Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 538: Thập Tứ !

Vương Di Ngô sải bước chạy như điên, xông thẳng vào xích lực Trọng Huyền Thắng đang điên cuồng kích phát, bước chân càng lúc càng nhanh.
Bành bành bành!
Mỗi bước đạp xuống đất, đều phát ra âm thanh trầm nặng, cho thấy trong quá trình đối kháng với Trọng Huyền Thắng, y đã không thể hoàn toàn khống chế được lực đạo.
Y đang không ngừng thả mình ra, không ngừng thả ra một “mình” mạnh hơn.
Đón lấy những nhát chém điên cuồng, liên tục của Thập Tứ, y vung ra hàng trăm ngàn quyền.
Huyết khí lượn lờ trên đầu nắm tay của y, như linh vật múa may.
Nhịp bước chân kiên định, bắt đầu phản ngược, đẩy Thập Tứ và Trọng Huyền Thắng lùi về sau.
Vô ngã vô thắng.
Vô địch vô ngã.
Uy lực như nước sông tràn, sát khí như rồng cuốn.
Vô Ngã Sát Quyền!
"Chỉ có thế?"
Nắm tay của Vương Di Ngô trong thị giác "Chậm" xuống, không phải nó chậm đi, mà là bởi vì "Thế" của một quyền này quá mạnh, quá đậm, xuất hiện rõ ràng ở trước mắt, cho nên ngược lại làm cho người nhìn có ảo giác nó chậm lại.
Vung lên thật cao, ầm ầm đánh xuống!
"Ngươi biết, Trọng Huyền Tuân cũng biết, mà còn mạnh hơn ngươi!"
Đang!
Thập Tứ và kiếm bị đánh bay.
Trọng Huyền Thắng xông về phía trước, thay thế vị trí của Thập Tứ, chặn đường Vương Di Ngô. Cánh tay phải của hắn đã khó dùng được nữa, nên hắn giơ cao tay trái, bàn tay mập mạp hóa chưởng thành đao, chém thẳng vào ngực.
Hô!
Chưởng đao vút đi, mang theo tiếng gió thê lương như quỷ khóc.
Truyền từ Trảm Thủ Đao hung tàn sát khí của Trọng Huyền Trử Lương!
Như muốn hỏi lại Vương Di Ngô, một thức này, Trọng Huyền Tuân có biết không?
Dưới đao thế này, Vương Di Ngô không nhúc nhích nổi, như bị võ sĩ pháp trường áp chế, bị gông xiềng giam cầm, chờ đao phủ thủ một đao chém đầu.
Trên người y bắt đầu bốc ra binh sát.
Thành đao, thành mâu, thành thương, thành giáo.
"Giết!"
Không phải là tiếng người gầm thét, mà là do binh sát ngưng tụ, tự nhiên minh khiếu.
Chuyện sinh tử, đâu phải chỉ thấy ở pháp trường!
Hơn mười ngàn quân trên sa trường liều chết xung phong, sinh tử chỉ trong một chớp mắt.
Chính là lấy thế đấu với thế, lấy sát đấu với sát.
Trước khi "Trảm Thủ Đao" tới gần, xuất hiện một nắm đấm như sắt thép, cứng rắn, mạnh mẽ, trực tiếp, không sợ hãi.
Lấy thiết quyền đấu với chưởng đao, vừa chạm vào liền phân ra.
Vào thời khắc mấu chốt nhất, Trọng Huyền Thắng thu hồi đao thế, cơ thể mập mạp rung lên như cái sàng, cả người bắn lên, tránh quyền của Vương Di Ngô đánh tới.
Hắn giỏi nhất là sử dụng tổ hợp đạo thuật để chiến đấu, chiến đấu như chơi cờ, bước từng bước một, trong lúc vô hình bao vây, vùi chết đối thủ. Nhưng Vương Di Ngô khởi động Vô Ngã Sát Quyền, lại đúng dịp lấy lực phá xảo, cơ bản không sợ bị đạo thuật tổn thương, mặc kệ là cái gì, đều một quyền chiến hết, vừa vặn khắc chế phong cách chiến đấu của hắn.
Khôn như Trọng Huyền Thắng, dĩ nhiên biết phong cách chiến đấu của mình khó đạt được hiệu quả, nên ngay từ đầu đã không làm cái chuyện thử nghiệm vô dụng đó.
Thân hình còn đang ở trên không, tay phải nắm thành chùy, tay trái phủ lên tay phải. Thao túng trọng thuật kết hợp với bản thân, khiến tốc độ rớt xuống còn nhanh hơn lúc bắn lên.
Lấy đầu làm chùy!
"Ngươi như một con rệp mập ấy." Vương Di Ngô lạnh lùng.
Y giơ cao tay phải, ngón tay xòe ra, dùng bàn tay đón lấy Trọng Huyền Thắng đang như một cái chùy lao xuống.
Trọng Huyền Thắng cảm thấy thân hình như thanh chùy nặng như núi của mình, vừa đập vào không khí.
Bàn tay của Vương Di Ngô rõ ràng là xuất hiện ở đó, nhưng lại như không tồn tại.
Trong trạng thái "Không tồn tại" này, bàn tay của y biến mất, năm ngón tay khép lại, quyền đầu lại xuất hiện, tung ra một quyền ngất trời!
Nắm đấm đánh thẳng vào Trọng Huyền Thắng, đánh thẳng vào cơ thể mập mạp của hắn, một đường xông phá!
Âm thanh bị tiêu diệt.
Sau đó xuất hiện lại bằng tiếng xé gió sắc bén.
Thập Tứ bị đánh bay lại bay tới, hai tay nắm kiếm, không sợ chết chém tới.
Vương Di Ngô không thể không thu nắm đấm về, đối kích với Thập Tứ.
Trọng Huyền Thắng bị đánh văng lên cao, lưng đụng vào nóc nhà, gần như chạm đến ranh giới của phạm vi "Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh", sau lưng không còn không gian để xê dịch.
Nhưng đúng lúc này, Vương Di Ngô bị Thập Tứ ép tới gần.
Trọng Huyền Thắng kịp thả cánh tay trái đang ôm ‘chùy’, cánh tay phải vô lực rũ xuống, đã bị phế hoàn toàn.
Bỏ cánh tay phải, giữ lại tay trái còn chiến lực nguyên vẹn, là lựa chọn của hắn.
Từ lúc bắt đầu chiến đấu đến giờ, hắn vẫn luôn đưa ra các lựa chọn chính xác, nhưng thực lực cách biệt quá lớn, khiến chiến cuộc từng bước một phát triển đến tình trạng bây giờ.
Cùi chỏ của hắn đụng vào "Biên giới", sức mạnh đánh dấu của "Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh " đẩy hắn trở về.
Nên hắn lại "Rơi xuống", năm ngón tay cầm long.
Áp lực vô hình vô chất từ bốn phương tám hướng ép vào Vương Di Ngô, như muốn bóp vỡ y, đây đương nhiên là chuyện không có khả năng.
Trên thực tế Vương Di Ngô lúc này đã hoàn toàn thích ứng với trọng lực Trọng Huyền Thắng đè lên người mình, giống như lời y nói, sức mạnh của trọng thuật, Trọng Huyền Thắng biết, thì Trọng Huyền Tuân cũng biết, mà còn mạnh hơn.
Những chiêu số này y đã từng đối mặt qua rồi.
Vì vậy khi gặp phải chiêu thức bùng nổ vừa rồi của Trọng Huyền Thắng, y chỉ bị khựng lại nửa hơi thở mà thôi.
Nhưng chính khựng lại chỉ một chút đó, lại khiến y phải nghênh đón sự bùng nổ mãnh liệt của Thập Tứ.
Kiếm thức của Thập Tứ, trước nay luôn đơn giản trực tiếp, nhắm thẳng vào sinh tử. Nắm đấm của Vương Di Ngô cũng vậy. Hai người đanh với nhau, cương đấu cương, tàn bạo đấu với tàn bạo.
Chút khựng lại của Vương Di Ngô - vốn không thể coi là cơ hội, lại trở thành cơ hội bị trọng kiếm màu đen tranh thủ.
Thập Tứ hai tay nắm kiếm, cắt vào phạm vi của quyền thế, lúc này như có một nguồn sức mạnh cực lớn xuyên vào trong trọng kiếm, khiến thanh trọng kiếm vỡ tan, nhưng dù đã vỡ, nó vẫn bị sức mạnh thuần túy kia lôi cuốn, phải hoàn thành "Sứ mạng" sau cùng của mình mới tan rã được.
Thập Tứ bỏ mặc tất cả phòng vệ, giao hết phòng ngự cho bộ giáp trên người, dồn toàn bộ sức lực vào một kiếm này.
Muốn quyết phân sinh tử.
Một kiếm này muốn phân sinh tử!
Chiến cuộc có vẻ đã tiến vào hồi cuối.
Vương Di Ngô, vẫn chỉ nắm tay thành quyền.
Ánh mắt nghiêm túc đến đáng sợ.
Thu quyền, ra quyền, thu quyền, ra quyền.
Vương Di Ngô đánh ra hai quyền.
Một quyền hướng lên, một quyền đánh về phía trước.
Chỉ hai động tác đơn giản, nhưng lại tựa như cùng đồng thời xuất hiện. Như đồng thời có hai nắm đấm, đánh về hai hướng khác nhau.
Quyền đánh hướng lên, đánh vỡ không khí, tạo ra khí lãng khổng lồ, hất văng Trọng Huyền Thắng ở trên cao!
Quyền đánh về phía trước, như xuyên qua thời gian, vượt qua không gian, đánh vào bụng Thập Tứ, đập lên lớp giáp cứng lạnh băng kia.
Lấy vị trí tiếp xúc của nắm đấm làm trung tâm, thân giáp xuất hiện những vết nứt như mạng nhện, chúng nhanh chóng lan rộng ra, rồi vỡ tung!
Trong khi thanh trọng kiếm chỉ mới đi được đến vai của Vương Di Ngô.
Thập Tứ bị đánh bay, trọng kiếm cũng rời khỏi vai đối phương, rời đi được nửa đường, thì vỡ tan thành vô số mảnh vụn, bắn vào nửa vai Vương Di Ngô, phần còn lại thì rơi xuống đất.
Mất đi ý chí của Thập Tứ, trọng kiếm tự tan rã, mức độ rã còn nặng hơn trọng giáp.
Trọng Huyền Thắng ở trên không trung khó nhọc ổn định lại thân hình, hắn quay phắt đầu qua, nhìn thấy bóng người trầm mặc quen thuộc vô lực bay đi, vô số mảnh giáp vỡ như những con bướm kỳ lạ trên người bay xuống.
Để lộ cơ thể đẹp đẽ mà vô lực kia.
Gương mặt tái nhợt, mái tóc dài bay lượn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận