Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2534: Chư bộ đồ điển, Tật Hoả Ngọc Linh (2)

Từ cái tên là đã có thể biết được, xuất thân của vị tộc trưởng này cũng không hề tốt chút nào, nhưng lại có thể đảm đương được chức vị như ngày hôm nay, nắm giữ một trong những đại tộc của thế giới Phù Lục, trong đó không biết đã trải qua bao nhiêu gian khổ.
"Chúng ta với bộ tộc Tật Hoả là đồng khí liên chi, ta và tộc trưởng bộ tộc Tật Hoả tình sâu nghĩa nặng, cần gì phải có thị vệ? Tất cả đều lui ra đi!"
Khánh vương phất tay, đuổi hết đám thị vệ xung quanh ra ngoài, sau đó mời Tật Hoả Ngọc Linh ngồi xuống.
Tật Hoả Ngọc Linh liền ngồi xuống bên cạnh bàn đá, ba người lập tức hình thành thế chân vạc.
Khánh vương lập tức lên tiếng hỏi:
"Tộc trưởng bộ tộc Tật Hoả đến đây là có tin tức gì về Diệt Thế Ma Long sao?"
"Vương lệnh vừa mới ban ra, bộ tộc chúng thần đương nhiên không dám chậm trễ. Hơn nữa chuyện Diệt Thế Ma Long chính là trách nhiệm thuộc về cả thiên hạ, bộ tộc Tật Hoả làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Chúng thuộc hạ đang lục soát khắp nơi, một khi có tin tức sẽ lập tức báo cáo."
Tật Hoả Ngọc Linh nói đến đây, bỗng nhiên đổi giọng:
"Nhưng lần này thần đến đây, kỳ thực là muốn bái phỏng Lâm Xuyên tiên sinh."
Nàng nhìn Khánh vương một cái, lại quay qua nhìn Khương Vọng, giọng nói trở nên dịu dàng:
"Vừa hay tiên sinh cũng đang ở đây, không biết có tiện nói chuyện riêng một lát hay không?"
Khương Vọng cũng không bày tỏ ý kiến của mình.
Khánh vương lại rất sảng khoái, lập tức đứng dậy nói:
"Vừa hay bổn vương có việc cần phải nghị sự, liền giao nơi này cho hai vị!"
Tật Hoả Ngọc Linh nhanh chóng đứng dậy hành lễ đưa tiễn:
"Ngọc Linh thất lễ."
Nếu như nàng lén lút cầu kiến người đến từ Thương Thiên, vậy sẽ khiến người ta phải kiêng dè. Ngược lại nàng cứ quang minh chính đại đến đây, nói chuyện trước mặt Khánh vương ngay trong vương cung, điều này khiến cho Khánh vương cũng không có lý do gì để so đo.
Thấy Tật Hoả Ngọc Linh ngồi trở về bàn, Khương Vọng mỉm cười nói:
"Không biết tộc trưởng có gì chỉ giáo?"
Tật Hoả Ngọc Linh lập tức lộ ra thần sắc bi thương, khiến người ta vô cùng thương tiếc:
"Ngọc Linh đến đây là muốn thỉnh giáo."
Khương Vọng bất động như núi:
"Ồ?"
Vị tộc trưởng kia lập tức nói:
"Xin hỏi Lâm Xuyên tiên sinh có biết Khương Vô Tà không?"
Không ngờ rằng Cửu hoàng tử Đại Tề lại dùng tên thật ở thế giới Phù Lục này. Khương Vọng thản nhiên nói:
"Có thể xem là quen biết. Sao vậy?"
Bên trong Sinh Tử Kỳ năm đó, Khương Vô Tà chính là đại diện cho bộ tộc Tật Hoả xuất chiến, nhưng cuối cùng toàn quân bị diệt trong trận chiến với Lôi Chiêm Càn. Đến mức về sau Khương Vọng cũng không biết rốt cuộc đối phương đã kinh doanh đến mức nào ở bộ tộc Tật Hoả.
Hôm nay tộc trưởng bộ tộc Tật Hoả đích thân đến đây, xem ra chuyện cũng không đơn giản...
Tật Hoả Ngọc Linh nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc hỏi:
"Trước khi rời đi, chàng ấy có để lại cho ta một bức thư, nói mình là Cửu hoàng tử của đế quốc Đại Tề hiện thế, Tề quốc là nước bá chủ trong thiên hạ, không biết có đúng hay không?"
Biểu cảm của Khương Vọng trở nên cổ quái:
"Không ngờ ngay cả chuyện này mà hắn cũng nói cho ngươi biết."
"Xin tiên sinh đừng chê cười ta."
Tật Hoả Ngọc Linh rõ ràng dịu dàng hơn rất nhiều:
"Ta và Khương lang đã đính ước lập chung thân bốn năm trước, sớm đã là một đôi phu thê."
Khương Vọng chớp chớp mắt.
Lôi Chiêm Càn quả thật có tự có mị lực, khiến cho Xích Lôi Nghiên của Xích Lôi bộ nhớ mãi không quên, còn muốn đợi gã trăm năm.
Nhưng so sánh ra, Cửu hoàng tử vẫn cao tay hơn hẳn một bậc.
Bên trong Sinh Tử Kỳ không lộ chút dấu vết, vậy mà lại khiến tộc trưởng bộ tộc Tật Hoả si mê đến thần hồn điên đảo. Vị cô nương Tật Hoả Ngọc Linh này đâu phải nhân vật đơn giản! Tu vi của nàng tuyệt đối không thua kém Khánh vương sau khi có được Vương Quyền Đồ Đằng! Mà có thể thống lĩnh đại tộc, tranh đấu với các tộc trên toàn thiên hạ, thủ đoạn, kiến thức của nàng đều là thượng thừa.
Khương Vô Tà rốt cuộc có tài đức gì? Chẳng lẽ chỉ dựa vào một bộ túi da đẹp mắt ư?
Nghĩ đến tên kia ở Lâm Truy thành cũng sống trong cảnh người đẹp vây quanh, Khương Vọng liền có chút ngứa răng muốn nói gì đó.
Nhưng Tật Hoả Ngọc Linh lại nói:
"Ta biết Khương lang ở hiện thế có rất nhiều nữ nhân, chàng cũng không hề giấu giếm ta. Ta cảm nhận được chân tâm của chàng đối với ta. Ta biết chàng ấy sẽ yêu rất nhiều người, nhưng người chàng yêu nhất nhất định sẽ là ta."
‘Khương Vô Tà đúng là lợi hại!’.
Khương Vọng cũng không còn lời nào để nói, liền hỏi:
"Cho nên hôm nay tộc trưởng đến đây, là muốn xác nhận xem hắn có lừa gạt ngươi hay không?"
Tật Hoả Ngọc Linh lấy ra một khối ngọc bội, đặt trong lòng bàn tay, đưa cho Khương Vọng xem:
"Lúc Khương lang rời đi, đã đưa ngọc bội đeo bên mình cho ta, nói rằng nếu như có một ngày ta gặp phải nguy hiểm gì, bất luận kẻ nào cứu ta đều có thể dựa vào khối ngọc bội này, nhận được tình hữu nghị của chàng ấy."
Khương Vọng chỉ cần liếc mắt một cái liền biết khối ngọc này quả thật là tinh phẩm của đế thất Đại Tề, vô cùng quý giá.
Khương Vô Tà mặc dù phong lưu, nhưng khi tìm vui hưởng lạc cũng thật sự là dốc hết vốn liếng.
Tình hữu nghị của chủ nhân Dưỡng Tâm cung, chỉ có người ở hiện thế mới biết được nó có sức nặng như thế nào.
Khương Vọng rất bội phục, cũng coi như là hiểu được ý đồ đến đây của Tật Hoả Ngọc Linh.
Hắn liền hỏi:
"Ngươi cảm thấy mình sẽ gặp phải nguy hiểm sao?"
Nếu như nội bộ bộ tộc Tật Hoả có chuyện gì, nể mặt mũi của Khương Vô Tà, hắn ra tay giúp đỡ một chút cũng không phải là không được.
Tật Hoả Ngọc Linh cất ngọc bội đi, thở dài một tiếng:
"Bộ tộc có được vương quyền truyền lệnh khắp nơi, nói rằng có Ma Long diệt thế. Trong lòng ta vô cùng lo lắng. Nếu như thật sự có ngày đó..."
Trong đôi mắt đẹp của nàng tràn đầy mong đợi:
"Hy vọng tiên sinh có thể nể mặt Khương lang, mang hài tử của ta đi."
Biểu cảm của Khương Vọng càng thêm cổ quái:
"Hài tử của Khương Vô Tà?"
Tật Hoả Ngọc Linh lắc đầu nói:
"Là hài tử của ta và phu quân đời trước. Nếu như có thể vượt qua kiếp nạn này, ta thật sự muốn sinh cho Khương lang một đứa con. Một đứa con của hai chúng ta."
Nàng ta cứ mở miệng một tiếng Khương lang, hai tiếng Khương lang, khiến cho Khương Vọng nghe mà cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mà cố sự tình yêu giữa nàng và Khương Vô Tà cũng càng ngày càng thêm muôn màu muôn vẻ...
"Ngươi yên tâm."
Khương Vọng nghiêm túc nói:
"Lần này ta nhất định phải chém giết Ma Long, sẽ không để cho thế gian này gặp phải tai họa diệt vong."
Tật Hoả Ngọc Linh nói:
"Ý ta là... nếu như có một phần vạn."
Khương Vọng không muốn đưa ra lời hứa suông, bởi vì nếu như có một phần vạn, đó chính là lúc ngay cả hắn cũng không thể rời đi. Nhưng lại không thể biểu hiện ra dáng vẻ không có tự tin trước mặt tộc trưởng của một bộ tộc hùng mạnh như bộ tộc Tật Hoả, trận chiến trong lồng giam với Ngao Quỳ còn rất cần bọn họ giúp đỡ.
"Thương thay lòng cha mẹ dưới bầu trời!"
Khương Vọng chậm rãi nhưng kiên định nói:
"Nhưng ta tuyệt đối sẽ không làm ra dự đoán như vậy. Đây là cuộc chiến đấu đánh cược danh dự cả đời của Trương Lâm Xuyên ta, ta sẽ không cân nhắc bất kỳ lựa chọn nào khác ngoài chiến thắng."
Tật Hoả Ngọc Linh hoàn toàn cảm nhận được quyết tâm của Lâm Xuyên tiên sinh, ngôn từ của nàng càng thêm tha thiết:
"Xin hãy để tiểu nữ hầu hạ bên cạnh ngài. Nếu như ngài không may mắn, tiểu nữ cũng sẽ đi theo ngài. Nếu như ngài còn dư lực, xin hãy ra tay giúp đỡ, được không?"
Khương Vọng thật sự không ngờ tới, bản thân mình lại có một ngày phải nuôi con thay Khương Vô Tà.
Đối phương đã nói đến mức này, hắn cũng chỉ đành nói:
"Nếu ngươi thật sự không yên tâm, vậy để cho nó ở bên cạnh ta mấy ngày. Chờ sau khi Ma Long bị giết, ngươi lại đón nó trở về đoàn tụ."
Tật Hoả Ngọc Linh liên tục nói lời cảm tạ:
"Tiểu nữ đã được đưa đến bên ngoài cung, lát nữa sẽ đưa đến chỗ ở của ngài. Về tất cả phương lược đối phó với Diệt Thế Ma Long của ngài, bộ tộc Tật Hoả nhất định sẽ toàn lực phối hợp! Tìm kiếm trong lịch sử, truy tìm khắp bát hoang, không tiếc bất cứ giá nào. Ngoài ra..."
Nàng có chút bi thương nói:
"Nếu như ngài trở về thế giới của mình, xin hãy nói với Khương lang, ta rất nhớ chàng. Ta sẽ đợi chàng."
Vẻ mặt si tình như vậy thật sự là khiến người ta thương tiếc.
Trở về thật sự muốn hỏi Tần Liễm Tần giáo tập một chút, rốt cuộc nữ nhân mà Cửu hoàng tử yêu nhất là ai?!
Chờ sau khi bóng dáng của Tật Hoả Ngọc Linh biến mất, Khương Vọng đang định đi đến Hoả từ đường xem "Sáng Thế Chi Thư", mới bỗng nhiên nhớ tới vì sao hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Tuy rằng hắn nói về Diệt Thế Ma Long chỉ là nửa thật nửa giả, đầu đuôi rõ ràng, Khất Hoạt Như Thị Bát phong toả cũng thật sự rất có sức thuyết phục.
Nhưng thế giới Phù Lục dù sao cũng là một thế giới có lịch sử lâu đời, có truyền thừa văn minh của riêng mình, sóng to gió lớn gì cũng từng trải qua.
Dù là Khánh vương xuất phát từ việc hợp tác tốt đẹp lần trước, hay là đơn thuần cảm nhận được thực lực của hắn, hoặc là bán tín bán nghi, không thể không nghe theo, đều có thể hiểu được.
Nhưng còn Tật Hoả Ngọc Linh thì sao?
Là tộc trưởng của một bộ tộc hùng mạnh như bộ tộc Tật Hoả, có nội tình hùng hậu hơn cả bộ lạc Khánh Hoả, tầm nhìn chắc chắn cũng phải hơn Khánh vương chỉ mới nắm giữ vương quyền mấy năm... Tại sao Tật Hoả Ngọc Linh lại bi quan như vậy?
Không chỉ phối hợp với vương quyền vượt quá bổn phận của một chư hầu, thậm chí ngay cả cái gọi là Ma Long còn chưa từng gặp mặt, đã bắt đầu tìm kiếm chỗ che chở cho tiểu nữ nhà mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận