Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 419: Lòng người không cũ

Thành Lâm Truy.
Vốn là vì Khương Vọng nên mới tụ họp, nên sau khi Khương Vọng rời đi, mọi người cũng chia tay.
Đương nhiên ai cũng là ôm tai mà đi ra cửa, làm người trong trà lâu đều thấy tò mò.
Lý Long Xuyên từ biệt mọi người, trở về phủ. Mấy ngày nay Lý lão thái thái ở lại Lâm Truy, thời gian hắn ra ngoài chơi liền giảm hẳn, vì phải dành thời gian ở nhà chơi với lão thái thái.
Hắn không ngồi kiệu, chỉ dẫn theo một tùy tùng đi bộ.
Rời khỏi con hẻm, băng qua một con đường, thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang vội vã lướt qua, vội gọi: "Hứa trán cao!"
Hứa Tượng Càn bất đắc dĩ dừng bước, quay người lại.
Y xòe quạt xếp, đưa quạt lên che mặt, chỉ để lộ đôi mắt với cái trán cực cao.
Buồn bực hỏi: "Có việc?"
"Ngươi mới đi đâu đấy? Gì mà vội đến mất cả bóng vậy?" Lý Long Xuyên cười tủm tỉm.
"Có việc."
Lý Long Xuyên bước tới trước: "Việc gì?"
"Mắc mớ gì tới ngươi... ái!" Y hét váng.
Lý Long Xuyên thừa lúc y không chuẩn bị, giật cây quạt của y.
Lộ ra lỗ mũi nhét cục vải, và khóe môi xanh tím sưng vều.
"Ha ha ha." Lý Long Xuyên không nhịn được cười vang.
Hứa Tượng Càn giật lại quạt, nhanh nhẹn xòe ra, che mặt lại, giọng điệu hung tợn đằng sau cây quạt: "Cười cái gì mà cười! Không được nói!"
"Đừng lo." Lý Long Xuyên không ngừng được cười: "Bọn họ không đi cùng hướng với ta, không thấy ngươi đâu."
Hứa Tượng Càn vẫn xòe quạt, vững vàng bảo vệ mặt mình, ánh mắt cảnh giác không ngừng đảo quanh: "Ở Lâm Truy người biết mặt ta, đâu chỉ mấy người Trọng Huyền mập."
"Biết ngươi bị tỷ tỷ ta đánh, cũng đâu phải chỉ có mấy người họ."
Hứa Tượng Càn thẹn quá hóa giận, vung chân lên đá: "Đã bảo ngươi đừng cười!"
Lý Long Xuyên đã có chuẩn bị trước, nhẹ nhàng lùi một bước, khiến cú đá kia thành đá không.
Hứa Tượng Càn hung tợn bổ sung: "Ngươi chưa từng bị nàng ta đánh chắc?"
"Cái đó đa số là từ hồi nhỏ, hơn nữa, số lần ngươi bị đánh đã vượt qua ta rồi." Lý Long Xuyên nhìn y đầy thương hại: "Có phải cái trán của ngươi là bị đánh nên mới cao như vậy không?"
Hứa Tượng Càn nghe vậy thì chỉ biết im lặng.
Trước nay chỉ có Hứa đại gia làm người ta mắc nghẹn, có bị ai làm cho nghẹn bao giờ!
Nhưng vì tung tin vịt mà bị đánh, quả thực không phải là chuyện vinh quang.
Y không tiếp tục lắm chuyện với Lý Long Xuyên nữa, mắt đảo vòng, hỏi: "Ta đi rồi... Thế nào?"
"Cái gì thế nào?" Lý Long Xuyên biết còn hỏi.
Hứa Tượng Càn cũng giả bộ không hiểu thật: "Chính là chuyện tỷ tỷ ngươi với Khương Vọng cùng đi Đại Trạch quận đó."
"Còn có thể thế nào?" Lý Long Xuyên tiếp tục giả vờ không hiểu: "Bá phụ bảo tỷ ấy phối hợp hỗ trợ Khương Vọng, thể hiện coi trọng thiên tư của Khương Vọng... mà cũng chưa chắc là ai hỗ trợ ai! Có lẽ bá phụ cảm thấy, mặc dù thực lực tỷ tỷ mạnh, nhưng chưa gặp phải nhiều sinh tử, e là muốn nhờ Khương Vọng hỗ trợ về mặt này."
"Ừ... Có lý." Hứa Tượng Càn tiếp tục làm bộ làm tịch: "Sau đó rồi sao?"
"Sau đó cái gì?" Lý Long Xuyên tiếp tục biết còn hỏi.
"Chính là Khương Vọng đó!" Hứa Tượng Càn không giả bộ được nữa, hỏi luôn: "Có bị đánh không? Hả? Có bị đánh không?"
Lý Long Xuyên đầy khinh bỉ nhìn y: "Các ngươi là hảo bằng hữu đó, sao ngươi giống rất mong hắn bị đánh thế?"
Hứa Tượng Càn cười hắc hắc: "Đồng cam cộng khổ mà."
Sau đó nhanh chóng đổi lời: "À không, là đồng bệnh tương liên, đồng bệnh tương liên."
"Ha ha, chờ hắn trở lại, ngươi tự đi mà hỏi." Lý Long Xuyên đùa đã rồi, mặc kệ Hứa Tượng Càn, nghênh ngang bỏ đi.
"Ngươi!"
Hứa Tượng Càn không nhịn được cầm quạt chỉ vào lưng hắn, nhưng rồi nhanh chóng nhớ ra, lại rụt về che mặt.
"Ài."
Chỉ còn một tiếng thở dài.
"Lòng người không cũ, lòng người không cũ mà."
Đại Trạch quận, phía bắc Lâm Truy.
Thị nữ lanh lợi kia của Lý Phượng Nghiêu tên là Tiểu Đồng, con đường nàng ta chọn đi, phải đi qua cả quận Tân Minh.
Đương nhiên, tuyến đường này đã được Khương Vọng và Lý Phượng Nghiêu đồng ý.
"Tiểu Vọng." Có lẽ tiếng xưng hô “tỷ tỷ” này mang tới cảm giác trách nhiệm, Lý Phượng Nghiêu phá vỡ im lặng: "Ngươi đã hiểu rõ về Thất Tinh Lầu chưa?"
"Làm sao hiểu được." Khương Vọng lắc đầu, sau đó nhớ tới một chuyện, lấy từ ngực áo ra một quyển sách: "Trước khi lên đường, Khánh Hi minh chủ Tứ Hải Thương Minh có đưa ta một quyển tài liệu về Thất Tinh Lầu, à... Phượng Nghiêu tỷ tỷ, ngươi muốn xem thử không?"
Tiếng gọi Phượng Nghiêu tỷ tỷ này, kêu thật là... Ba phần ngượng ngùng, bảy phần khôn khéo.
Khiến Lý Phượng Nghiêu nổi danh phượng hoàng lạnh lùng trước giờ, ánh mắt cũng không khỏi hiền hòa đi mấy phần.
Một bí cảnh nổi danh như Thất Tinh Lầu, qua nhiều năm thăm dò, các nhà đều đã có được hiểu biết ở mức độ nhất định. Thạch môn Lý thị đương nhiên cũng không ngoại lệ, ngược lại, chưa chắc tài liệu của Tứ Hải Thương Minh là đầy đủ toàn diện.
Phượng Nghiêu đưa tay nhận lấy sách, cẩn thận lật ra, mi khẽ nhướng lên, ngón tay ngọc kẹp ra một lá thư: "Trong này có một lá thư, thư của Khánh Hi."
Vừa nói, vừa nhẹ nhàng thả lá thư xuống bàn cho Khương Vọng.
Lá thư màu úa vàng, có hương vị của năm tháng, trên nó là ngón tay trắng muốt mượt mà như băng tuyết nhuận ngọc.
"Thư cho ta?" Khương Vọng kinh ngạc.
Khánh Hi có quan hệ thân thiết với hắn như vậy từ lúc nào? Đến mức trong tài liệu đưa về Thất Tinh Lầu còn kẹp theo thư?
Khó hiểu thật.
Hắn lắc đầu, mở thư ra.
Trong thư không có nội dung gì là khiến không thể để cho người ngoài nhìn thấy. Khánh Hi chỉ là dùng ngữ khí của trưởng bối, khuyên bảo dặn dò Khương Vọng một phen, thể hiện sự mong đợi với tương lai của hắn, cũng mơ hồ bày tỏ ý mời chào từ góc độ của Tứ Hải Thương Minh. Toàn là nội dung khách sáo, không có ý gì mới.
Đồng thời cũng nói, nếu ở Thất Tinh Lầu gặp phải khó khăn, có thể tìm chấp sự cấp một Phương Sùng cũng đi Thất Tinh Lầu của Tứ Hải Thương Minh nhờ hỗ trợ.
Thông tin cuối cùng là, thuận tiện nhắc một câu, ông ta có một phối phương cổ, giúp tăng thọ nguyên. Nếu chuyến này Khương Vọng lấy được bảo vật tăng thọ, có thể giao cho cao thủ luyện đan của Tứ Hải Thương Minh, có thể giúp tận dụng tối đa hiệu quả của bảo vật, nhất định sẽ không để Khương Vọng bị thua thiệt.
Tóm lại lời lẽ của phong thư rất là thân thiết, hoàn toàn coi Khương Vọng là đời sau của mình, thương yêu chu toàn.
Khương Vọng xem thư xong, vẫn chưa hiểu lắm Khánh Hi đây là muốn làm gì, có vẻ đơn thuần chỉ là muốn lôi kéo hắn.
Lý Phượng Nghiêu lật quyển tài liệu Thất Tinh Lầu, như vô tình nhắc nhở: "Nghe bá phụ ta nói, Khánh Minh chủ này, không bao giờ làm làm ăn lỗ vốn."
Khương Vọng gật đầu: "Đương nhiên ta không dám xem thường."
Điểm đến là dừng, Lý Phượng Nghiêu không nói gì nữa.
Nàng đọc tài liệu, từ ngăn ngầm trong xe, lấy bút mực, ghi chép lên tài liệu.
Khương Vọng thì nhắm mắt tu hành.
Một hồi lâu không ai nói gì.
"Được rồi." Tiếng Lý Phượng Nghiêu kéo Khương Vọng ra khỏi trạng thái tu hành: "Ta đã bổ sung thêm vào tài liệu, ngươi xem lại lần nữa đi."
Khương Vọng đáp lại, nhận lấy tài liệu, thấy có thêm nhiều chữ hơn. Chữ viết nho nhỏ, kiểu chữ mảnh gầy hoa lệ, tạo cảm tưởng, chữ viết như người, đẹp nhưng không tránh khỏi xa cách.
Xem kĩ hết quyển tài liệu, ghi nhớ những tin tức quan trọng vào lòng.
Thất Tinh Lầu không bằng được Thiên Phủ bí cảnh, vì thông tin về Thiên phủ bí cảnh là không thể mang được ra ngoài, nên không ai biết trước được cái gì, cạnh tranh hoàn toàn bình đẳng.
Còn Thất Tinh Lầu qua nhiều năm thăm dò, sự cạnh tranh ở Thất Tinh Lầu đã bắt đầu từ khâu thu thập tin tức.
Đưa tài liệu đã bổ sung đầu đủ cho Khương Vọng xong, Lý Phượng Nghiêu tự bế quan, tu hành.
Khương Vọng đọc kĩ tài liệu xong, cũng tiếp tục chìm vào tu hành.
Tu hành giúp hắn rất là tự tin thoải mái.
Một đường không ai nói gì.
Không biết qua bao lâu, Khương Vọng giật mình rời khỏi trạng thái tu hành.
Vén rèm hỏi: “Đến đâu rồi?”
Tiểu Đồng ngồi ở ngoài, một chân vắt vẻo lắc lư, nhìn quanh một vòng, đáp: “Hẳn là Tùng thành.”
“Ồ.”
Khương Vọng chẳng buồn nhìn lấy một cái.
Màn xe lại thả xuống.
Trong buồng xe lại chìm vào im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận