Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1101: Bạch Đăng Lung

Khương Vọng ngày càng có danh tiếng, bằng hữu ở Tề quốc cũng càng ngày càng nhiều. Đức Thịnh thương hội làm ăn ngày càng tốt, sau một thời gian rèn luyện, Độc Cô Tiểu cũng đã xử lý sự vụ trong trấn đâu vào đấy. Hiện tại còn có Phạm Thanh Thanh ở bên một lòng giúp đỡ...
Đơn giản chỉ là di chuyển, tu hành, di chuyển, tu hành...
Chính Thanh điện đã được xây không tồi, Phạm Thanh Thanh hiển nhiên là một người thông minh, biết mình cần phải làm gì.
Từ những gì Khương Vọng quan sát thấy, nàng không có suy nghĩ lệch lạc gì, rất biết giữ bổn phận chức trách của mình. Nói ngược lại, cho dù nàng có suy nghĩ lệch lạc, Độc Cô Tiểu cũng không dễ bị lay động.
Mặc dù Độc Cô Tiểu bước vào con đường siêu phàm, lúc bắt đầu là do Trúc Bích Quỳnh chỉ điểm, nhưng Độc Cô Tiểu không phải Trúc Bích Quỳnh.
Nàng đã sớm nhìn thấu thế giới tàn khốc này.
Đương nhiên, hiện tại Trúc Bích Quỳnh cũng đã không còn là Trúc Bích Quỳnh lúc trước.
Trong khoảng thời gian này, rất nhiều người, rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Ngay cả người mỗi ngày chỉ nằm lười, không phải bây giờ cũng đã trở thành một người ý chí chiến đấu sôi sục, thử kiếm khắp thiên hạ sao?
Những sự thay đổi này, thật ra cũng không biết là tốt hay xấu...
Nhưng thật ra có một số chuyện chắc chắn là chuyện tốt, chẳng hạn như cuộc sống của dân chúng Thanh Dương trấn ngày càng tốt đẹp.
Về đất phong này, Khương Vọng thân là chủ đất phong, nhưng lại không hề đòi hỏi bất cứ vật gì. Thật ra chỉ cần như vậy, đã đủ cho lão bách tính an cư lạc nghiệp. Càng đừng nói Đức Thịnh thương hội còn mang đến cho nơi đây thêm sức sống, cộng thêm Trấn Phủ Sứ Nhật Chiếu quận nể mặt Khương Vọng mà rất chiếu cố nơi này.
Phát triển trong thời gian dài, Thanh Dương trấn bây giờ đã là thôn trấn giàu có nổi danh ở đất Dương, có biết bao người chen chúc vỡ đầu muốn chuyển đến đây, chẳng qua là bị thể chế ngăn cản mà thôi.
Khương Vọng không hề lộ diện, mà lặng lẽ rời khỏi đây.
Từ những gì mà hắn nhìn thấy ở Dương địa, mảnh đất này đã hoàn toàn dung nhập vào Tề quốc, trong ngoài thành cũng có không ít người đang ra ngoài đạp thanh.
Lúc người Dương trở thành người Tề, cuộc sống đúng là càng ngày càng tốt đẹp hơn.
E rằng không lâu nữa, chức vụ tạm thời Trấn Phủ sứ ba quận Dương địa có thể trở thành quận trưởng rồi.
Chuyện này đối với Điền An Thái, Hoàng Dĩ Hành, Cao Thiếu Lăng thì là chuyện tốt. Trong khoảng thời gian cai quản sự vụ ở Dương địa này, bọn họ quả thật đã bỏ ra rất nhiều công sức.
So với Điền An Thái và Cao Thiếu Lăng có gia tộc ủng hộ thì vị trí mà Hoàng Dĩ Hành ngồi lại càng ổn định hơn, dù sao thì cũng là thần tử cũ của Dương quốc, lão còn tại nhiệm một ngày thì chính là một liều thuốc an thần đối với người dân sinh sống ở Dương địa.
Chẳng qua hai người trước có thể xem quận phủ trở thành nơi để kinh doanh, nhưng Hoàng Dĩ Hành là thần tử mới của Tề quốc lại không thể làm vậy, ít nhất thì trong thế hệ này của lão là không thể, nếu không lập được chiến công gì, thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Tinh Nguyệt nguyên ở giữa Tượng quốc và Húc quốc, xuất phát từ Tề quốc, chỉ cần đi ngang qua Húc quốc mà thôi.
Sau khi Dương quốc bị hủy diệt, Nhật Xuất Cửu quốc lừng lẫy một thời ở Đông vực, sau nhiều lần chinh phạt đã thưa thớt dần, chỉ còn bốn nước Dương, Chiêu, Xương, Húc.
Lúc Dương quốc bị hủy diệt, bốn nước nay chỉ còn ba. Trên dưới Húc quốc lại càng hành sự thành thật, càng thêm kính lễ với chủ quốc. Nếu như Khương Vọng lộ ra thân phận, sẽ không thiếu chuyện một đường được xu nịnh. Chuyện bị thành vệ quân quát nạt như lúc trước tuyệt đối không còn xảy ra thêm lần nào nữa...
Chẳng qua Khương Vọng cũng không coi trọng, cho nên vẫn luôn lặng lẽ đi.
Nếu như không cần thiết, diễu võ dương oai không phải là điều hắn muốn.
Trước khi chết, Trương Vịnh từng nói với Khương Vọng: "Có lẽ ta nên giết chết ngươi lúc còn trong trạng thái diệt hóa."
Điều này cho thấy bên trong Bình Đẳng quốc, chắc chắn có địch ý đối với Khương Vọng. Chẳng qua là do Trương Vịnh không muốn tự mình ra tay mà thôi.
Hắn ngáng đường Thôi Trữ, lại có ảnh hưởng cực lớn trong vụ án Thôi Trữ ám sát vua. Không để cho Tề đế ra quyết định trong lúc nổi giận. Một vị hùng chủ như vậy, cho dù biết rằng mình đã ra quyết định sai lầm thì chỉ sợ cũng không hối hận...
Cho nên lần này Khương Vọng ra khỏi Tề cảnh, có khả năng sẽ chịu sự trả thù từ Bình Đẳng quốc... Nếu như phủ Tuần Kiểm Đô thành có sắp xếp thích hợp thì...
Nghiêm khắc mà nói, trong trường hợp Khương Vọng đã báo trước tình hình thì chuyến đi này không quá nguy hiểm. Trước thềm Hoàng Hà Hội, cho dù phủ Tuần Kiểm Đô thành có quyết định dùng Khương Vọng làm mồi nhử thì cũng nhất định sẽ bảo vệ hắn chu toàn.
Nếu không sau này bị Tề đế khiển trách, ai mà gánh tội nổi?
Ba trận chiến ở Hoàng Hà Hội, một cường quốc trong thiên hạ như Tề quốc, chắc chắn không thể vắng mặt được, vả lại còn phải tranh được hạng nhất. Nếu như Khương Vọng xảy ra chuyện, chẳng lẽ bắt Tề đế phải tạm thời chọn người khác tham chiến sao?
Ôn Tuyền cung cũng đã đi rồi, Điểm Tướng đài cũng đã chỉ điểm xong, bây giờ nếu người không còn ...
Tróc một lớp da thì vẫn còn nhẹ chán.
Từ giờ đến khi Hoàng Hà Hội bắt đầu, có thể nói rằng những thiên kiêu quốc gia chính là những người quý giá nhất của Tề quốc. Bất cứ yêu cầu hợp lý nào của bọn họ đều sẽ được thỏa mãn.
Trong khoảng thời gian cấp thiết chuẩn bị cho Hoàng Hà Hội này, có lẽ những người dự thi đều nên đàng hoàng ở lại thành Lâm Truy thành, đó mới là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng những thiên kiêu quốc gia này muốn có sự chuẩn bị đầy đủ hơn, lịch luyện hoàn hảo hơn, thì ai có thể ngăn cản?
Đừng nói Khương Vọng chẳng qua chỉ đến Tinh Nguyệt nguyên một chuyến, ở đó ngây ngốc mấy đêm rồi về.
Ngay cả Kế Chiêu Nam cũng ra biển, nói là muốn đến Mê Giới mài thương một lát, chẳng phải không có ai ngăn cản sao?
Bọn họ là thiên kiêu, là chiến sĩ, chứ không phải phạm nhân.
Đương nhiên, trong số ba người tham gia Hoàng Hà Hội, chỉ có mỗi Trọng Huyền Tuân vẫn đàng hoàng ở yên trong phủ bế quan ...
Với trí tuệ của Trọng Huyền Thắng, cũng không cảm thấy chuyến đi này có gì nguy hiểm, vậy thì hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Trên thực tế, Trọng Huyền Thắng cho rằng, Bình Đẳng quốc nếu như thông minh một chút, sẽ không thể cắn mồi câu này. Chỉ sợ với diễn xuất của phủ Tuần Kiểm Đô thành thì cái mồi câu này cũng quá thẳng đi...
Nếu như bay thẳng một đường, với tốc độ hiện tại của Khương Vọng, trong vòng một ngày là có thể đến được Tinh Nguyệt nguyên. Nhưng vì "che giấu hành tung", nên hắn đi mất ba ngày.
Nếu muốn bay nhanh không gặp trở ngại trên quốc đất Húc quốc thì không thể không lộ ra chiêu bài thiên kiêu Đại Tề được.
Di chuyển kiểu này, Khương Vọng đã vô cùng quen thuộc.
Đơn giản chỉ là di chuyển, tu hành, di chuyển, tu hành...
Quá mức bình thường.
Nhưng trong mắt của người không biết dùng cách thức gì để "quan sát" hắn, thì từng khoảnh khắc ba ngày này thật sự khiến người ta phải động dung.
Bên ngoài Tinh Nguyệt nguyên, trên một ngọn núi nhỏ vô danh.
Một trận bàn yên lặng trồi lên từ mặt đất, được ngụy trang rất hoàn hảo.
Trong phạm vi tác dụng của trận bàn, một nam nhân mặt chữ quốc, hai bên tóc mai hơi điểm sương hỏi: "Thế nào rồi?"
Lúc này lão đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, tay cầm một la bàn khảm ngọc điểm tinh, nhìn bề ngoài có vẻ là một người rất nghiêm túc, nhưng lúc này lại không hề chú ý đến hình tượng.
Lúc hỏi, mắt lão vẫn nhìn la bàn.
Mà người lão hỏi, vóc người gầy yếu, xương gò má cực cao, đang đứng khoanh tay, nhìn lên bầu trời, mắt lấp lánh có thần.
Sau một lúc, mới thu hồi tâm mắt, lắc lắc đầu nói: "Có thiên phú mà Dịch đại phu và Hung Đồ đại nhân đều than thở không ngớt, lại có tinh thần chuyên cần khắc khổ như vậy, nếu Khương Thanh Dương không thể dương danh thiên hạ thì đúng là ông trời bất công."
Người đang đứng chính là một trong những Thanh Bài tam phẩm của phủ Tuần Kiểm Đô thành - Lệ Hữu Cứu. Từng gặp Khương Vọng bên ngoài Thái Miếu, từng được Mã Hùng mời đi xem xét đầu mối bên trong linh từ Cửu Phản Linh Hầu.
Mà người đang ngồi, tất nhiên là Bộ Thần đỉnh đỉnh đại danh Nhạc Lãnh.
Hai năm trước lão đã thoái ẩn, cộng thêm quan chức nhất phẩm trí sĩ. Nhưng rất ủng hộ công việc của Tuần Kiểm Đô Úy đương nhiệm Trịnh Thế, thỉnh thoảng vẫn tham gia hành động của phủ Tuần Kiểm Đô thành.
Bỗng nhiên nhìn thấy Khương Thanh Dương một mình ra ngoài, hai vị tu sĩ Thần Lâm liền âm thầm đi theo, sự phô trương này đã vượt qua tất cả các công tử ca trong Lâm Truy thành, thật sự vô cùng uy phong.
Nhạc Lãnh nhìn la bàn không chớp mắt, nói: "Nếu không thì ngươi cho rằng vì sao ta phải túm hắn làm Thanh Bài? Hừ, lúc ấy còn nghe thấy có người kín đáo phê bình Nhạc mỗ, nói ta ôm bắp đùi lớn của Trọng Huyền gia nữa chứ? Hắn có thể tham gia Hoàng Hà Hội, chính là vinh quang của Thanh Bài chúng ta!"
Hai người họ đang quan sát Khương Vọng, chẳng qua cách thức "quan sát" khác nhau mà thôi.
Lão dựa vào la bàn này, nhìn chăm chú không rời, mà Lệ Hữu Cứu thì lại dựa vào hai mắt của mình, thỉnh thoảng quan sát điểm quan trọng một chút.
Mặc dù là để dụ rắn ra khỏi hang, nhưng trước khi Hoàng Hà Hội diễn ra, đúng là không thể để Khương Vọng xảy ra chuyện được.
Lệ Hữu Cứu khen ngợi: "Ánh mắt của Bộ Thần, tất nhiên tuyệt diệu".
Nhạc Lãnh thuận miệng nói: "Lúc đó ngay cả Bạch Đăng Lung cũng muốn tranh ..."
Lão bỗng nhiên ngậm miệng.
Lệ Hữu Cứu cũng không nói thêm gì nữa.
Cái từ Bạch Đăng Lung này, dường như là một điều cấm kỵ gì đó, một khí nói ra miệng, sẽ triệt tiêu mọi chuyện muốn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận