Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 386: Rung cây dọa khỉ

Sau khi trở lại Hà Sơn biệt phủ, Khương Vọng lập tức nói cho Trọng Huyền Thắng biết chuyện xảy ra hôm nay, chỉ nói lướt qua phát hiện về Trương Vịnh.
Đối với Trương Vịnh, hắn vẫn luôn có một loại cảm giác quen thuộc không thể hiểu được, cảm giác này cũng đã xuất hiện khi còn ở bí cảnh Thiên Phủ.
Không biết vì sao, ánh mắt hôm nay của Trương Vịnh lại khiến hắn có cảm giác chua xót lây.
Theo bản năng, hắn không muốn nói việc này cho người khác, nguyên nhân trong đó hắn cũng không thể nào nói rõ.
Lúc nói chuyện với Trọng Huyền Thắng, Thập Tứ cũng ở đây, y chỉ im lặng đứng canh giữ ở bên cạnh.
Trước đó khi Thập Tứ dưỡng thương xong, lão gia tử Trọng Huyền gia đã triệu hồi y về phủ, dùng thân phận của y để nhắc nhở Trọng Huyền Thắng phải biết cân nhắc đến gia tộc trước rồi mới đến cá nhân.
Nhưng lòng tin của Trọng Huyền Thắng đối với Thập Tứ vẫn không chút suy giảm, sau khi trở về vẫn một tấc không rời.
Cũng nhờ vậy mà Khương Vọng được giải phóng, hắn vừa thay mặt Trọng Huyền Thắng hoàn thành cái gọi là giao du, vừa lấy việc tăng thực lực làm chủ.
Trong khoảng thời gian này, Trọng Huyền Thắng chủ yếu đang bận làm ba chuyện, một là âm thầm truy đuổi Tụ Bảo Thương Hội đến cùng.
Hai là đả kích và xâm chiếm những chuyện làm ăn trong tay Trọng Huyền Tuân.
Ba là hợp tác với Tứ Hải Thương Minh.
Hắn đã thống nhất mục đích với Khánh Hi, việc kế tiếp là bàn luận chi tiết.
Tuy trước đó hai bên suýt trở mặt hoàn toàn ở Dương địa, nhưng đứng trước ích lợi khổng lồ này, thì cho dù là Phó Mâu, cũng không thể không nở nụ cười.
Hai bên hợp tác nhưng cũng đề phòng nhau, đây là lớp nền quyết định từ tiếp xúc ban đầu. Nhưng ít nhất hiện tại ở Dương địa, thì đối phương chính là lựa chọn tốt nhất của cả hai bên.
Hiện giờ ở nơi này, phe phái có thể cung cấp sức ảnh hưởng từ phía chính quyền, trừ Điền gia, Cao gia thì chính là Trọng Huyền gia, hơn nữa Trọng Huyền gia vốn đang nắm thế chủ đạo từ kết quả của cuộc chiến Dương địa. Mà phóng mắt ra toàn bộ Tề quốc, sau khi trở mặt với Tụ Bảo Thương Hội, đại khái cũng chỉ có Tứ Hải Thương Minh có thể tiếp nhận được chuyện này.
Thanh danh của Tứ Hải Thương Minh ở Dương địa đã nát bét, bởi vậy hình thức của cuộc hợp tác lần này là một thương hội liên hợp có tên"Đức Thịnh" do hai bên đồng sáng lập, cùng chia sẻ chuyện làm ăn ở Dương địa.
Thương hội liên hợp này lấy Trọng Huyền Thắng làm chủ, chia sáu bốn với Tứ Hải Thương Minh.
Hiện tại sức ảnh hưởng của Trọng Huyền gia đối với Dương địa chính là tài nguyên lớn nhất, mà Tứ Hải Thương Minh thì phải bỏ ra các loại vật tư và con đường khác.
Có phía Trọng Huyền Thắng khống chế, hơn nữa Dương địa đã trở thành Tề thổ, điểm mấu chốt của thương hội mới cũng cao hơn rất nhiều, giai đoạn đầu lấy mục đích chế tạo danh tiếng làm chủ.
Đương nhiên, trước khi thương hội mới nhập trú, điều đầu tiên bọn họ phải làm là đuổi Tụ Bảo Thương Hội ra khỏi Dương địa.
Hứa Phóng lấy cái chết tạ tội ở ngoài Thanh Thạch Cung, Tụ Bảo Thương Hội thân là "Bàn tay vô hình" kia nên tất nhiên sẽ chịu đả kích.
Nhưng cụ thể sẽ tới mức độ nào, là chém rớt toàn bộ bàn tay, hay chỉ cắt bỏ mấy ngón tay, hoặc thậm chí chỉ là đánh vào bàn tay vài cái, sẽ được quyết định bởi kết quả cuối cùng trong cuộc giằng co của Trọng Huyền Thắng và Tụ Bảo Thương Hội.
Cuộc tranh đấu này là cả một quá trình dài có hệ thống, còn về phần hành động cụ thể thì được thể hiện ở việc tranh đấu trong phạm vi nhỏ.
Nói một cách đơn giản, vào thời điểm nhạy cảm như thế này, hiển nhiên quan hệ quan trường của Tụ Bảo Thương Hội đã gần như tê liệt. Trọng Huyền Thắng có thể mượn cơ hội này để điều tra mọi vụ làm ăn thuộc về Tụ Bảo Thương Hội. Tuy nhất định có thể tra ra vấn đề nhưng mấu chốt ở chỗ vấn đề này sẽ lớn đến mức nào.
Chuyện mà Trọng Huyền Thắng làm, đó là dẫn dắt điều tra, phóng đại những vấn đề đó, tốt nhất là đẩy hết toàn bộ lên bản thân Tụ Bảo Thương Hội. Mà Tụ Bảo Thương Hội thì phải nhanh chóng cắt đứt, thu nhỏ lại thậm chí là triệt tiêu những thứ có liên quan đó. Chỉ xem ai hành động càng nhanh, càng chính xác hơn.
Điều duy nhất đáng để Tụ Bảo Thương Hội cảm thấy may mắn, ắt hẳn là tạm thời Tề quân còn chưa tỏ thái độ đối với chuyện Thanh Thạch Cung.
Tuy thời khắc cây đao chém đầu chưa rơi xuống là đáng sợ nhất, nhưng trong lúc nó vẫn còn đang lơ lửng thì tốt xấu gì cũng có khoảng trống nho nhỏ để giãy giụa.
Nghe Khương Vọng thuật lại lời nói của Khương Vô Khí, Trọng Huyền Thắng suy ngẫm thật lâu, sau đó mới nói:
"Khương Vô Khí đang cảnh cáo ta."
"Tình cảm của hắn và Khương Vô Dong rất tốt?" Thật sự là Khương Vọng không biết dây mơ rễ má bên trong hoàng thất Đại Tề.
"Chỉ một tên Khương Vô Dong thì đã là cái gì? Việc hắn ta mất mặt cũng không phải chuyện hiếm thấy."
Trọng Huyền Thắng lắc đầu: "Khương Vô Khí đang cảnh cáo chúng ta, đừng tiếp tục làm gì nhằm vào Thanh Thạch Cung, chỉ là không tiện nói rõ."
"Đối với Thái tử đương nhiệm thì Phế Thái tử là một cây gai khó nhổ, đối với những hoàng tử không thể giữ chính vị trữ quân thì lại là vũ khí sắc bén dùng để trói buộc Thái tử."
Đạo lý này dù không nói ra thì Khương Vọng vẫn có thể hiểu, bởi vậy chỉ hỏi:
"Hắn biết chúng ta có liên quan đến chuyện của Hứa Phóng?"
"Hẳn chỉ phỏng đoán, nhưng chỉ phỏng đoán cũng đã đủ." Trọng Huyền Thắng thở dài: "Hành động nhằm vào Tụ Bảo Thương Hội, tạm thời chỉ có thể ngừng lại ở đây."
"Thành quả thế nào?" Khương Vọng hỏi.
Trọng Huyền Thắng ném một quyển sách vào trong tay Khương Vọng: "Đây là thống kê trong khoảng thời gian này, huynh tự xem đi."
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi lật xem, Khương Vọng vẫn lắp bắp kinh hãi vì khả năng hành động của Trọng Huyền Thắng: "Chỉ riêng ở Lâm Truy đã cho đóng cửa tám mươi bảy cửa hàng thuộc về Tụ Bảo Thương Hội sao?"
"Là do Tứ Hải Thương Minh đã rất ra sức trong việc đánh chó mù đường, đương nhiên, bởi vì trước đó chúng ta có chuẩn bị nên là bên ăn được thịt mỡ nhanh nhất. Những ám tử có thể một mình đảm đương một phía đã được ta điều động hết, ở mặt ngoài thì chẳng liên quan gì đến chúng ta. Cho dù như thế, phân ngạch mặt ngoài mà chúng ta ăn được cũng đã rất nhiều."
Trọng Huyền Thắng còn có chút tiếc nuối: "Nếu lại ăn tiếp thì lộ liễu quá rồi."
Khương Vọng biết, phần lớn những gián điệp có thể một mình đảm đương một phía của Trọng Huyền Thắng, là thủ hạ cũ của thúc phụ Trọng Huyền Trử Lương phái cho hắn ta, rất đáng tin tưởng.
"Vậy bỏ qua cho Tô Xa sao?" Khương Vọng trầm ngâm nói: "Nếu đã đắc tội loại người này thì phải đánh chết mới được."
Những chuyện Hứa Phóng trải qua làm hắn có ấn tượng rất sâu, Tô Xa tuyệt đối không phải một người có thể quên đi sỉ nhục. Dù ở bất cứ thời điểm nào thì cũng không được phép thiếu cảnh giác với loại người này.
"Không chỉ huynh và ta hiểu đạo lý này, Khánh Hi cũng hiểu!" Trọng Huyền Thắng nói.
Quả thật Tứ Hải Thương Minh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tụ Bảo Thương Hội, nhưng loại tai họa ngầm lớn như Tô Xa mà lại tùy tiện giao cho người khác đi đối phó, cho dù người kia là Khánh Hi... Đó cũng không phải phong cách của Trọng Huyền Thắng.
Cho dù Khương Vô Khí đã cảnh cáo thì bọn họ cứ việc tránh đi Thanh Thạch cung là được rồi.
Khương Vọng suy nghĩ: "Vương Di Ngô?"
Hiện giờ tình thế có vẻ rất tốt, Tụ Bảo Thương Hội còn không lo nổi cho bản thân, trước khi Trọng Huyền Tuân ra khỏi học cung, cũng chỉ có một mình Vương Di Ngô là coi như khó giải quyết.
Trọng Huyền Thắng gật đầu nói:
"Dù sao cũng là đệ nhất Thông Thiên Cảnh từ xưa đến nay, dù sao cũng phải để lại chút đường sống, cho hắn ta vài phần coi trọng!"
Nói xong, hắn ta bỗng quay qua hỏi:
"Trong khoảng thời gian này tên lừa trọc Huyền Không Tự có liên hệ với huynh không?"
Phụ thân của Trọng Huyền Thắng sau này sửa tên thành Trọng Huyền Phù Đồ, Phù Đồ tức là Tháp, ý chỉ Phật Tự.
Cho nên Trọng Huyền Thắng luôn chán ghét Phật môn.
Lúc ở trấn Thanh Dương, sở dĩ hắn ta đối đãi không khách khí như vậy với hòa thượng Tịnh Lễ, cũng có một phần là do nguyên nhân này.
Sau lần đến Bác Vọng Hầu phủ hôm trước, Khương Vọng đã nhanh chóng hiểu ra.
"Không có." Khương Vọng nói.
Hắn bỗng nghĩ đến, trong khoảng thời gian này hắn luôn quanh quẩn ở tứ đại danh quán, chỉ sợ dù hai hòa thượng một già một trẻ kia thật sự tới tìm hắn, cũng không tiện lắm...
Trọng Huyền Thắng vốn chỉ bỗng nhiên nghĩ tới rồi thuận miệng nhắc thôi.
"Không biết vì sao nhiều ngày qua, ta có chút hoảng hốt."
Trọng Huyền Thắng do dự một chút, sau đó mới nói ra lời thật sự muốn nói: "Đêm nay đi cùng ta ra ngoài một chuyến."
Hình như nói ra lời này có vẻ hơi khó khăn với hắn ta.
Khương Vọng không nhịn được bật cười:
"Đi nơi nào? Còn có nơi có thể làm huynh ngập ngừng như vậy?"
"Đi đến Khô Vinh Viện cũ nhìn một chút!"
Trọng Huyền Thắng nói.
Khô Vinh Viện.
Là đại tông Phật môn đã từng chỉ đứng sau Huyền Không Tự ở Đông vực.
Chỗ Phế Thái tử Khương Vô Lượng đã từng tu hành.
Nơi mà sau khi Khương Vô Lượng chịu khổ phế truất, đã bị Tề đế hạ chỉ san bằng.
Đồng thời cũng là nơi Trọng Huyền Phù Đồ đến trấn áp sát khí, là địa điểm mà Trọng Huyền Phù Đồ và Khương Vô Lượng kết làm bạn tri kỉ.
Khương Vọng ngưng cười.
Đối với Trọng Huyền Thắng mà nói, nơi này thật sự là một chỗ không dễ nói ra khỏi miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận