Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1679: Người nào từng thấy năm thần thông của ta (2)

Ngũ Lăng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cầm bút như đao, Văn Khí Lang Hào vung lên liền viết một chữ "Tướng".
Một võ tướng mặc trọng giáp xuất hiện, chắn ngang trước mặt gã.
Tướng chính là binh đảm.
Gã xúc động nói: "Nếu có thể thấy được nền tảng của ngươi, Khương Thanh Dương, hôm nay Ngũ mỗ bỏ mình cũng không tiếc."
Nếu như ở thời điểm mới vào Sơn Hải cảnh, Ngũ Lăng sẽ không nói như vậy.
Nhưng sau khi chứng kiến Khương Vọng bùng nổ trong trận chiến kia, lại chịu Thiên Nhân Ngũ Suy mà không chết.
Ngũ Lăng phải thừa nhận, nếu Khương Vọng ở thời kỳ đỉnh cao, gã có lẽ không phải là đối thủ, thậm chí có khả năng bị giết chết.
Bởi vì gã tuyệt đối không thể chịu được Thiên Nhân Ngũ Suy của Đấu Chiêu.
Thậm chí trong nhiều lần giao thủ với đối phương, gã còn chưa từng được chứng kiến Thiên Nhân Ngũ Suy.
Đối mặt với Đấu Chiêu dốc toàn lực mà không chết, phóng tầm mắt khắp Sơn Hải cảnh này, có bao nhiêu người có thể làm được?
Ít nhất Ngũ Lăng không nghĩ ra người thứ hai.
Khương Vọng đã dùng chiến tích thực tế chứng minh trọng lượng lời nói của mình.
Ngũ Lăng có nhiều kiêng kị với Đấu Chiêu, cho nên nhất định phải dành tôn trọng tương tự cho Khương Vọng!
Thế giới này vô cùng rộng lớn, hiện thế đôi khi lại rất hẹp.
Rộng lớn đến nỗi có thể bao dung tất cả, hẹp hòi tới mức lấy mạnh yếu làm tiêu chuẩn.
Mà Khương Vọng lúc này chỉ bình tĩnh hỏi: "Các ngươi có biết làm sao để giết người trong Sơn Hải cảnh không?"
Dù Ngũ Lăng hay Cách Phỉ đều kinh hãi.
Ai cũng biết giết người.
Nhưng khi Khương Vọng hỏi một câu như vậy, vấn đề đã không còn đơn giản nữa.
Hắn nói giết người, không phải là để người ta bị loại khỏi sân đấu, sau đó cắt bỏ đi ba phần bản nguyên thần hồn.
Ý của hắn là vượt qua quy tắc của Sơn Hải cảnh, thực sự xóa sổ một người khỏi thế gian!
Cách Phỉ gượng cười, mới phát hiện nụ cười của mình cũng trở nên gượng gạo: "Chẳng lẽ ngươi biết?"
Vẫn là câu nói đó, nếu như lúc mới vào Sơn Hải cảnh, y căn bản khinh thường Khương Vọng.
Nhưng bây giờ lại khác rồi, Khương Vọng là nhân vật có thể giao phong trực diện với Đấu Chiêu, hắn có thể tạo ra quá nhiều khả năng.
Thực lực của hắn khiến cho lời nói của hắn trở nên rất có trọng lượng!
Khương Vọng bình tĩnh nói: "Các ngươi đã từng gặp Hạng Bắc và Thái Dần chưa? Khi các ngươi rời khỏi Sơn Hải cảnh, không ngại nhìn xem Thái Dần còn ở đó hay không.”
Hắn chủ động tiến lên: "Nếu như các ngươi còn có thể rời đi."
Cách Phỉ và Ngũ Lăng không tự chủ được lùi lại một bước!
Khương Vọng quá đáng sợ!
Nhân vật như bọn họ, đáng ra cũng không e ngại chiến đấu.
Thậm chí khi cần thiết, bọn họ cũng không thiếu dũng khí thiêu đốt sinh mệnh làm đại giới.
Nhưng trong Sơn Hải cảnh, không tiếng động, không chút gợn sóng chết đi như vậy, có đáng giá không?
Bọn họ tay cầm Ngọc Bích, còn có rất nhiều khả năng thu hoạch, chẳng lẽ chỉ vì một khối Ngọc Bích mới mà phải đối mặt với nguy cơ bị xóa đi sao?
Kiểu tử vong này còn nhẹ hơn cả lông vũ.
Bọn hắn không thể không nghi ngờ Khương Vọng.
Bởi vì lúc bọn họ thiết lập bàn cờ, vốn đã cân nhắc rất nhiều người có thể đặt vào trong Sơn Hà Bàn của Ngũ Lăng, quả thật đã lâu không thấy tung tích của Hạng Bắc và Thái Dần!
Bởi vì Khương Vọng là cường giả đối mặt với Đấu Chiêu mà có thể toàn thân trở ra.
Bởi vì nhân vật như Nguyệt Thiên Nô cũng cam chịu để hắn hô quát sai khiến!
Hạng Bắc và Thái Dần rất có khả năng đã bị Khương Vọng giết chết, xóa sổ khỏi thế gian này!
Lấy quốc hận giữa Tề quốc và Hạ quốc, lấy mâu thuẫn giữa Tả Quang Thù và Hạng Bắc, chuyện này thực sự không khó hiểu.
Không đúng.
Ngũ Lăng trong lòng vừa mới sinh ra cảm giác không đúng.
Khương Vọng lại nói: "Đương nhiên ta không xóa sổ Hạng Bắc, ta dù sao còn muốn sống rời khỏi Sở quốc. Hạng Bắc cũng không có tư cách thấy toàn bộ năm thần thông của ta."
Hắn nhìn Ngũ Lăng nói: "Dựa vào lý do tương tự, Ngũ Lăng, ta vốn cũng không nên giết ngươi. Nhưng ở trạng thái thân thể như thế này mà đối mặt với ngươi, ta thực sự không có cách nào không sử dụng thần thông ẩn giấu của mình. Thế nhưng vận dụng thần thông kia, ngươi lại khiến ta không thể không giết ngươi."
Hắn có chút thống khổ thở dài: "Ngũ Lăng a Ngũ Lăng, ngươi ra nan đề cho ta!"
Cách Phỉ chỉ cảm thấy cổ họng hơi khô khốc.
Y đương nhiên biết vì sao Khương Vọng lại nói quanh co lòng vòng với Ngũ Lăng.
Bởi vì chính mình hoàn toàn có thể bị xóa đi, bởi vì lấy yếu thế của Việt quốc trước Tề quốc, họ Khương cũng không cần có bất kỳ kiêng dè nào, giống như Thái Dần đã bị xóa bỏ như vậy!
Mà điều khiến Ngũ Lăng để ý hơn là ngay cả Đấu Chiêu cũng không thể thấy toàn bộ năm môn thần thông của Khương Vọng, vậy rốt cuộc hắn mạnh đến mức nào?
Rốt cuộc là thần thông kinh khủng đến mức nào, mới khiến người ta phải che che giấu giấu như vậy?
Rốt cuộc là thần thông gì, gặp được ắt phải chết?
Có nên thấy năm thần thông của Khương Vọng hay không?
Đây chính là một vấn đề sống còn!
Cách Phỉ và Ngũ Lăng liếc nhìn nhau, đều thấy được ngưng trọng trong mắt đối phương.
Rõ ràng bọn họ là người thiết lập ván cờ, là dùng tiểu trùng cảm ứng tạo ra cơ hội phục kích, vậy tại sao lúc này họ Khương kia lại là người uy hiếp bọn họ?
Bọn họ cảm thấy hoang đường, nhưng lại không thể không đối mặt với hiện thực.
Bọn họ đã tính toán kỹ lưỡng, tập hợp nhân thủ, mới dám thiết lập tính toán Đấu Chiêu. Nhưng Khương Vọng lại dùng đao thương thật sự đánh giết một trận với Đấu Chiêu.
Đây chính là khí chất của cường giả!
"Ta đã hứa với Quang Thù, sẽ giúp hắn đạt được mục đích của mình. Cho nên ta sẽ cố gắng hết sức. Nhưng ta cũng không muốn trở thành kẻ thù của Ngũ thị, không muốn chết ở đất Sở xa lạ này." Khương Vọng nhìn Ngũ Lăng, chậm rãi nói: "Cho nên ta muốn cho ngươi thêm một cơ hội lựa chọn."
Hắn không cố tình dùng giọng điệu hung dữ mà ngược lại rất ôn hòa, để cho đối phương tự lựa chọn sống hay chết.
Bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng.
Khoảnh khắc sinh tử, nỗi sợ hãi vốn tột cùng nhất.
Một đời phấn đấu biến thành bọt nước, những thứ bản thân từng yêu quý, lưu luyến, cố chấp, tất cả đều tan biến như khói.
Ai có thể không hối tiếc, người nào có thể không sợ hãi?
Cho nên ngay cả những nhân vật như Ngũ Lăng và Cách Phỉ, tuy dám bố cục bàn cờ với Đấu Chiêu, cũng không khỏi do dự trước lựa chọn như vậy!
Đấu Chiêu quét ngang Sở quốc không người địch lại, là từng trận chiến một giết ra danh tiếng, nghiền ép tất cả đối thủ, mới đạt được cái danh đệ nhất.
Ngoài Chung Ly Viêm cả ngày nghĩ đến việc giết y, thế hệ trẻ tuổi của Sở quốc không ai không phục!
Ngay cả một người như Chung Ly Viêm cũng không thừa nhận rằng mình có khả năng đánh bại Đấu Chiêu trên Đạo đồ hiện tại, đành phải khai phá theo con đường mới là võ đạo?
Bọn họ dám thiết lập tính toán với Đấu Chiêu, phần lớn là vì bọn họ sẽ không thực sự bị giết chết ở Sơn Hải Cảnh này.
Tệ nhất cũng chỉ mất đi ba phần bản nguyên thần hồn. Mặc dù cái giá này rất đắt, nhưng với tài nguyên gia tộc của bọn họ, cũng có thể miễn cưỡng gánh vác được.
Hiện tại Khương Vọng đã đưa ra một lựa chọn tồi tệ hơn.
Nên lựa chọn như thế nào?
Nhưng im lặng không kéo dài quá lâu.
"Ta tin ngươi."
Cuối cùng Ngũ Lăng nói: "Ta tin rằng Dư Bắc Đấu sùng bái ngươi chắc chắn có lý do."
"Ta tin rằng đoạt giải nhất trong Hoàng Hà chi hội là vì ngươi có tài năng xuất chúng."
"Ta tin rằng ngươi có thể chống lại Thiên Nhân Ngũ Suy của Đấu Chiêu, thực lực của ngươi đã ở trên ta."
"Ta tin rằng ngươi là một thiên tài tuyệt thế, hoàn toàn có thể tìm được cách vượt qua quy tắc của Sơn Hải Cảnh."
"Ta tin rằng ngươi có thể diệt được Thái Dần."
Gã cầm Văn Khí Lang Hào, rất kiên định nói: "Nhưng ta cũng không tin."
"Ta không tin rằng Ngũ Lăng ta là một kẻ vô dụng. Ta không tin những nỗ lực của ta trong nhiều năm qua chỉ là yếu ớt không chịu được mưa gió. Ta cũng không tin ngươi đã bị Đấu Chiêu trọng thương, lại có thể dùng một thần thông ẩn giấu lật ngược tình thế, đánh bại rồi giết chết ta."
Gã liền vung ra một nét bút trên Văn Khí Trường Quyển, là một chữ "Binh".
Binh lính xách đao đeo cung nối đuôi nhau mà ra, từng người từng người xếp hàng tại đó, sau lưng là những tướng quân trong bộ trọng giáp.
Đỉnh đầu bốc lên văn khí, hào quang chiếu rọi ngàn dặm.
Ngũ Lăng ánh mắt kiên nghị, khàn giọng nói: "Nếu như ta thật sự yếu như vậy, thì ta đích thực đáng chết, không nên lãng phí tài nguyên của Ngũ thị, chiếm cứ danh vị của Đại Sở. Mời Khương Thanh Dương ngươi xóa bỏ ta ở nơi này, trừ hại cho Đại Sở!"
Những sĩ tốt văn khí kia không ngừng vọt ra, hợp với các tướng quân trong trọng giáp, tạo thành quân trận, chốc lát gào thét như rồng!
"Nói hay lắm!" Cách Phỉ cũng nhìn thẳng vào Khương Vọng, ánh mắt bắt đầu kiên định: "Ta suýt bị đoạt chí! Nay cùng chung sinh tử với Ngũ huynh, dùng một bộ thân thể này, nguyện được thấy phong thái anh hào Đại Tề một lần!"
Trên bả vai y, con bướm màu đen nhẹ nhàng bay lên, trong lúc cánh bướm rung động lại hiển hiện lưu quang năm màu, thoáng như hư ảo.
Mà Khương Vọng cười một tiếng vô cùng dữ tợn, kiếm khí xông lên trời, mũi chân đạp xuống, mây xanh hiển hiện.
Xoay người bỏ chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận