Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1285: Người vô duyên

Khương Vọng cũng không có gì để chuẩn bị, tự đi chuồng ngựa dắt Diễm Chiếu, lưng đeo trường kiếm, một bộ áo xanh, liền ra khỏi phủ, đánh ngựa đi về phía cửa chữ “Nghĩa”.
Hắn đương nhiên sẽ không phóng ngựa chạy như điên trong phố xá sầm uất, Diễm Chiếu cũng rất có linh tính, đi rất vững vàng, còn biết tránh né người đi đường.
Bởi thế, một ông lão phía trước run rẩy đi tới, Diễm Chiếu phì mũi một cái, tự mình chuyển bước chân và né sang bên cạnh.
Khương Vọng thấy rõ ràng lão nhân này cũng chuyển hướng theo.
Sau đó !
“A ! nha nha!”
Ngay trước móng ngựa của Diễm Chiếu, ông ta chậm rãi nằm xuống, yếu ớt hô lên: “Đâm chết người rồi.”
Nhìn từ khí tức thì đây là một người bình thường, mặc y phục vải thô, phía trên còn có hai mụn vá, giặt cũng sạch sẽ.
Khương Vọng nhíu mày, kéo dây cương, thúc ngựa đi vòng qua bên cạnh, sợ Diễm Chiếu không cẩn thận giẫm chết ông ta.
“Ngươi không thể đi!” Ông lão lại hô.
Ông ta hét lên: “Mọi người mau tới xem, đâm người tàn phế rồi mặc kệ này!”
“Ta nói này.” Khương Vọng ở trên lưng ngựa nhìn xuống, lấy ra thanh bài, quơ quơ trước mắt ông ta: “Ông lừa người có phải nên nhìn đối tượng hay không? Ta rất hiếu kỳ, với năng lực nghề nghiệp này của ông, sao có thể sống đến tuổi này?”
Ông lão nhấc người lên, híp mắt nhìn một hồi, như đang phân biệt thật giả.
Sau đó lại nằm xuống và…lớn tiếng hét lên: “Mọi người mau đến xem, thanh bài cưỡi ngựa đâm chết người rồi!”
Khương Vọng: …
Thật đúng là muốn tiền mà không muốn sống!
Thanh bài đâm chết người đúng là rất có chủ đề.
Đám người vốn thong thả tụ tập, bỗng nhiên tăng tốc, thoáng cái sóng người liền tràn tới.
Âm thanh chỉ trỏ không dứt bên tai.
Hiện tại nếu rời đi thì thật đúng là nói không rõ. ̣.
Khương Vọng thở dài một hơi: “Nếu ông còn không đứng dậy, ta sẽ để phủ Tuần kiểm xử lý chuyện này.”
“Muốn dọa ta à?” Ông lão trừng mắt với hắn: “Ta cảnh cáo ngươi. Lúc còn trẻ đầu óc ta bị thương, chịu không nổi sợ hãi. Nếu bị ngươi dọa sợ xảy ra chuyện không hay…”
“Ta thấy hình như ông cũng bị thương đầu óc, lúc còn trẻ bị người ta đánh à?” Khương Vọng khẽ nói.
“Ngươi lại đe dọa ta, phải không?” Lão nhân hướng về bốn phía hò hét: “Phụ lão hương thân của Lâm Truy đều nhìn một cái đi, dưới chân thiên tử, thanh bài phóng ngựa đụng ngã một lão già tám mươi tuổi như ta, còn đe dọa ta nói muốn đánh ta đây này!”
Quần chúng vây xem đều ném qua ánh mắt căm tức, có mấy người hậu sinh đã nóng lòng muốn trừ bạo giúp kẻ yếu, đứng đó xắn tay áo.
Khương Vọng bất đắc dĩ.
“Được rồi được rồi.” Hắn trực tiếp lấy ra một xâu đao tiền: “Mau đứng lên lấy tiền đi.”
“Ngươi sớm như vậy không phải tốt hơn sao!” Lão nhân nhanh nhẩu đứng lên, nắm lấy đao tiền trong tay Khương Vọng, đắc ý đếm.
Nhìn thấy cảnh này, ai cũng biết lão già này đang lừa người khác.
"Uầy!"
Đám người chính nghĩa lập tức giải tán.
Khương Vọng cũng không để ý đến, đang muốn đánh ngựa rời đi.
Về phần lão già lừa người trên đường này, sau đó tuần kiểm phủ sẽ dạy ông ta cách làm người như thế nào. Một xâu đao tiền này không đòi về được gấp mười, hắn cũng uổng làm một thanh bài cấp bốn!
“Này hậu sinh chờ một chút.” Lão nhân giơ ngang cánh tay ngăn trước ngựa: “Gặp nhau tức là hữu duyên, không bằng chúng ta lại làm ăn thêm đi.”
Có ý tứ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Khương Vọng nhìn ông ta: “Ồ?”
Lão nhân này tướng mạo gầy gò, nếu không phải vừa mới lăn trên mặt đất, trên tay lại cầm tiền, nhìn qua, thật đúng là có mấy phần tiên phong đạo cốt.
“Thế nào, ngươi sẽ không cho là ta vừa rồi lừa ngươi chứ? Ta đã một đống tuổi như vậy rồi, còn làm loại chuyện đoạn tử tuyệt tôn này sao?”
Khương Vọng nhất thời không biết nên tiếp thế nào, lão nhân này đối với mình quá độc ác!
Ông lão tiện tay nhét xâu tiền đó vào túi, lại nói: “Ta vừa mới bị ngươi làm kinh sợ mà té ngã, lẽ nào ngươi không nên chịu trách nhiệm sao? Chút tiền ấy đã là tiện nghi cho ngươi rồi!”
Khương Vọng tức đến bật cười: “Ông vừa mới nói không phải bị ngựa đụng ngã hay sao?”
Lão nhân vung tay lên: “Không khác nhau lắm, đều là ý kia! Đằng nào thì ngươi hại ta ngã!”
“Ông ngã thế nào, trong lòng ông biết rõ.”
“Hay lắm! Bây giờ ngươi còn nói ngược lại!” Lão nhân hùng hồn nói: “Nếu không phải ngươi hại ta, vì sao ngươi lại bồi thường tiền cho ta?”
“Lão nhân gia, đừng tạo khẩu nghiệp nữa. Loại chuyện báo ứng chưa chắc đã không có đâu.” Khương Vọng kéo dây cương, để Diễm Chiếu đi vòng qua: “Ta còn có việc, đi đây!”
Lão giả lui về phía sau một bước, cũng không biết vì sao, lại ngăn ở trước ngựa.
Lão thổi râu nói: “Ngươi vẫn không tin lão phu. Lão phu là có nghề nghiệp đứng đắn, là người nghiêm túc!”
Khương Vọng hơi nheo mắt, hắn vừa rồi vậy mà không phát hiện, lão nhân này làm thế nào ngăn cản được Diễm Chiếu.
Diễm Chiếu kiêu ngạo trước kia, tựa hồ đã nhận ra cái gì, lúc này cũng rất dịu dàng ngoan ngoãn.
“Lão nhân gia.” Khương Vọng nghiêm túc nhìn ông ta: “Ông cũng biết mà, sự khoan dung của ta đối với người bình thường và tu sĩ siêu phàm là không giống nhau. Bởi vì có chút phẫn nộ, người bình thường không thể tiếp nhận, cho nên ta sẽ khắc chế. Hiện tại ta hỏi ông, ông xác định muốn tiếp tục dây dưa ở đây với ta sao?”
Bất kể ông lão này là ai, thâm tàng bất lộ cỡ nào.
Đây là Lâm Truy!
Là rồng hay hổ, nên quỳ cũng phải quỳ, còn phải quỳ đàng hoàng.
“Chao ôi, thanh niên không nên nghiêm túc như vậy, dễ có nếp nhăn.” Lão nhân ghé sát tới, vươn tay vuốt ve lông bờm của Diễm Chiếu, Diễm Chiếu cũng ngoan ngoãn cho ông ta sờ.
Ông ta cười ha hả giương mắt lên nhìn Khương Vọng: “Như vậy đi, lão phu sẽ xem tướng cho ngươi như thế nào? Đã làm chậm trễ một chút thời gian của ngươi, coi như là bù đắp.”
“Xem tướng?” Khương Vọng nhướng mày: “Đây chính là nghề đứng đắn mà ông nói sao?”
Ông lão cũng không giận, cười híp mắt nói: “Dù sao cũng đàng hoàng hơn quy công thanh lâu đúng không?”
Khương Vọng nhất thời không biết nói gì cho phải.
Trong lời nói của lão già này có hàm ý khác.
“Nhận một viên nguyên thạch.” Ông lão duỗi một ngón tay gầy guộc ra nói.
Khương Vọng chỉ kéo dây cương: “Không cần!”
“Này!” Lão nhân lại ngăn ở phía trước, chủ động giảm giá: “Một viên vạn nguyên thạch, thế thì được chưa?”
Khương Vọng hỏi: “Tướng sư cũng xem cho người vô duyên sao?”
“Ngươi chưa xem, làm sao biết vô duyên?” Lão nhân vẫn dây dưa: “Có lẽ có duyên, chỉ ngươi không tự biết!”
Khương Vọng nhìn ông ta: “Cái bộ dáng này của ông làm ta nhớ đến một người quen.”
Ông lão mỉm cười: “Người trong thiên hạ giống ta đều học ta!”
Trong lúc nhất thời, lại có cảm giác bễ nghễ.
Khương Vọng lắc đầu: “Ta nghĩ người đó không thể đồng ý, để hắn nghe được lời này, còn trực tiếp mắng ông nữa.”
Lão nhân thủy chung quan tâm tới việc làm ăn của mình: “Mười viên đạo nguyên thạch, không thể ít hơn nữa!”
Khương Vọng lắc đầu: “Ta không phải đang trả giá với ông, lão nhân gia. Ông nhìn con đường này có nhiều người như vậy, có thể đều là sinh ý của ông, nhưng ta tuyệt đối không phải. Đừng lãng phí thời gian ở trên người ta, vận mệnh của ta thế nào, người ngoài nói không tính. Ta muốn làm gì, cũng không cần ai chỉ điểm.”
Lão giả thở dài một hơi: “Hậu sinh à, ta cũng từng giống như ngươi, tuổi trẻ chưa trải sự đời, phong nhã hào hoa, tin tưởng bản thân có thể đối mặt với tất cả. Mà hiện tại, thần tiêu người gầy, mặt mày nhăn nheo, mới hiểu được thời cũng có vận, mệnh không thể nghịch. Ngoại trừ ấu trĩ, tuổi trẻ không có gì ghê gớm. Ta từng trẻ tuổi, ngươi từng già chưa?”
Khương Vọng nói: “Già cũng không có gì ghê gớm. Ta cuối cùng sẽ già, nhưng ông lại không thể trẻ thêm nữa. Không cần cậy già lên mặt, mỗi người sẽ có cuộc sống khác nhau. Con người ta càng như thế.”
Lão nhân giang tay, đưa bàn tay đang nhăn nhúm ra trước mặt Khương Vọng: “Vậy ngươi cho ta thêm một đao tiền nữa đi.”
Khương Vọng quyết đoán lấy ra một đồng đao tiền đặt vào tay ông ta.
Ông lão này lại có chút kinh ngạc, giương mắt nhìn hắn: “Ngươi không phải không chịu xem à?”
Khương Vọng cười: “Nếu chỉ là một đồng đao tiền, vậy nghe một chút cũng không sao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận