Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2159: Lúc đầu không một vật

Lúc trước, khi đi qua sơn môn Huyết Hà Tông, Khương Vọng cũng đã gặp qua đệ tử Du Hiếu Thần của Bành Sùng Giản.
Tư Ngọc An chỉ liếc mắt liền có thể nhìn ra nền tảng của Du Hiếu Thần, còn thuận miệng nhắc tới Bành Sùng Giản.
Khi đó Khương Vọng liền biết, người tên Bành Sùng Giản này hẳn là không tầm thường. Người có thể được Diễn Đạo Chân Quân nhớ đến, sao có thể tầm thường?
Nhưng lúc đó chỉ là thoáng qua, cũng không quá để tâm. Bây giờ, theo lời miêu tả của Hứa Hi Danh, hình tượng cường đại của người này mới được khắc sâu.
Hứa Hi Danh lại nói:
"Một khi Hoắc Sĩ Cập xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Tông chủ đời tiếp theo của Huyết Hà Tông, trừ Bành Sùng Giản ra thì không có người thứ hai."
Khương Vọng suýt nữa không nhịn được đưa tay che miệng hắn ta lại.
Cái tên này cũng thực có can đảm mà nói ra!
Nhưng nghĩ lại thì, Ngô Bệnh Dĩ ở đây, hắn ta cũng không có gì không thể nói.
Có chỗ dựa là rất đáng gờm!
Hắn không nhịn được nhìn thoáng về phía Hồng Trần Chi Môn, Nguyễn Tù có thể tới hay không? Nếu tới, là thời điểm gì?
Hắn thuận miệng hỏi:
"Không phải Huyết Hà Tông còn có một vị Hữu hộ pháp, còn mấy vị trưởng lão sao?"
Hứa Hi Danh tùy ý khoát khoát tay:
"So với Bành Sùng Giản thì đều kém xa. Có điều, Tam Thiên Hồng Trần Kiếm của Hữu hộ pháp Khấu Tuyết Giao cũng không phải tầm thường, đợi ta thành tựu Động Chân, nhất định phải lĩnh giáo một chút."
Nói về Khấu Tuyết Giao, hắn ta lại hiện ra mấy phần khí phách tuổi trẻ.
Nói xong, hắn ta nhìn Trường Tương Tư của Khương Vọng một chút:
"Thanh kiếm này của ngươi cũng rất tốt."
Khương Vọng cười nói:
"Nếu Hứa huynh nguyện ý chỉ giáo, tại hạ lúc nào cũng có thời gian."
Hứa Hi Danh cười ha ha một tiếng:
"Có cơ hội sẽ thử."
"Hoặc là ngươi đến Lão Sơn, Hàn Đàm so kiếm, hoặc là ta đến Thiên Hình Nhai, Nghi Thạch nghe tiếng. Sa cũng được."
Khương Vọng nói:
"Kỳ thật ta cũng rất hiếu kì với kiếm của Hứa huynh, danh kiếm thế gian ít có người dùng kiếm dài sáu thước... Kiếm này tên gì?"
"Kiếm này tên "Chú Lê", là gia sư truyền lại."
Từ luận kiếm đến yêu kiếm, trên gương mặt không mấy tuấn mỹ của Hứa Hi Danh, xuất hiện một thứ tên là tín ngưỡng, khiến cho hắn ta càng thêm đoan chính, uy nghiêm:
"Nguyện thế gian vô tội, có thể chú pháp kiếm vi lê."
Khương Vọng không nhịn được khen:
"Lấy tên này đặt cho kiếm, quả thực là tuyệt thế!"
Hứa Hi Danh cầm Chú Lê, dáng vẻ rất kiêu ngạo:
"Nói thế nào cũng là pháp kiếm của Củ Địa Cung..."
Lời còn chưa dứt, cả người đã lảo đảo, dư âm bị nuốt hết, kiếm thế hoàn toàn bị lay động, Họa Thủy đột nhiên phát sinh gợn sóng!
Đây không phải gợn sóng thông thường, mà là quy tắc rung chuyển, khiến cho cường Thần Lâm trong lúc nhất thời cũng không thể ổn định được bản thân.
Hứa Hi Danh dịch chuyển hai chân, đặt Chú Lê kiếm dọc tại trước người, toàn thân hiển lộ uy nghiêm, dùng kiếm ổn định cơ thể, nghiêm túc nhìn về phía xa.
Lại xảy ra chuyện gì?
Lúc trước Khương Vọng đã bị giáo huấn, nên không còn dám dùng mắt thường quan sát chiến trường của cường giả Diễn Đạo.
Tâm thần hắn hơi trầm xuống, đã nắm chắc Hồng Trang Kính trong tay.
Trong quá trình trưởng thành của hắn, Hồng Trang Kính có tác dụng vô cùng quan trọng. Việc liên tiếp độ ba kiếp Phi Tuyết, Phúc Hải, Vấn Tâm khiến cho cường độ thần hồn của hắn hơn xa tu sĩ cùng cảnh.
Nhưng sau Vấn Tâm kiếp, hắn chưa từng khiêu chiến kiếp nạn tiếp theo trong thế giới Hồng Trang Kính.
Bởi vì hắn đã dựa vào chính mình giành lấy được đủ tài nguyên, với thân phận, địa vị bây giờ, cũng có thể thu hoạch được rất nhiều cơ hội tu hành, có thể làm từng bước, ổn định tăng trưởng bản thân mà không cần phải liều lĩnh đối diện với nguy hiểm bị hồn phi phách tán, liều chết đánh cược bên trong Hồng Trang Kính không rõ lai lịch này.
Trước mắt phạm vi nhìn rõ cực hạn của Hồng Trang Kính vẫn là chu vi năm mươi dặm. Nhưng lúc này, chiến trường của cường giả Diễn Đạo cách nơi này không chỉ năm mươi dặm.
Nhưng Khương Vọng tự có biện pháp.
Ở phạm vi cực hạn của Hồng Trang Kính, một Khương Vọng mặc thanh sam cầm kiếm tiêu sái bước đi thong thả, bình tĩnh nhìn ra xa xa.
Dùng huyễn thân của Hồng Trang Kính, kết hợp với Mắt Tiên Nhân, cứ như vậy quan sát chiến trường cấp độ Diễn Đạo.
Dù có lực ảnh hưởng kinh khủng thì trước có mấy vị cường giả Diễn Đạo áp chế, sau đó còn bị Hồng Trang Kính loại bỏ, ắt hẳn đã không còn uy hiếp gì quá lớn.
Lúc này, Nghiệt Hải có hai Ác Quan cấp Diễn Đạo xuất hiện, một là Lục Tí Nhân Xà, một là Độc Mâu Phi Phát Nữ, đều nắm động đạo tắc, là tồn tại có thể đối kháng với Chân Quân . Ngoài ra, Ác Quan cấp độ Động Chân cũng có tới mấy trăm, Ác Quan cấp độ Thần Lâm thì không cách nào tính toán.
Lục Tí Nhân Xà đã Hoắc Sĩ Cập đánh cho chỉ còn một cái đuôi, đang giãy giụa trong nước, quấy lên những đợt sóng kinh người. Lúc này, không còn nhìn rõ dáng vẻ ban đầu của nó nữa, mà chỉ giống như một con cự mãng đang trở mình trong biển. Đại Lễ Tế Hỏa trên người cự mãng vẫn chưa tắt.
Mái tóc đen dài của Độc Mâu Phi Phát Nữ cũng đã bị cạo đi nửa bên, lộ ra dáng vẻ càng thêm khủng bố. Quanh thân nó vẫn có một luồng lửa đen uốn lượn, dán vào người như khoác áo, đó là biểu hiện của việc bị áp chế cực hạn.
Thời khắc này, nó đứng ở trong một trang sách lớn ố vàng đang mở, đã bị giam cầm đến sít sao, hoàn toàn ngăn cách với những con Ác Quan bị nó dùng làm nhiên liệu kia. Bên trong thế giới Vô Căn này, đơn độc bị cầm tù.
Trên trang sách kia mơ hồ có thể thấy mấy chữ. Viết như sau:
"Cổ nói quân tử như ngọc, ta không thể đồng tình. Ngọc giả phú quý vậy. Người giàu sao biết được cái khổ của người nghèo, người quý không thể hiểu sự chua xót của người tiện. Khó khăn ở nhân gian người không biết sao có thể xưng là quân tử? Ngọc giả dễ vỡ vậy. Nắm chặt thì sợ hư tổn, thả thì sợ mất, sờ nhẹ tức nát, chịu lực thì dễ gãy, người được xưng quân tử há có thể là người không chịu nổi mưa gió?"
Nếu có môn đồ Nho gia ở đây, là có thể nhận ra được, một chương tên "Luận Ngọc" này, xuất phát từ chính "Quân Tử Chương" - kinh điển của Nho gia đương đại của Trần Phác.
Người thời nay kính cổ mà không duy cổ, có rất nhiều người tin rằng nay tất thắng xưa, việc đại tông sư viết danh thiên thành học phái kinh điển cũng không hiếm gặp.
Như "Thế Luận" của Hàn Thân Đồ Pháp gia, như "Quân Tử Chương" của Trần Phác Nho gia.
Trần Phác đã từng nói ! "Nếu hỏi thành tựu đời này của ta, chính là thư sơn học hải Quân Tử Chương".
Có thể thấy được, tầm quan trọng của bộ sách này đối với ông ta, nó cũng được xưng tụng là gốc rễ lập thân, cơ sở thành đạo, thành tựu một đời của ta.
Ngay cả Quân Tử Chương cũng hiển hóa ra ngoài, dùng cái này áp chế Độc Mâu Phi Phát Nữ, chứng tỏ ông ta đã dùng đến bản lĩnh thật sự.
Mà Tư Ngọc An xách cỏ làm kiếm, Ngô Bệnh Dĩ kỷ luật nghiêm minh, gần như đã càn quét ngàn dặm, khiến cho sóng nước như gương.
Bàn Sơn Chân Nhân Bành Sùng Giản ở gần đó, đột nhiên đẩy huyết chu tiến tới, đưa tay chỉ thẳng.
Ông ta đã nhìn thấy chân thực, nắm chắc được cơ hội.
Thân thể cự mãng còn sót lại của Lục Tí Nhân Xà kia, dài hơn trăm trượng, quấy đến mức Nghiệt Hải dậy sóng không ngừng nhưng trong khoảnh khắc, cả cơ thể đã bị đất đá bao trùm. Ngoại trừ chỗ miệng vết thương đang bị Đại Lễ Tế Hỏa thiêu đốt, mỗi một tấc thân thể đều bị đất đá của sức mạnh điệp sơn áp chế, động tác giãy giụa càng thêm chật vật.
Hoắc Sĩ Cập khoác đạo bào màu đỏ thuận thế đạp xuống một cước, giẫm nát thân thể cự mãng mấy chục trượng ngay tại chỗ.
Ào ào ào!
Bộ phận bị đánh nổ hóa thành thanh thủy, chảy như thác nước, ầm vang đổ vào trong Nghiệt Hải.
Bành Sùng Giản không chỉ dám tới gần chiến trường cấp độ Diễn Đạo, mà còn dám nhúng tay vào tranh đấu cấp độ Diễn Đạo, còn nhúng tay thành công. Quả thực không hổ là cường Chân Nhân đương thời!
Dù Lục Tí Nhân Xà này đã hoàn toàn bị đánh cho tàn phế, cũng không phải là Chân Nhân bình thường có thể can thiệp.
Một thời gian nữa, Bành Sùng Giản ắt có hy vọng thành tựu Chân Quân.
Chẳng trách đến cả Tư Ngọc An cũng có ấn tượng với ông ta.
Nhìn chung, toàn bộ chiến trường, mấy Chân Quân đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, gột rửa Họa Thủy cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nhưng giờ phút này, biến hóa to lớn tác động đến toàn bộ Nghiệt Hải là vì sao mà xuất hiện?
Khương Vọng mượn huyễn thân Hồng Trang Kính, dùng tầm nhìn của Mắt Tiên Nhân, nhưng tầm mắt vẫn không nhìn ra được gió nổi lên ở nơi nào, sóng cuốn lên từ đâu.
Chỉ thấy những cơn sóng ngập trời không ngừng đánh lên, chưa từng dừng lại nửa khắc!
Hơn nữa, cũng không phải chỉ là phiến khu vực trước mắt này, mà là toàn bộ Nghiệt Hải đều xảy ra rung chuyển to lớn.
Huyễn thân của Khương Vọng quan sát chiến trường Diễn Đạo.
Chân thân cũng ngừng việc chém giết Ác Quan, trực tiếp đứng tại trên mặt nước, chờ đợi thế cục diễn biến, dưới chân là xích diễm đang lẳng lặng thiêu đốt.
Sau những lần không ngừng đốt giết Ác Quan, Tam Muội Chân Hỏa đã thu thập đủ hiểu biết về thế giới Vô Căn, giờ phút này có thể trực tiếp thiêu đốt Họa Thủy, đốt ác sạch sẽ.
Trong Sơn Hải Cảnh, nhờ có Tam Xoa trợ giúp ngộ ra Tam Muội, sự khai phát của Khương Vọng đối với Tam Muội Chân Hỏa đã bước vào con đường bằng phẳng.
Cho tới bây giờ, đối phó với Ác Quan cấp độ Thần Lâm, Tam Muội Chân Hỏa chỉ cần chạm vào là tất gây tổn thương, không cần bám vào hay dây dưa thời gian quá dài.
Cũng chính là bên trong hoàn cảnh ở Nghiệt Hải này, sau khi đốt giết một lượng lớn Ác Quan cấp độ Thần Lâm, trong quá trình đối kháng với Họa Thủy, hắn bỗng hiểu được con đường nở hoa của Tam Muội Chân Hỏa ! Học rộng hiểu nhiều là gốc rễ của Tam Muội, tìm được nguồn gốc mới biết "thật" của Tam Muội.
Nói đơn giản là, dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt diệt đủ nhiều, đủ phong phú về sự vật, thu hoạch đủ nhiều về hiểu biết, tới một giới hạn nào đó, nó liền có thể nở hoa một cách tự nhiên thành đạo.
Bản thân Họa Thủy chính là sự tồn tại vô cùng đặc thù, Ác Quan cũng là như vậy.
Trong quá trình Tam Muội làm rõ Họa Thủy, cũng là tiến thêm một bước trong nhận biết về thế giới này!
Đồng thời, sau khi thâm nhập hiểu rõ hơn về Ác Quan, sự cảnh giác trong lòng Khương Vọng cũng càng sâu.
Hắn luôn cảm thấy từ nơi sâu xa có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nói được là không đúng chỗ nào, hạt giống Lạc Lối cũng không hề có chút phản ứng nào.
Vấn đề ở đâu?
Bên trong gợn sóng càng lúc càng kịch liệt, Ngô Bệnh Dĩ phi thân mà lên, một tay chỉ trời:
"Trời có luật, không cho phép trời có ác!"
Khí tức uy nghiêm khiến cho người ta vô thức muốn nằm rạp xuống lập tức căng phồng lên.
Khiến cho Ngô Bệnh Dĩ vóc người trung đẳng, thậm chí có chút gầy gò vậy mà nguy nga giống như thần nhân vạn trượng!
Ông ta đứng giữa không trung trên cao, cũng không hiện ra ý chí bản thân nhưng uy nghiêm của Pháp đã bao trùm hết thảy.
Tay của ông ta chỉ lên trời, mấy vạn dặm mây đen nơi chân trời liền tiêu tán.
Bầu trời ở Nghiệt Hải trong lúc nhất thời trở nên xanh ngắt, lộ ra sự mỹ lệ tinh khiết!
Một tay Ngô Bệnh Dĩ chỉ xuống dưới, thanh âm nghiêm túc lại vang lên:
"Đất có luật, không cho phép giang hà là mối họa!"
Gợn sóng ngợp trời bốc lên từ bốn phía, cũng theo ngón tay ông ta mà di động, từ từ bình ổn lại! Mặt nước trong xanh, có thể nhìn rõ vạn dặm.
Lúc này, Tư Ngọc An đứng chắp tay ở giữa trong thủy vực thanh tịnh, không động nhưng lại có mũi nhọn khai thiên.
Trần Phác đứng giữa không trung, nhìn ra xa xa, để bộ thư tịch kia giam cầm Độc Mâu Phi Phát Nữ.
Huyết Hà Chân Quân Hoắc Sĩ Cập đạp xuống một cước, thân thể cự mãng còn lại của Lục Tí Nhân Xà liền tan rã, trở thành một dòng nước trong chảy vào biển.
Một con Ác Quan cấp độ Diễn Đạo cứ như vậy tiêu vong!
Khắp các nơi trong Họa Thủy đều đang diễn ra việc thanh tẩy.
Khương Vọng bén nhạy phát giác được, giờ phút này năm giác quan của hắn đã rõ ràng hơn rất nhiều. Có thể nhìn càng thêm xa, nghe được càng thêm rộng, cảm nhận nhiều chi tiết hơn của phương thiên địa này.
Tiêu diệt xong một Lục Tí Nhân Xà như trừ khỏi căn bệnh trầm kha!
Nhưng mà dưới tình thế tốt đẹp này, bốn cường giả là Ngô Bệnh Dĩ, Tư Ngọc An, Trần Phác, Hoắc Sĩ Cập đều có biểu hiện vô cùng ngưng trọng... Như đang đợi cái gì đó.
Bọn họ đang đợi cái gì?
Nghiệt Hải đã trở nên bình thường.
Dưới sự quét sạch toàn lực của Tư Ngọc An, Ngô Bệnh Dĩ, Ác Quan còn sót lại chỉ lưa thưa vài con, toàn bộ đều im lặng chìm vào đáy nước.
Ngay cả Độc Mâu Phi Phát Nữ đang bị vây bên trong Quân Tử Chương cũng một lần nữa cúi đầu, rũ tay, an tĩnh như pho tượng. Chỉ có ngọn lửa đen đang im lặng đối kháng với lực lượng của Quân Tử Chương, là chứng tỏ lực lượng của nó đang tồn tại.
Nghiệt Hải đã trở nên bình tĩnh như vậy.
Giống như căn bệnh trầm kha đã bị loại bỏ, thân thể bệnh nhân đã hồi phục. Làn nước cũng trở nên trong vắt.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng Khương Vọng lại sinh ra một loại đau thương. Hắn cảm thấy vô cùng khổ sở nhưng lại không biết cảm giác khổ sở này từ đâu mà tới.
Đây là một loại biến hóa nào đó cao hơn cấp độ Thần Lâm nên hắn đương nhiên không phát hiện được.
"Không ngờ lại diễn biến đến tận đây, chúng ta cuối cùng vẫn chậm một bước."
Trần Phác đột nhiên thở dài một tiếng, ngay cả Ác Quan cấp Diễn Đạo đã bị Quân Tử Chương cầm tù cũng mặc kệ, quay người liền đi.
Nên biết, chỉ cần làm hao mòn thêm một đoạn thời gian, con Ác Quan cũng rất có thể sẽ bị đốt giết sạch sẽ. Cái chết của một Ác Quan cấp Diễn Đạo, còn hơn hẳn cả công tích của ngàn tên đệ tử Nội Phủ Cảnh Huyết Hà Tông gột rửa họa thủy ngàn năm!
Mà ông ta lại ngừng tay ngay lúc này.
Mà cũng không phải chỉ có mỗi ông ta.
Tư Ngọc An cũng thu kiếm quay người, di chuyển ra bên ngoài:
"Nghiệt kiếp sinh biến, nhân tố bên ngoài khó cầu. Đạo Tôn không ra thì có thể làm gì chứ? Hiện tại chỉ có thể lui giữ Hồng Trần Chi Môn, chờ bước biến hóa tiếp theo."
Đương nhiên ông ta cũng không quên thuận tay thả một sợi kiếm quang vòng quanh Khương Vọng, mang theo hắn di chuyển nhanh như điện chớp, rút lui ra bên ngoài Nghiệt Hải.
Giờ phút này, Khương Vọng hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ im miệng không nói, cố gắng không cho Tư Các chủ thêm phiền.
Từ thị giác của huyễn thân, hắn có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của Ngô Bệnh Dĩ.
Đây là một người trông vô cùng nghiêm túc. Mắt to, mũi thẳng, môi hơi mím lại, cả người từ tướng mạo đến khí chất, từ búi tóc đến giày, đều cẩn thận tỉ mỉ.
Nhưng người vững vàng như định hải là ông ta, vậy mà giờ phút này cũng không nói một lời, giậm chân khẽ chuyển, đi thẳng đến Hồng Trần Chi Môn.
"Còn Huyết Hà thì sao?"
Bành Sùng Giản đột nhiên hỏi, âm thanh nhuốm bi thương:
"Huyết Hà Vực mà toàn bộ Huyết Hà Tông chúng ta đã khai thác mấy vạn năm nay thì làm sao đây?"
Không có người đáp lại ông ta.
Ở đây đều là đại nhân vật đứng ở đỉnh cao nhất của siêu phàm.
Một thân có vạn quân.
Nhưng việc trấn an tâm tình của Tả hộ pháp Huyết Hà Tông, không phải là trách nhiệm của bất cứ người nào trong số bọn họ.
"Đi thôi."
Huyết Hà Chân Quân Hoắc Sĩ Cập thở dài một tiếng.
"Tông chủ! Còn có cách! Suy nghĩ lại thử xem, còn có cách mà đúng không?"
Bành Sùng Giản khẩn thiết hỏi.
"Đi!"
Hoắc Sĩ Cập kéo theo Bành Sùng Giản, bước lên huyết chu kia, lập tức vọt lên không trung, phi nhanh về hướng Hồng Trần Chi Môn.
Trên lý luận tới nói, thời cơ mà Diễn Đạo Chân Quân nắm chắc là tinh chuẩn tuyệt đối.
Nhưng cũng giống như Khương Vọng cấp độ Thần Lâm rất khó lý giải được lực lượng cấp độ Động Chân.
Cho dù là tồn tại đã chứng thành Diễn Đạo, cũng chưa chắc có thể rình mò phong cảnh trên đỉnh cao nhất.
Cho nên, ngay lúc này, bên trong Nghiệt Hải vang lên một thanh âm hỗn loạn.
Nói nó hỗn loạn bởi vì nó tựa như là mấy vạn, mấy chục vạn tồn tại cùng tụ lại một chỗ mà phát ra tiếng, mỗi tồn tại phát ra một tiếng khác biệt. Nhưng sở dĩ nó có thể trở thành một tập thể, tinh chuẩn dùng thanh âm biểu đạt ý, là bởi vì bọn chúng bị lực lượng nào đó thống hợp trên phương diện "biểu đạt ý".
Nói một cách đơn giản, tiếng của nó, khi ngươi nghe được là ý mà lực lượng thống hợp kia muốn biểu đạt. Dù nó có là quỷ khóc, sói gào thì khi ngươi nghe cũng chỉ là ý mà lực lượng này thống hợp.
Thanh âm không đồng nhất, cá thể không đồng nhất lại có thể thống hợp ý nghĩa sau cùng muốn biểu đạt, đây là lực lượng kinh khủng không thể tưởng tượng đến cỡ nào!
Đây không phải Đạo ngữ.
Hoặc là nói đây không phải là Đạo ngữ tự nhiên của thiên địa, đây là "Đạo ngữ" đơn độc của một tồn tại nào đó, nó có thể khiến cho bất kỳ kẻ nào nghe thấy đều có thể hiểu được.
Thanh âm này nói !
"Bồ Đề... Bồ Đề vốn không cây!"
"Gương sáng... Gương sáng cũng không phải đài."
"Lúc đầu... Lúc đầu không một vật."
"Gọi ta... Gọi ta hóa cát bụi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận