Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1868: Tinh kỳ như rồng (2)

Cửu Giang Huyền Giáp như vậy, cũng đủ để đánh cho tiểu quốc xung quanh cúi đầu khom lưng.
Mà Cửu Tốt Đại Tề như vậy thì sao?
Một nhánh Thu Sát san bằng Dương Quốc, một nhánh Xuân Tử bảo vệ Kiếm Phong Sơn.
Quét ngang Đông Vực, hùng cứ chư quốc. Tại Vạn Yêu Chi Môn, tại Mê Giới…Tại tất cả những nơi mà mũi quân nhân tộc đi tới, chiến công rực rỡ!
Chiến sĩ tinh nhuệ như vậy, ở dưới tác dụng của quân trận cường đại, chân chính có thể khiêu chiến chênh lệch siêu phàm!
Lúc này Tào Giai phân phối cho Trọng Huyền Tuân ba đô giáp sĩ Xuân Tử quân, đại tướng tiên phong phạt Hạ này của hắn có thể nói hữu danh hữu thực.
Vả lại không nói đến đại cục của trận chiến Tề Hạ, trong trận đấu tranh sau cùng liên quan đến thế tập Bác Vọng Hầu, y mang theo uy thế Thần Lâm, võ vượt qua Khương Vọng, lấy đường hoàng đại thế, lúc này quả thật đã vượt qua Trọng Huyền Thắng một bậc.
“Mạt tướng nghe lệnh!”
Trọng Huyền Tuân hành lễ với Tào Giai, dáng vẻ tư thái, không thể bắt bẻ.
Tự có thân vệ của Tào Giai tới gần, dẫn y đi Xuân Tử Quân, đi tìm ba đô giáp sĩ mình.
Trước khi rời bước, y lại đặc biệt chắp tay với Trần Trạch Thanh, xem như thi lễ.
Y cầm ba đô giáp sĩ của Xuân Tử quân, tất nhiên là phải có thái độ.
Còn Trần Trạch Thanh chỉ khẽ gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Vừa không nhìn thấy sự bất mãn đối với bản bộ tinh nhuệ bị điều đi, cũng nhìn không ra có cái gì thân cận đối với vị Trọng Huyền phong hoa mới thăng Thần Lâm này.
Hắn bình tĩnh ngồi tựa trên xe lăn, tựa hồ hiểu rõ tất cả, cũng có thể tiếp nhận hết thảy.
Tào Giai trên đài cũng không tuyên bố bổ nhiệm gì khác, quân vụ cụ thể mà phức tạp, tất nhiên là chúng tướng trong quân xử lý từng tầng một.
Thiên phủ diễn võ trước trận, trận chiến cổ kim khó gặp này, xác thực đã tăng lên thanh thế.
Vì vậy hắn chỉ nhìn về phía Hạ quốc, nói một tiếng: “Xuất phát!”
Ầm! Ầm! Ầm!
Vì vậy binh sĩ giậm chân, đại quân đi về phía nam.
Tinh kỳ kéo dài như rồng, bay lượn trên đại địa mênh mông.
Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng đều thuộc Thu Sát quân.
Người của Trọng Huyền gia, đương nhiên nên ở trong quân này.
Dựa theo suy nghĩ trước đó của Trọng Huyền Thắng, nên là hắn và Trọng Huyền Tuân chia làm chính tướng của Thu Sát quân, mỗi người dẫn vạn người, đường đường chính chính ở trên sa trường lấy quân công phân cao thấp.
Nhưng một nước cờ trước vạn quân trận tranh tiên phong của Trọng Huyền Tuân, trực tiếp nhảy ra khỏi giới hạn làm đạo tràng trong vỏ ốc, đẩy mình lên sân khấu lớn hơn.
Thậm chí còn rơi vào trung tâm nhất của cuộc chiến Tề Hạ!
Cái gọi là “tiên phong”, chính là mũi thương của trường thương, mũi đao của chiến đao.
Là nơi hai quân đối chọi, va chạm đầu tiên.
Quân bản bộ của Trọng Huyền Tuân chỉ có ba ngàn, vì để công bằng, đương nhiên Trọng Huyền Thắng cũng không thể lại dẫn vạn người, lấy tu vi của hắn làm chính tướng Thu Sát quân, vốn là rất miễn cưỡng, cần Khương Vọng giúp đỡ.
Cuối cùng chỉ là nắm giữ ba đô giáp sĩ, tự lập một doanh.
Có lẽ giáp sĩ Thu Sát Quân cũng không thua kém giáp sĩ Xuân Tử Quân bao nhiêu, thân ở Thu Sát Quân, làm chủ lực của Tề quân, cũng tuyệt đối không thiếu cơ hội kiến công.
Nhưng so sánh với mức độ quan trọng của tiên phong doanh…thật sự rất khó nhìn thấy khả năng lật ngược tình thế.
Đại quân ầm ầm đi về phía trước.
Chỉ là ba đô giáp sĩ, quân vụ không hề khó khăn gì với Trọng Huyền Thắng, chỉ giống như đi chơi, rất nhanh đã an bài xong tất cả, sau đó đi đến bên cạnh Khương Vọng, vỗ bờ vai của hắn, nói lời thấm thía: “Thiếu chút nữa là thắng rồi!”
Khương Vọng phục hồi tinh thần lại từ trong thể ngộ đối với đạo đồ, liếc mắt nhìn hắn: “An ủi ta?”
Gương mặt béo phì của Trọng Huyền Thắng nhăn lại, rất là hung ác nói: “Ý của ta là bình thường tại sao ngươi không cố gắng thêm một chút! Chỉ thiếu chút nữa là có thể thắng hắn, ngươi nói ngươi mỗi ngày …”
Hắn suy nghĩ, gương mặt lại giãn ra, nhếch miệng cười: “Lúc kéo ngươi đi dạo thanh lâu ngươi cũng tu hành. Hình như cũng không có không gian nào để cố gắng hơn nữa! Vậy không nên trách móc ngươi!”
Miệng hắn nói 'Ta không nên trách móc ngươi', biểu đạt lại là, 'Ngươi không nên trách móc bản thân mình'.
Khương Vọng chỉ vỗ vai hắn: “Ta rất vui mừng vì ngươi chịu thừa nhận, trước kia đi chơi thanh lâu đều là ngươi kéo ta đi.”
Hắn đương nhiên có thể tiếp nhận được sự trấn an có còn hơn không của Trọng Huyền Thắng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn cường điệu nhấn mạnh hai chữ thanh lâu.
Vẻ mặt của Thập Tứ giấu ở phía sau mặt nạ, vẫn không nói gì.
Nhưng Trọng Huyền Thắng dùng phản ứng kinh người xoay người một cái, lập tức bỏ qua đề tài này: “Ta đi tìm Trọng Huyền Tuân!”
“Ngươi tìm hắn làm gì?” Khương Vọng ở phía sau truy hỏi một câu.
Trọng Huyền Thắng cũng không quay đầu lại: “Ta ghê tởm hắn!”
“Bị đánh ta cũng mặc kệ!” Khương Vọng dừng một chút, đoạn bổ sung nói với Thập Tứ còn đang trong phản ứng: “Hiện tại ta đánh không lại Trọng Huyền Tuân, cô cũng nhìn thấy…”
Thập Tứ không ngờ lại lườm một cái, sau đó đuổi theo Trọng Huyền Thắng.
Khương Vọng đứng yên tại chỗ, không còn gì để nói.
Thập Tứ này đang yên đang lành, gần đây xảy ra chuyện gì vậy? Như vậy cũng quá bao che rồi!
Hắn kéo ta đi dạo thanh lâu, cô cũng mặc kệ?
Cô có nghe thấy không?
Bỏ đi…
Vừa lúc bên cạnh có một chiếc xe chở quân dụng trướng bồng đi qua, Khương Vọng đặt mông ngồi lên, chú tâm tu hành.
Dù sao trong lúc đại quân tiến lên, Trọng Huyền Tuân cũng không thể thật sự làm gì Trọng Huyền Thắng, thôi cứ để mặc hắn ta đi.

Loại nhân vật ở đâu cũng tỏa sáng như Trọng Huyền Tuân, đương nhiên là rất dễ tìm.
Một thân bạch y như tuyết, vừa đi vừa nói chuyện với một tướng lĩnh Xuân Tử quân.
Trọng Huyền Thắng khép mình tiến tới gần, muốn nghe thử quân vụ của vị phong hoa đường huynh này.
Đáng tiếc hình thể của hắn không quá có thể khép mình hơn được.
Hơn nữa Thập Tứ toàn thân mặc giáp đuổi sát phía sau, bộ dáng có vẻ hung hăng.
Trọng Huyền Tuân cũng không nói gì, dừng bước lại, ung dung nhìn hắn.
Trọng Huyền Thắng nhận ra vị tướng lĩnh bên cạnh y, chính là chính tướng Ngô Độ Thu của Xuân Tử quân, nhân tài mới xuất hiện nổi danh trong quân. Đương nhiên không phải bộ hạ của Trọng Huyền Tuân.
Trong lòng thầm quy cho hắn là hồ bằng cẩu hữu của Trọng Huyền Tuân.
Ánh mắt nhìn như lơ đãng lướt qua, lại nhớ kỹ mấy đô thống phụ cận. Trở về điều tra một chút, là có thể tìm được tư liệu tương ứng.
Không phải nói nhất định phải làm chút chuyện gì, ít nhất phải hiểu rõ lực lượng mà Trọng Huyền Tuân đang nắm giữ. Như vậy có thể phán đoán chính xác hơn lựa chọn của Trọng Huyền Tuân…
Trong lòng chuyển qua vô vàn ý nghĩ.
Trọng Huyền Thắng lại nhanh chân đi qua, nắm chặt tay Trọng Huyền Tuân, còn lắc mạnh hai cái: “Huynh trưởng!”
“Hôm nay đại quân xuất phát, hôm nay huynh trưởng mới thành tựu Thần Lâm, đang cần dừng lại để củng cố tu vi một chút. Ở thời điểm này đảm đương chức vụ tiên phong, là không có trách nhiệm đối với bản thân. Một khi đạo đồ có tỳ vết, sẽ trở thành tiếc nuối của nhân sinh…”
Hắn động tình nói:
“Để đệ đệ thay huynh trưởng đi!”
Ngô Độ Thu bên cạnh suýt nữa bị nước bọt của mình sặc chết, cố kìm nén, mới không để cho mình ho ra tiếng.
Trọng Huyền Tuân trừng mắt: "Củng cố tu vi là cái gì? Ta không hiểu lắm.”
Y thảnh thơi nói:
“Ta thành tựu Thần Lâm, giống như liền hiểu được Thần Lâm.”
Trong lòng Trọng Huyền Thắng thiên ngôn vạn ngữ, trong lúc nhất thời chỉ hóa thành một tiếng “Mụ nội nó!”
Hắn dụng tâm hiểm ác nói rằng, Trọng Huyền Tuân cố ý đợi đến ngày hôm nay Thần Lâm, dùng cái này để áp chế hắn và Khương Vọng, đặt việc tranh đoạt Bác Vọng hầu tước lên trên trận chiến phạt Hạ.
Đồng thời muốn cố ý biểu diễn huynh đệ tình thâm, để khiến Trọng Huyền Tuân buồn nôn.
Nhưng đề tài khác Trọng Huyền Tuân căn bản không dính vào, chỉ ở đó khoe khoang thiên phú. Mặc cho ngươi ngàn lời đến, vạn lời đi, trong mỗi câu nói ẩn giấu bao nhiêu cái bẫy, ta chỉ nói một câu “ta quá mạnh”, ở trên lời nói cũng thật sự có mấy phần phong cách “Trảm Vọng”.
Trọng Huyền Thắng buông tay, cười híp mắt nói: “Vậy ngu đệ yên tâm rồi.”
Trọng Huyền Tuân cười nói: “Ngươi cứ việc yên tâm đi.”
Hai huynh đệ tốt này mỉm cười nhìn nhau như vậy.
Đối mặt với nhau trong vạn quân.
Một người mập mạp ôn tồn, một người tiêu sái lỗi lạc.
Ngô Độ Thu ở bên cạnh bỗng nhiên cảm thấy mùa đông này đúng là hơi lạnh thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận