Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 507: Hồng diễm

Nữ nhân này mi mắt lạnh lùng, ngay cả lọn tóc cũng mang theo một loại xa cách.
Nhưng dung mạo nàng, mỗi một chi tiết đều có thể nói hoàn mỹ.
Cho dù là Xích Lôi Nghiên, cũng không thể bới ra lỗi được.
Xích Lôi Nghiên ném qua ánh mắt soi mói, thấy nữ nhân này hình thể nổi bật, dáng người dong dỏng cao, quả thật như là sản phẩm của tạo hoá.
Lúc này đối phương cũng phát giác ra nàng đang chú ý mình, ánh mắt lạnh lùng đảo qua.
Chịu một kích của đôi mắt vừa lạnh lùng lại cao ngạo này, Xích Lôi Nghiên lại có vẻ muốn lảng tránh, trong lòng không hiểu sinh ra cảm giác tự ti.
Quá hoang đường!
Xích Lôi Nghiên nàng chính là Xích Lôi bộ đệ nhất mỹ nhân, đợi Xích Lôi bộ giành được thắng lợi Sinh Tử kỳ lần này rồi, nói không chừng còn thể tranh được danh hiệu Phù Lục đệ nhất mỹ nhân.
Nàng lại cảm thấy tự ti ở trước mặt một nữ nhân khác?
Xích Lôi Nghiên thậm chí phẫn nộ mà trừng mắt đáp trả, nhưng nữ nhân này đã sớm dời tầm mắt đi, như thể chưa từng để ý đến nàng.
"Tiện nhân này từ đâu tới!" Sự phẫn nộ đã thoát ra khỏi miệng.
Xích Lôi Nghiên đột nhiên cảm giác, nhiệt độ quanh người chợt lạnh đi.
Nàng cố chịu trừng mắt với nữ nhân kia, nhưng không chú ý tới, tên mặt trắng mà nàng nói lúc này đã nhìn nàng với ánh mắt đầy tiếc nuối.
Ánh mắt Khương Vô Tà hoàn toàn là đang nói, xong rồi, lần này ngươi muốn chết thật rồi.
Hắn đơn thuần là tiếc nuối vì một mỹ nhân đã sắp điêu linh.
Lý Phượng Nghiêu cũng không nhìn nữ nhân nói năng lỗ mãng đó, chỉ nhìn Lôi Chiêm Càn, khẽ cau mày, vì thế hàn khí trải dài khắp mặt đất.
"Lôi Chiêm Càn, đây là nữ nhân của ngươi?" Nàng nói: "Quản tốt cái miệng nàng vào."
"Ha ha ha ha." Lôi Chiêm Càn đột nhiên cười to: "Phượng Nghiêu, đừng làm bầu không khí khẩn trương như vậy."
Hắn buông xoã hai tay: "Nếu như ngươi là ghen thật, ta có thể góp ý nàng giúp ngươi. Nhưng chúng ta đã thương lượng rồi, ngươi không thể làm gì nàng hết, bởi vì dù sao cũng là nữ nhân của Lôi Chiêm Càn ta."
"Oạch!" Khương Vô Tà nhịn không được chép miệng: "Có phải hắn cảm thấy mình rất hài hước hay không?"
"Chắc là có, điện hạ. Hắn đã cố làm dịu đi bầu không khí, tiện thể đùa giỡn với Lý cô nương một chút."
Một giọng nói khác truyền đến, Phương Sùng cũng đi tới trong kỳ vị này. Tam phương đã hình thành vòng vây.
Thật sự cũng không cần hai người họ lửa cháy thêm dầu.
Lý Phượng Nghiêu đã dứt khoát mà duỗi tay ra nắm lấy cây trường cung như băng như ngọc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lôi Chiêm Càn: "Xem ra ngươi thực sự muốn chết."
Thái độ của nàng tuyệt không giả dối, là cái lạnh chân chính thấu xương, muốn phân sinh tử.
"Được được được." Lôi Chiêm Càn vội giơ hai tay lên, ra hiệu xin tha: "Nếu như ngươi có thể nguôi giận, ta nguyện ý xin lỗi ngươi."
Phương Sùng buông lời nham hiểm: "Nếu như xin lỗi hữu dụng, vậy trên đời cũng sẽ không có chiến tranh rồi. Mọi người xin lỗi nhau, muôn đời thái bình."
Lôi Chiêm Càn tắt hẳn nụ cười, hắn quay đầu, nhìn Phương Sùng với ánh mắt thâm trầm: "Họ Phương, ngươi phải rõ ràng, ngươi có thân phận gì, có địa vị gì, ngươi là thứ gì chứ? Ta nói chuyện với Lý cô nương, ngươi có tư cách, dù chỉ một chút xíu, để chen vào sao?"
"Chậc chậc!" Khương Vô Tà cười ngả ngớn: "Tứ Hải Thương Minh nhất đẳng chấp sự, kém Lôi Chiêm Càn ngươi chỗ nào nhỉ? Nói ngươi vài câu thì thế nào, còn muốn giết hắn? Tưởng mình là hoàng thân quốc thích rồi sao? Ngươi hỏi bản cung có thèm nhận thân với kẻ chuyên tống tiền như ngươi hay không đã? Khương Vô Khí còn chưa ngồi lên long đình đâu!"
Khương Vô Tà có ý ngoài lời là muốn song phương biến thành mâu thuẫn sinh tử, mà không phải chỉ đơn giản là tranh giành lợi ích trong bí cảnh, kiếm chuyện cũng rất trực tiếp, rất gay gắt.
Ngược lại bản thân Phương Sùng bị làm nhục ngay mặt thì rất có giác ngộ của kẻ biết chịu nhẫn nhục, còn buông lời đáp trả: "Chỉ cần Lôi công tử ngài thức thời rời khỏi ván cờ, Phương mỗ nguyện làm kẻ câm điếc một hồi cũng được."
Nhưng mà...
Lôi Chiêm Càn hình như không nhìn thấu thủ đoạn của Khương Vô Tà.
Hoặc nói chuẩn xác hơn, hắn cũng không để bụng.
Hắn thậm chí duỗi ngón tay chỉ vào Phương Sùng, không lưu tình chút nào: "Nếu như ngươi không muốn câm miệng một hồi, vậy ngươi chuẩn bị câm miệng cả đời luôn đi."
Hắn không nói gì với Khương Vô Tà, bởi vì hắn không thể giết chết Khương Vô Tà. Tại Tề quốc, bất kể Khương Vô Tà làm càn thế nào, thân phận của hắn cũng có thể gánh vác được.
Mà đối với Lôi Chiêm Càn, buông mấy câu hung ác vốn là việc rất vô nghĩa.
Hắn nói muốn giết người, vậy nhất định sẽ giết người. Hắn nói muốn cho Phương Sùng câm miệng cả đời, hắn quả thực có quyết tâm cùng nắm chặt đó.
Nhưng vào lúc này, tiếng cung thoáng động, một đạo sương quang bắn tới, hóa thành tiễn hình.
Lôi Chiêm Càn đột nhiên xoay người lại, tay quấn lôi quang, trực tiếp bóp nát mũi băng tiễn này.
Băng vỡ như lưu quang rơi xuống lả tả.
Một tiễn này, càng giống cảnh cáo hơn là đánh lén.
Lý Phượng Nghiêu lạnh lùng nhìn hắn: "Ta cũng tặng ngươi một câu nói, nếu như hiện tại ngươi không xin lỗi. Vậy ngươi sẽ không cần phải xin lỗi nữa."
Ai cũng biết Lôi Chiêm Càn thiên phú tốt, thực lực mạnh, cũng rất phong lưu, có thể nói thê thiếp thành đàn.
Đánh đồng nàng với thị thiếp của mình, hỏi nàng có ghen hay không.
Có lẽ với cái nhìn của Lôi Chiêm Càn, đây là thái độ phong lưu, là trò đùa rất bình thường. Thậm chí là một loại hài hước đến mê người.
Nhưng đối với Lý Phượng Nghiêu mà nói, đó là sự vũ nhục không thể tha thứ.
Vốn chỉ là muốn đuổi Lôi Chiêm Càn đi, tranh đoạt lợi ích ở thế giới bí cảnh này. Nhưng giờ đây, nàng đã thật động sát tâm.
Chiến đấu không thể tránh được, đây là chư phương cùng nhất trí.
Hiện tại phải xem Lôi Chiêm Càn muốn khống chế chiến đấu đến mức độ nào. Là phân thắng bại, hay là phân sinh tử.
Lý Phượng Nghiêu đã vẽ ra giới tuyến, chỉ chờ câu trả lời.
Lôi Chiêm Càn mặt trầm như nước.
Hắn cũng không e ngại Lý Phượng Nghiêu, cũng không e ngại ba người họ liên thủ.
Hắn thực sự cảm thấy hứng thú với Lý Phượng Nghiêu, nữ nhi Thạch môn Lý thị, cho dù một con lợn mẹ hắn cũng cảm thấy hứng thú, càng đừng nói mỹ nhân như Lý Phượng Nghiêu.
Nhưng hắn quả thực không ngờ được, hắn cũng không hài hước, nhân vật phong lưu như hắn vốn không lọt vào mắt Lý Phượng Nghiêu.
Mà ở chỗ này cùng Lý Phượng Nghiêu phân sinh tử, tuyệt đối là lựa chọn hết sức ngu xuẩn.
"Ta xin lỗi nàng vì vừa rồi lỡ lời, đối với Lý cô nương, ta tuyệt đối không có ý bất kính."
Lôi Chiêm Càn nói: "Còn có nữ nhân của ta, ta xin lỗi vì nàng đã nói năng lỗ mãng, nàng sinh ra ở giới này, quả thật không biết cô nương là thần thánh phương nào, mở miệng không suy nghĩ. Nhưng cũng chỉ dừng ở xin lỗi."
Nói rồi, hắn khoát tay, ra hiệu cho các chiến sĩ Xích Lôi bộ lui về phía sau. Loại chiến đấu cấp bậc này không phải họ có thể nhúng tay vào.
Mà một mình hắn lại đối mặt với địch nhân ba phương hướng, vẫn hờ hững nói: "Nếu như cô nương muốn làm gì nàng, quyền của ta sẽ không đáp ứng."
Lúc này Xích Lôi Nghiên có lẽ cũng biết là lời nàng nói đã gây ra đại họa. Lý Phượng Nghiêu là một nhân vật đắc tội không nổi.
Nàng vừa thầm hận hiện đang ở trong Sinh Tử kỳ, không thể phát huy đồ đằng chi lực, cũng không thể điều động đại quân bộ tộc, vừa cắn răng im miệng không nói một lời, dẫn dắt tộc nhân lui về phía sau.
Lúc này nếu như có thể không liên lụy đến Lôi Chiêm Càn đã là vạn hạnh rồi. Chút nhận thức trong chiến đấu ấy nàng vẫn phải có.
"Nói có vẻ rất thoải mái nhỉ, bọn ta cần ngươi đáp ứng hay sao?"
Người không muốn Lôi Chiêm Càn trực tiếp chịu thua rời khỏi chính là Khương Vô Tà, lúc này mặc dù Lôi Chiêm Càn không có ý chịu thua, nhưng hắn cũng không muốn cho thêm thời gian nữa.
Vì vậy Hồng Loan thương nhếch lên, người đã chỉ thương lao tới.
Chẳng qua miệng thì nhằm vào Xích Lôi Nghiên, hình như thật muốn thuận theo lửa giận của Lý Phượng Nghiêu, làm gì đó Xích Lôi Nghiên. Dù sao trước nay vẫn là thương hương tiếc ngọc, mũi thương chỉ hướng Lôi Chiêm Càn.
Đó là một vệt sắc đỏ như đang thiêu đốt.
Đỏ như tiên diễm, đỏ đến mức sáng lạn.
Bốc lên đến tận cùng, lại chỉ còn một điểm đỏ tươi.
Như mưa vỗ vào hoa xuân, hồng nhan phai tàn.
Chỉ có một cánh hoa.
Cánh hoa điêu tàn, cánh hoa đỏ chói!
Bạn cần đăng nhập để bình luận