Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1682: Nhân sinh được thấy một kinh hồng (1)

Khương Vọng chẳng hay mình chạy trốn đã bao lâu.
Chạy trốn đến khi Ngũ Suy chi khí cũng bị đốt cháy gần hết, chạy trốn đến khi mưa cũng ngừng.
Ngày nối đêm, đêm nối ngày, trong hoảng loạn nghiến răng nghiến lợi, kỳ thực chẳng có mấy khác biệt.
Chỉ có khoảnh khắc chui ra khỏi nước biển, rửa sạch bụi bẩn, hắn ngước nhìn bầu trời trong vắt, mây khói mù mịt, cảm nhận được một loại tự do vô biên vô hạn.
Đây không phải thời cơ tốt gì đó.
Trọng thương chưa lành, cả người mệt mỏi rã rời, địch đông ta ít, Ngũ Lăng và Cách Phỉ thực lực cường đại lại vô cùng cẩn thận, mãi không lộ sơ hở nào...
Hắn vốn nên cố gắng nhẫn nhịn thêm chút nữa.
Trong cuộc truy đuổi trốn tránh cực hạn này, thứ hắn tiêu hao chính là Thiện Phúc Thanh Vân, còn Ngũ Lăng và Cách Phỉ tiêu hao chính là Đạo nguyên thực sự. Cắn răng kiên trì thêm một hồi, Ngũ Lăng và Cách Phỉ sẽ tiêu hao nhiều hơn mấy phần.
Duy trì tốc độ và cảnh giác cao độ, cũng đã truy đuổi lâu như vậy, tiêu hao của Ngũ Lăng và Cách Phỉ cũng có thể gọi là to lớn.
Mà hắn đã giết hết Ngũ Suy, có lẽ thân thể còn có thể kiên trì...
Nhưng giờ này khắc này, hắn cảm thấy chính là hiện tại.
Khổ hải vô nhai chịu tranh độ, nhân sinh được thấy một kinh hồng.
Tựa như kinh hồng!
Lướt ngang bên dưới bầu trời, bên trên biển xanh.
Ngự Bát Phong, Qua Tứ Vũ.
Chiếu ảnh lưu sóng, nào biết đông tây?
Xích Kim bất hủ đuổi đi hoảng hốt trong mắt.
Lưu Hỏa Sương Phi khiến hắn lộ ra vẻ chẳng phải suy yếu.
Sắc mặt tái nhợt cũng che giấu trong thần quang.
Mà tay hắn xách trường kiếm, đạp mây mà đến.
Bí tàng Tinh Hỏa, mở!
Bí tàng Truy Phong, mở!
Bí tàng Phong Môn, mở!
Bí tàng Phi Phong, mở!
Bí tàng Vẫn Thần, mở!
Phía trước ngực bụng, năm cái nguồn sáng trắng dần dần thắp sáng.
Bí tàng Ngũ phủ cùng mở, hào quang năm thần thông cùng chiếu.
Hiển hóa thân thể Thiên phủ, giáng lâm phong thái Kiếm Tiên Nhân.
Kiếm khí ngút trời, xoắn nát mây khói!
Một kiếm chống trời giữ biển, tay trái phẩy, tai phải ấn, chính là "Nhân"!
Lấy một chiêu Kiếm Tự Nhân, đồng thời chém về phía hai người Ngũ Lăng, Cách Phỉ.
Vào thời điểm này, Ngũ Lăng và Cách Phỉ vừa mới chui ra khỏi biển, còn đang suy nghĩ dùng biện pháp gì mới mẻ để thu hẹp phạm vi chạy trốn của tiểu Khương Vọng.
Hoàn toàn không nghĩ tới sẽ ngay tại lúc này, đột nhiên nghênh đón thời khắc phân thắng bại.
Bọn họ đã truy sát Khương Vọng trọn vẹn hai ngày hai đêm.
Thấy tận mắt Khương Vọng cứng cỏi, chứng kiến hắn kéo lấy thân thể tổn thương lên trời xuống biển, chạy trốn ngàn dặm.
Cũng cảm nhận được rõ ràng, ngọn lửa sinh mệnh thuộc về Khương Vọng đang còn dần dần suy sụp.
Thắng lợi là có thể đoán được đấy, chỗ cảm giác bị sỉ nhục cũng có thể tự mình rửa sạch.
Dù sao cũng là nhân vật từng đối kháng chính diện Đấu Chiêu, truy đuổi đến bây giờ, bọn họ cũng không muốn quá mạo hiểm, không muốn cho đối phương cơ hội mặt đón sinh tử. Chỉ muốn thận trọng từng bước như vậy, chờ đến khi thân thể Khương Vọng không cách nào duy trì mới thôi, sau đó an ổn đoạt được một khối Ngọc Bích.
Bọn họ xác nhận bên phía mình không cho ra bất cứ cơ hội nào.
Nhưng Khương Vọng thế mà lại quay đầu.
Bừng tỉnh quay đầu lại, hận này ai thấu chăng!
Đám người Ngũ Lăng cũng đã có dự liệu, nghĩ đến Khương Vọng có lẽ sẽ liều chết đánh cược một lần trước khi dầu hết đèn tắt.
Chỉ có điều không có nghĩ tới là, một kiếm này tới nhanh như vậy, cũng kịch liệt như thế!
Hai người đều kinh ngạc một chút vì lựa chọn ngoài ý liệu này, cũng vì Khương Vọng giờ khắc này nở rộ hào quang óng ánh.
Đây chính là... kiếm của Khương Thanh Dương!
Chẳng trách có thể tranh chấp cùng Đấu Chiêu!
Làm cho người không khỏi sợ hãi thán phục.
Nhưng vẻn vẹn chỉ là sợ hãi thán phục mà thôi.
Khương Vọng đương nhiên là kiên cường, đấu chí ương ngạnh, hai người bọn họ cũng là ngày đêm truy đuổi, một lát chưa từng buông lỏng.
Cảnh tượng như vậy sớm đã diễn thử qua không biết bao nhiêu lần ở trong lòng.
Bọn họ chưa từng, cũng không bao giờ khinh thường đối thủ.
Cách Phỉ quả quyết một bước triệt thoái phía sau, lập tức nhấn ra đạo quyết một mực vận sức chờ phát động, Thất Huyền Quy Giáp chuẩn bị đã lâu lần nữa diện thế, Ngưng khí tụ nguyên, chắn ngang trước người hai người.
Hoa văn trên phần mai rùa phức tạp thần bí, sừng sững nặng nề như sơn nhạc, phát ra Hoàng Thổ chi quang, giống như là một bức tường thành đột ngột từ mặt đất mọc lên.
Hồ điệp đậu trên bờ vai hắn rốt cục đợi đến cơ hội, tung cánh bắn ra lưu quang, bay thẳng đến mặt Khương Vọng không ngừng múa, bên trong năm màu huyền ảo làm cho người như đắm chìm vào mộng đẹp.
Cùng lúc đó.
Bên tay phải của y bay ra một con trùng, thân dài chỉ ba tấc, nhưng dáng lại tựa như trâu.
Khương Vọng đưa mắt nhìn thoáng qua, chỉ hoảng hốt thấy được trùng này to lớn vô hạn, dường như đang gánh vác một quốc gia, trong nước có hàng chục vạn quân binh.
Bên tay trái Cách Phỉ cũng có một con trùng bay ra, diện mạo nó giống như cừu, thân dài hai tấc tám.
Khương Vọng lơ đãng quét nhìn, mơ hồ thấy trùng này thân cao tận mây, trên lưng nó cũng gánh vác một nước, trong nước có tới mười vạn cung thủ.
Trong lòng của hắn chợt nảy sinh một loại hiểu được rằng Quốc gia mà con trùng bên phải gánh vác tên là "Man Thị", nước con trùng bên phải gánh vác lại là "Xúc Thị".
Bọn chúng giằng co ở hai bên Khương Vọng, lấy hắn làm ranh giới tranh chấp, chiến cho thây nằm mấy vạn!
Thứ bọn chúng tranh đoạt là thân thể Khương Vọng!
Đây là cổ trùng cường đại nhất của Cách Phỉ, cũng vô cùng tương hợp với Mê Mộng Điệp.
Làm cho người nhập mộng, không biết chiều nay từ đâu tịch.
Hai trùng Man Xúc tranh nhau trên sừng ốc.
Vì lợi nhỏ trước mặt, sinh sát mấy vạn người!
Hai loại cổ trùng này ăn tham mà sống, sẽ nảy mầm bên trong tham lam, bất tri bất giác xâm nhập thân thể địch nhân, sau đó lấy cỗ thân thể này là chiến trường, nhấc lên "Quốc chiến" không ngơi nghỉ.
Rất nhiều đối thủ thường thường đã chết rồi vẫn còn tưởng rằng mình đang tận trung báo quốc. Chinh chiến một đời, nhưng thật ra là đang trợ giúp cổ trùng thôn phệ thân thể của mình. Tất cả cố gắng giãy giụa phấn đấu đều là đang tự sát!
Thật sự là cổ trùng kinh khủng bậc nhất.
Ngũ Lăng càng không nhàn rỗi.
Mắt lớn mắt nhỏ trợn tròn, không ngừng kích phát sát khí, trực tiếp một cước giẫm nứt Văn Khí Trường Quyển.
Ở bên trong thanh âm xé vải vô cùng rõ ràng, văn khí vỡ nát như thủy triều.
Bên trong sóng triều, một nhóm chữ cổ từ bút họa xinh đẹp như hoa điểu trôi nổi vô định.
Viết rằng.
"Binh giả, đại sự quốc gia, đạo lý tồn vong hay đất nước sống chết, không thể không xét kỹ."
Mỗi một chữ mới hiện ra hình dáng rõ ràng liền sẽ dời quang chuyển vị, cố định ở mỗi một vị trí xung quanh.
Toàn bộ mười chín chữ như chiếm cứ cả trời đất, bốn phương tám hướng.
Những chữ này vừa dứt, lập tức hóa thành binh sĩ cao lớn, từng tên che mặt mặc giáp, sát khí ngút trời.
Chỉ thấy những binh lính sát khí ngút trời này liên kết với nhau kéo dài trăm dặm, kết thành một trận pháp sát khí ngút trời.
Tên là: Thập diện mai phục!
Trong nháy mắt trời đất tối sầm, không gian bốn phương bị khóa chặt, mọi đường lui đều bị cắt đứt, khiến nơi đây như đêm dài vô tận.
Ngũ Lăng không muốn để Khương Vọng tiếp tục giả thương trốn thoát, gã muốn dùng thủ đoạn ẩn giấu cường hoành này, thừa lúc Khương Vọng muốn ra đòn tuyệt sát, triệt để vây giết hắn!
Sinh tử ngàn cân treo sợi tóc, không cho hắn có thời gian suy nghĩ.
Hai người tổ Tiến Hiền Quan này quả không hổ là hảo hữu, phối hợp vô cùng ăn ý.
Cũng không phụ danh thiên kiêu, thủ đoạn tuyệt diệu khó lường.
Đối mặt với một kiếm bất ngờ như vậy, chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã hoàn thành một loạt động tác từ phòng ngự đến phản công, vây giết.
Đơn giản như hành quân, chặt chẽ liên hoàn, từng bước ẩn giấu sát cơ.
Mà lúc này, Khương Vọng cùng Kiếm Tự Nhân của hắn vừa lúc đánh tới!
Cũng như Ngũ Lăng và Cách Phỉ đã chuẩn bị sẵn sàng cho tích tắc này, Khương Vọng cũng chưa bao giờ coi thường đối phương.
Nếu không hắn cũng sẽ không ngay từ đầu đã chọn "đàm phán", rồi lại chọn chạy trốn.
Hắn hiểu rõ dù mình có quả quyết đến đâu, với một kiếm bất ngờ như thế này, dù hắn đã phát huy uy lực cực hạn trong điều kiện hiện tại thì cũng chưa chắc có thể giết chết người.
Đối thủ không phải gà đất chó sành, mà là những kẻ có đủ thực lực để tạo thành mối đe dọa cho chính mình.
Đây là cuộc chiến sinh tử.
Hắn nhất định phải mang theo giác ngộ tử chiến, liều cược vào trận chiến này, tranh một cơ hội thắng mong manh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận