Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 101: Ta không phải thiên tài

Bồi tiếp Triệu Lãng chơi mê cung cũng không phải là một lựa chọn tốt, nhất là mê cung này do đối thủ thao túng biến ảo tức thời.
Khương Vọng dứt khoát phóng người lên, vọt trên tường đá.
Nghênh đón hắn, là Diễm Đạn gào thét tới.
Khương Vọng ở không trung xoay người, bước chân nhẹ nhàng điểm một cái trên tường đá, cầm kiếm thẳng đến.
Mà chẳng biết lúc nào dây leo bò tới trên tường đá bỗng nhiên nổi lên, quấn tới mắt cá chân hắn.
Ánh kiếm lướt qua, cắt đứt dây leo đồng thời Khương Vọng cũng chỉ có thể lách ra, kéo dài khoảng cách với Triệu Lãng.
Từng đạo đao gió súc thế đã lâu ào ào phá vỡ tiếng gió.
Hai người chiến đấu, ngươi tới ta đi, đặc sắc tuyệt luân. Binh lính bên ngoài sân xem kinh thán không thôi.
Một mặt bọn họ buông xuống lòng khinh thị đối với đệ tử Đạo viện, một phương diện khác cũng càng thêm kính trọng Triệu Lãng.
Khương Vọng lúc này đã vứt bỏ đạo thuật, lý giải và sử dụng đạo thuật hắn còn kém xa lắc Triệu Lãng, trên cơ bản không có quá nhiều không gian để phát huy, nhiều lần bị cưỡng ép cắt ngang.
Dứt khoát chuyên chú rèn luyện kiếm thuật.
Lúc này hắn không còn câu nệ trong năm thức sát pháp, mà vận dụng Tử Khí Đông Lai Kiếm Quyết chuyên nghiệp, dần dần dung nhập mỗi một thức trong kiếm. Càng về sau, mỗi một kiếm đều có thể hóa thành sát pháp, mỗi thức sát pháp lại tùy ý xoay chuyển.
Mỗi một kiếm, đều là Tử Khí Đông Lai Kiếm.
Quá trình này gian nan mà dài dằng dặc, cũng may Triệu Lãng có ý thành toàn. Mặc dù vận dụng đạo thuật thập phần xảo diệu, nhưng từ đầu đến cuối không xuống tay quyết thắng, mà chỉ một mực bức bách Khương Vọng tiến lên.
Kiếm thuật của Khương Vọng thêm một điểm mượt mà, y liền tương ứng tăng lên uy năng đạo thuật. So với Triệu Lãng biểu hiện ra ngoài chiến lực, lực khống chế càng thêm khủng bố.
Rốt cuộc Khương Vọng xoay người nhảy ra ngoài sân, làm một lễ thật sâu với Triệu Lãng.
"Cảm tạ Triệu huynh thành toàn!"
Lúc này hắn cầm kiếm nơi tay, kiếm đã viên mãn.
Tùy thời có thể ra kiếm, mỗi một kiếm đều là sát pháp.
"Cám ơn cái gì." Triệu Lãng cười cười: "Về sau nói không chừng sẽ là đồng đội."
Y không hổ là nhân tài phụ trợ Ngụy Nghiễm quản lý quân doanh, đánh một trận, đưa ra ân tình, lại giáo dục bộ hạ. Lúc này vẫn không quên lôi kéo người.
Thắng bại tự nhiên không cần phải bàn.
Nhóm đại đầu binh phía dưới đều sung sướng giật dây: "Đúng vậy, huynh đệ thân thủ tốt như vậy, đừng thi quận viện, đến quân doanh chúng ta đi! Đều là hán tử cả!"
Lời nói này. Hán tử phóng khoáng thì phóng khoáng, thế nhưng có lực hấp dẫn gì sao? Mặc dù trong đạo viện thành không có sư tỷ nổi danh, nhưng nghe nói trong nội viện quận có nhiều, rất nhiều tu sĩ đẹp mắt.
Trong lòng không chút do dự cự tuyệt những người này, trên mặt lại nóng bỏng hùa theo: "Thi quận viện còn sớm, đến lúc đó mới quyết định."
Hôm nay đến doanh địa thành vệ quân, có thể nói là thu hoạch tràn đầy. Ước định cẩn thận với Triệu Lãng, chờ hắn có thời gian rảnh lại đến thỉnh giáo, Khương Vọng liền dẫn Đường Đôn rời đi.
...
Nhóm sĩ tốt nhao nhao tán đi, Triệu Lãng ngừng trong chốc lát, mới nhìn đến Ngụy Nghiễm án đao đi tới.
"Có hoa không quả." Gã xùy nói.
Triệu Lãng cười khổ: "Ta nếu giống ngươi phá cảnh dễ dàng như thế, cũng không đến nỗi dùng thời gian trên những thứ này. Ta phí nhiều công phu trên tiểu chu thiên như vậy, nhưng vẫn không làm được hoàn hảo. Thật vất vả hoàn thành đại chu thiên tuần hoàn, lại tiến triển chậm chạp, chậm chạp thấy không được cửa thiên địa. Quân đội lại cần chiến lực như thế, không suy nghĩ nhiều về đạo thuật một chút, có thể làm gì sao?"
Y nói đơn giản, biểu lộ cũng rất bình thản.
Nhưng mà muốn đạt tới trình độ như y, tinh thông cơ hồ tất cả đạo thuật thông dụng cấp thấp, phải hao phí bao nhiêu mồ hôi?
Bây giờ y có thể thản nhiên đảm nhiệm phó tướng thành vệ quân Phong Lâm Thành, cùng Ngụy Nghiễm đứng chung một chỗ, phong khinh vân đạm tiếp nhận bộ hạ sùng kính.
Vượt qua, không chỉ là khoảng cách giữa một người bình thường và thiên tài.
Trả giá, cũng không phải gian khổ mà người bình thường có thể tưởng tượng được.
Toàn bộ thành vệ quân Phong Lâm Thành, một nghiêm tướng, hai thiên tướng, năm phó tướng. Tám người này chính là cao tầng trong quân, Ngụy Nghiễm và Triệu Lãng đều trong đó.
"Do ngươi nghĩ cho người khác quá nhiều, nghĩ cho mình quá ít."
"Đừng nói ta." Triệu Lãng nói tránh đi: "Ngươi đây, đã mở ra cửa thiên địa, lúc nào đi Cửu Giang?"
Sắc mặt Ngụy Nghiễm trầm xuống: "Điều lệnh không được thông qua."
Triệu Lãng đương nhiên biết nguyên nhân trong đó, cho nên không hỏi vì sao, mà vỗ vỗ bờ vai của gã: "Ngươi không cần phải đi loại địa phương kia chứng minh bản thân. Kỳ thật đi Bạch Vũ quân hoạn lộ càng rộng lớn hơn, mà lại ngay tại kinh đô và vùng lân cận. Ngươi không thua Chúc Duy Ngã, nói không chừng ngày nào đó sẽ được Hoàng Phủ đại tướng quân chú ý tới."
"A. Chỉ cần ta một ngày không thể sáng cánh lông vũ, một ngày không thể thoát ly cục diện bị kiềm chế, thì ngày đó không thể nào siêu việt hơn Chúc Duy Ngã."
Triệu Lãng chú ý tới xương ngón tay cầm đao của Ngụy Nghiễm hơi trắng lên, đó là do dùng sức quá mức.
"Lão vĩnh viễn cho là lão đúng, chưa từng cân nhắc cảm thụ của người khác. Nếu không phải mẫu thân của ta..." Ngụy Nghiễm nói đến đây thì ngừng lại.
Triệu Lãng lặng im một hồi, chờ gã điều chỉnh cảm xúc, sau đó mới nói: "Hoặc là lão cũng rất quan tâm ngươi, chỉ là không biểu đạt."
"Ha." Ngụy Nghiễm cười lạnh: "Ngươi căn bản không hiểu rõ lão. Ngươi cũng không hiểu ta."
Triệu Lãng trầm mặc.
"Ngươi cho rằng lão đang chuộc tội sao? Ngươi cho rằng lão sẽ áy náy sao? Ngươi quá ngây thơ!" Ngụy Nghiễm án đao rời đi.
Triệu Lãng nhìn bóng lưng của gã, không đi lên cùng.
...
Vân Hạc nhẹ nhàng bay tới, trong miệng còn ngậm lấy một khối ngọc thạch hình tròn màu trắng.
Khương An An bắt được nó, Vân Hạc hóa thành một trang giấy thư, ngọc thạch nằm ở lòng bàn tay.
"Cho!" Khương An An cầm ngọc thạch nửa che mắt, một cái tay khác đưa thư cho Khương Vọng: "An An không nhìn lén nha."
Khương Vọng duỗi ngón sờ sờ cái mũi của nó: "Cổ linh tinh quái."
Mở thư ra.
Khương đạo hữu:
Ai có thể không mê hoặc? Một câu như sư không dám nhận. Đạo đồ dài dằng dặc, Thanh Vũ cũng là người mê hoặc trong đó.
Nhờ thay ta vấn an lệnh muội, Vân Hạc ngậm đá ảnh lưu niệm, nguyện đến đồng âm.
Khác, không biết dưới cây phong là ý gì?
Trên mây Thanh Vũ.
"Khối ngọc thạch là tỷ tỷ viết thư tặng muội đó." Khương Vọng nhìn tin, cầm qua đá ảnh lưu niệm màu trắng, rót vào một viên đạo nguyên, trả lại cho An An.
"Hiện tại muội nói chuyện với nó, bộ dạng cùng thanh âm có thể lưu lại, được chủ nhân vân hạc nhìn thấy."
"Thật sao?" Khương An An mở to hai mắt nhìn.
Đá ảnh lưu niệm bỗng nhiên bắn ra một màn ánh sáng trắng, trước màn sáng là tiểu nữ hài xinh đẹp trừng to mắt: "Thật sao?"
Hoàn toàn sao chép dáng vẻ Khương An An.
"Quá thần kỳ đi?"
Một lát sau "Quá thần kỳ đi?"
"Bắt đầu ảnh lưu niệm rồi đó, An An muội nói chuyện đi." Khương Vọng ở một bên nhắc nhở.
"Bắt đầu ảnh lưu niệm rồi đó, An An muội nói chuyện đi."
Đá ảnh lưu niệm truyền ra thanh âm giống như đúc, chọc cho Khương An An cười khanh khách không ngừng.
Sau khi cười xong, nó hất cằm lên, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói với đá ảnh lưu niệm "Tỷ tỷ, tỷ có thể sử dụng khối đá kia nói chuyện với ta không? An An muốn nhìn tỷ một chút."
Sau khi nói xong, nó đưa đá ảnh lưu niệm cho Khương Vọng.
Mãi cho đến khi Khương Vọng phong bế đá ảnh lưu niệm, màn ánh sáng trắng kia biến mất. Nó mới nhỏ giọng nói: "Muội nói xong rồi."
Khương Vọng bỗng nhiên thu lại vẻ tươi cười: "Nói xong thì đi viết công khóa đi. Đừng thừa cơ lười biếng!"
Đuổi An An đi, hắn nâng bút hồi âm trên giấy mây:
Diệp đạo hữu:
Phong Lâm Thành là cố thổ tại hạ, rừng cây phong ngoài thành vẫn mỹ lệ phi thường.
Mỗi khi gặp ngày thu, phong đỏ như lửa. Từ khó nói hết ý, ý khó nói hết suy nghĩ.
Đạo hữu ở trên Vân quốc, tại hạ lại dưới phong thành.
Dưới cây phong tức là ý này.
Theo tin gửi còn đá ảnh lưu niệm. Xá muội còn nhỏ ngốc nghếch, chớ trách.
Dưới cây phong Tiểu Khương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận