, hi vọng em trai thiên tài tỉnh lại.
Sau lại dùng phép khích tướng, chửi ầm lên, tính kích thích đấu chí của y ...
Những năm gần đây vòng đi vòng lại, dùng hết thủ đoạn.
Thậm chí còn đem nhi tử mình đến tiểu viện, dạy nó chửi đổng.
Du Khuyết đến nay còn nhớ rõ, lúc ấy Du Thế Nhượng còn rất nhỏ, bốn tuổi hoặc năm tuổi gì đó, lảo đảo chạy tới đọc chữ, mắng y:
"Thúc ngài... Ngươi... Ngươi thực sự là... Phế... Phế vật."
Còn mắng xong thì chạy:
"Không phục thì đến đánh ta đi!"
Kết quả té ngã chổng vó, răng cửa rơi hai cái, khóc đến tan nát cõi lòng.
Huynh trưởng cũng chết rồi.
Chiến tranh không để người hết thọ.
Sau khi huynh trưởng chết, Du Thế Nhượng không còn tới nữa.
Toàn bộ Du gia không ai tới nữa.
Kết cuộc Du gia đã sớm chú định, ngay lúc y tiếp quân lệnh giơ lên đồ đao ở thành Dã Vương, tự tay kết thúc số mệnh từng người vốn không nên kết thúc tuổi thọ, cuối cùng sụp đổ trước một đứa trẻ khóc thét.
Khi đó có lẽ đã được chú định.
Cũng có lẽ, từ khi Bắc thiên sư Vu Đạo Hữu nói câu kia?
Là lúc Ân Hiếu Hằng thu quân về triều, mang theo thư xin hàng, quân kỳ, ràng buộc Vệ quốc chủ, thành Thiên Kinh sạch sẽ nghênh đón, Cảnh thiên tử hỏi:
"Du Kinh Long của ta đâu?"
Ân Hiếu Hằng đáp lại:
"Đạo tâm sụp đổ, lui chuyển kim thân, cởi giáp thẫn thờ, như cái xác không hồn."
Cả triều im lặng.
Bắc thiên sư Vu Đạo Hữu nói:
"Kẻ này cố ý châm chọc quân thượng, biểu đạt chính mình trung thành vì nước à?"
Liền định tính như vậy.
Y tỉnh táo lại, chủ động từ chức, thôi chức, trở về nhà tự tù.
Cũng căn bản không thể ngăn cản Du thị rơi ngã.
Trong quá trình hạ xuống vực sâu, đều là dày vò. Bên trong dày vò ép ra sự ghê tởm còn hơn cả vực sâu.
Khi đó y còn rất trẻ, nhìn thấy nhân thọ, không nhìn thấy nhân tâm. Nhất thời không thể nào tiếp thu được nhân sinh, đạp lên con đường hắc ám đi xa.
Nếu thời gian có thể quay lại năm 3898, y sẽ chọn như thế nào?
Du Khuyết nhẹ nhàng lắc lắc đầu, y không biết đáp án, nhưng đã không thể quay đầu lại được.
Y cứ như vậy nhẹ nhàng lắc đầu, thật giống như phủ định điều gì đó. Y đặt giày lên lồng ngực của Du Thế Nhượng, cứ như vậy nhìn xuống mạch chính Du gia nhu nhược này.
"Sợ hãi à? Thống khổ à?"
Y hỏi:
"Còn muốn trả thù ta à?"
Du Thế Nhượng sợ đến ngây người, nước mắt giàn giụa trên mặt, nhưng không dám nói một lời.
Du Khuyết nhìn xuống gã, chậm rãi nói:
"Phế vật như thế, giết không ích gì. Lưu ngươi một mạng, để báo người đời, là ai làm xuống đại sự như thế! Hãy nhớ tên của ta, vật nhỏ đáng thương, ta là Biện Thành Vương Địa Ngục Vô Môn!"
Tiếng nói vừa ra, người đã tản đi.
Toàn bộ khu nhà cũ họ Du chỉ còn lại một thiếu niên sững sờ, sau một hồi, trên mặt đất co lại thành một đoàn, im ắng thút thít.
Du Khuyết lại trở về tiểu viện của mình.
Nguyên thần tới lui không tung tích.
Y nhìn thoáng qua vườn rau, lại nhìn một chút thi thể chó già trong sân, cùng với chính mình.
Sau đó chậm rãi đi về phía trước, đi qua vườn rau, đi đến trên thi thể của mình, giống như vô số lần bình thường trước kia, lẻ loi ngồi xuống.
Ngồi vào thi thể như ghế dựa.
"Có người muốn xem kịch, thì diễn thật tốt một hồi. Hy vọng một màn kịch này, đã thỏa mãn bọn hắn chờ mong."
Du Khuyết nghĩ như vậy, ngã về phía sau, đổ vào trên thi thể của mình.
Đạo lịch mùa thu năm 3922, Du Khuyết chết rồi, trên đời không còn Du Kinh Long nữa!
Trong rừng rậm bên ngoài thành Thái Bình, Biện Thành Vương và Tần Quảng Vương tập hợp lại.
"Ngươi tới đúng là rất nhanh."
Tần Quảng Vương tán thán.
Biện Thành Vương lãnh khốc không nói.
Chờ ở chỗ này chính là Ngỗ Quan Vương, ngồi dưới tàng cây chờ một thời gian dài.
Tần Quảng Vương cho gã một đạo ánh mắt.
Gã đã sớm chuẩn bị kỹ càng, hai tay lôi kéo, lôi ra hai hàng màn sáng chừng mười ô vuông. Sở Giang Vương, Tống Đế Vương, Thái Sơn Vương... Mặt nạ của Thập Điện Diêm La, lần lượt xuất hiện bên trong màn sáng.
Lần này nhiệm vụ ám sát Du Khuyết, độ khó lớn, tính nguy hiểm cao, có thể nói là Địa Ngục Vô Môn sáng tạo số một đến nay. Mặc dù kết quả cuối cùng khá là qua loa, Du Khuyết vừa đối mặt đã không còn. Nhưng Tần Quảng Vương hoàn toàn chính xác đã sớm chuẩn bị nửa năm.
Mãi cho đến khi hành động, mới quyết định do y và Biện Thành Vương chủ công. Bởi vì đây chính là đội hình mạnh nhất của Địa Ngục Vô Môn, bất kỳ một Diêm La nào khác xuất hiện cũng chỉ làm cho Biện Thành Vương không thể bộc phát toàn lực, từ đó suy yếu chiến lực chỉnh thể.
Dù Du Khuyết đã sớm đúc lại đạo tâm, tu thành Thần Lâm đỉnh phong, y và Biện Thành Vương tổ hợp cũng đủ đánh một trận.
Tám Diêm La khác chưa từng xuất hiện tại khu nhà cũ họ Du, chính vì bọn họ đang bố cục lộ tuyến thoát khỏi Cảnh quốc.
Từ thành Thái Bình phủ Phụng Thiên, mãi cho đến bên ngoài quốc Cảnh, Sở Giang Vương quy hoạch hết thảy năm con đường chạy trốn, mỗi một đầu chôn rất nhiều chuẩn bị để bảo hộ. Có thể nói thù lao hành động lần này, sở dĩ ra giá cao như vậy, đa phần là dùng cho việc này.
Ví dụ như bát điện Đô Thị Vương đã khóa kín tất cả đường thẳng bên ngoài phủ Phụng Thiên, có thể đồng thời chế tạo đổ sụp trước, đồng thời còn phụ trách gạt bỏ các thủ đoạn bồ câu đưa tin và các loại hình thông tin.
Ví dụ như Thập điện Chuyển Luân Vương đang cùng thành viên đài Kính Thế liên quan chạy vòng tròn, tùy thời có thể giải quyết bọn họ, khiến cao thủ đài Kính Thế cấp bậc cao hơn nhìn chăm chú. Hoặc là tiếp tục mang bọn họ chạy quanh đài Kính Thế, nơi này thủy chung là một mảnh nước lặng.
Ví dụ như Ngũ điện Diêm La Vương trong phủ thành chủ thành Thái Bình chôn xuống xúc xắc sinh tử, tùy thời có thể hủy đi trung tâm chính trị của tòa thành thị này, trên trình độ lớn nhất áp chế năng lực phản ứng của tòa thành thị này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận