Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2182: Lòng người là một vùng biển (1)

Khương Vọng nghiêm túc nhìn Lôi Chiêm Càn.
Hắn đứng đó, lưng cong vòng, tóc xõa ra, nét mặt rất là cay đắng.
"Ngươi quả nhiên biết chuyện của Lâm Hữu Tà?"
Khương Vọng hỏi.
"Gần đây có mấy nhóm người đến quận Lộc Sương, đám thanh bài bổ đầu kia đã rà tới rà lui nhiều lần. Đương nhiên ta không thể không biết."
Lôi Chiêm Càn giải thích:
"Hôm nay nhìn thấy Bác Vọng Hầu phu nhân, ta liền hiểu ngay, hai vị Hầu gia nhất định là vì chuyện của Lâm bộ đầu mà đến..."
Hắn vô cùng bất đắc dĩ:
"Nhưng ta quả thật không biết Lâm bộ đầu đã xảy ra chuyện gì, và đang ở đâu."
"Lôi huynh, huynh là một người thông minh" Trọng Huyền Thắng chậm rãi nói:
"Nhưng những lời này ta nghe không hiểu lắm, huynh không ngại ngồi xuống, từ từ giải thích."
Lôi Chiêm Càn lại ngồi xuống, cẩn thận nói:
"Hôm ta nhìn thấy Bác Vọng Hầu phu nhân, là ngày một tháng năm. Sau đó nghe nói Lâm bộ đầu cũng mất tích vào ngày đó, hơn nữa còn ở ngay trong khu rừng đó... Hơn nữa, phủ Tuần kiểm Đô Thành điều tra nhiều ngày như vậy cũng không tra ra kết quả, ta nghĩ, Võ An Hầu nhất định sẽ đến nhà."
Trọng Huyền Thắng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ý bảo hắn tiếp tục.
Lôi Chiêm Càn nói tiếp:
"Vùng rừng già mà Bác Vọng Hầu phu nhân đi lúc đó gọi là rừng dã nhân, Lộc Sương rất ít người đi vào đó. Nhưng rừng dã nhân là nơi sản sinh chính của Thu Lam Cô, nên năm nào Lôi gia chúng ta cũng phái người đi mấy chuyến... À, Thu Lam Cô là một trong những nguyên liệu sản xuất Lộc Minh Tửu."
"Lộc Minh Tửu rất quý giá, nên Thu Lam Cô cũng có giá trị không nhỏ..."
Trọng Huyền Thắng hỏi:
"Nhưng hẳn là không tới phiên ngươi đích thân đi hái."
"Đương nhiên, những chuyện này, bình thường ta chưa bao giờ hỏi đến."
Lôi Chiêm Càn nói:
"Chủ yếu là trong khoảng thời gian đó, trong rừng dã nhân xuất hiện Yêm Si, mấy đội hái nấm của Lôi gia chúng ta đều mất tích trong rừng..."
- Giải thích, Yêm Si là yêu quái gây uể oải, mệt mỏi rã rời. Hết giải thích.
Giọng hắn chua xót:
"Thực không dám giấu, từ sau khi Thập Nhất hoàng tử gặp chuyện không may, cung phụng của Lôi gia đã rời đi hơn phân nửa. Lộc Minh Tửu lại là sinh ý độc môn Lôi gia chúng ta còn có thể nắm giữ, hiện giờ gần như là sản nghiệp trụ cột của gia tộc... nên ta đành phải đích thân đi một chuyến."
"Ngày đó gặp Bác Vọng Hầu phu nhân trong rừng, ta cũng rất bất ngờ. Nhưng chúng ta chẳng có giao tình gì, nên cũng không nói gì mà rời đi."
Dị thú chí của nước Tề có viết:
"Bất Lão Tuyền có ác cự nhân, tên gọi Bát Tí Viên Diện, thân đen đầy lông, chân ba ngón có màng. Khi giận cười to như tiếng người, miệng nuốt sắc trời, ăn xương mắt sáng. Người nào gặp phải, đều trở nên uể oải muốn chết.
Bất Lão Tuyền là một nơi thần thoại, chưa kể ghi chép về con Yêm Si này rõ ràng là một loài dị thú hung ác.
Trọng Huyền Thắng nghe xong, hỏi:
"Không nói thì ta cũng không biết, rừng dã nhân Quận Lộc Sương các ngươi, vì sao lại gọi là rừng dã nhân? Chẳng lẽ đến bây giờ mà vẫn có dã nhân ẩn nấp trong đó?"
Lôi Chiêm Càn trả lời rất ngay ngắn:
"Rất lâu trước kia, nơi này là một vùng chướng khí, trùng bọ hoành hành. Đúng là có một số người trốn vào rừng sâu, sinh sôi nảy nở mấy đời, giống như dã nhân. Đại Tề nhiều lần chinh phạt, hình thành lãnh thổ ngày nay, cũng bao gồm cả nơi đây. Lúc hoàng đế mới đăng cơ, trong nội chính có chuyên một hạng mục là "Trị vùng đất ác", lâu... Thất tặc từng đến đây trừ chướng khí, dùng đại pháp lực phá cái ác trong trời đất, mới khiến khu rừng này trở thành dáng vẻ như ngày hôm nay, không còn gây hại cho con người. Nhưng cái tên Dã Nhân Lâm vẫn giữ nguyên đến nay không đổi."
"Thất tặc", là cái tên người Tề gọi Lâu Lan công.
Năm đó Tề Thiên tử chinh phạt Lâu Lan công, liệt kê ra bảy tội, gọi là thất ác chi tặc.
Về sau mọi người khi nhắc đến Lâu Lan công, đều hiếm khi gọi tên, mà đều dùng cái danh này chỉ thay.
Trọng Huyền Thắng nghe xong, lại nói:
"Dị thú bực này vô cùng hiếm thấy. Ta chỉ nhìn thấy ở trong sách, không ngờ lại còn xuất hiện ở rừng dã nhân."
"Hầu gia nói phải, ta cũng rất khó hiểu, nhưng nghĩ lại rừng dã nhân vừa rộng vừa cổ xưa, ngoài Thất tặc, không còn ai thật sự hiểu rõ nó. Đúng là có chút kỳ quái, nhưng cũng không phải là không có khả năng..."
Lôi Chiêm Càn nói:
"Ta đã giết con Yêm Si đó, vì hiếm lạ, nên có mang xác nó về đây, hiện vẫn đang được giữ trong kho ngầm, Bác Vọng Hầu có muốn nhìn một chút?"
Rõ ràng chỉ là lời khách sáo.
Nhưng Trọng Huyền Thắng lại đứng dậy:
"Vậy thì làm phiền."
Lôi Chiêm Càn hơi ngơ ra, rồi bảo:
"Mời các vị theo ta."
Vì thế đoàn người lại tiếp tục đi theo Lôi Chiêm Càn.
Là đại tộc số một quận Lộc Sương, tổ trạch Lôi thị chiếm diện tích cực rộng, còn dựa núi gần sông, phong cảnh rất là độc đáo.
"Kho ngầm" mà Lôi Chiêm Càn nói được xây dưới một hồ nước có lá sen xanh, lối vào nằm trong hòn non bộ lởm chởm bên cạnh hồ nước.
"Để ủ rượu, Lôi gia chúng ta xây rất nhiều kho ngầm. Kho này là từ tổ tiên truyền lại, hiện chỉ thuộc về ta. Bên trong cất giữ một ít rượu đặc biệt, lâu năm, và rất nhiều đồ cá nhân của ta, bao gồm cả xác của Yêm Si..."
Đi ở trong hành lang, Lôi Chiêm Càn vừa dẫn đường, vừa giải thích:
"Nhiệt độ trong lòng đất rất thấp, do sử dụng pháp trận để tạo thành..."
Mái vòm của kho ngầm cứ cách khoảng ba trượng lại khảm một viên minh châu, ánh sáng cũng sáng lắm, khiến kho ngầm luôn ở trong hoàn cảnh như hoàng hôn.
Chắc là vì để phù hợp cho rượu ủ của Lôi thị.
Hai bên kho ngầm được mài bóng loáng, trên vách tường cao hơn mặt đất hai thước có những ô vuông, sạch sẽ, không quá sâu, cách nhau một khoảng nhất định, như treo tranh.
Mỗi ô bày một vò rượu lâu năm.
Nhìn tổng thể, như cái điện thờ.
Bề ngoài những vò rượu này bóng loáng, như gương đồng, có thể soi được bóng người, rõ ràng là được người vệ sinh thường xuyên.
Bước đi trong kho ngầm lâu đời, nhìn những vò rượu được cung phụng như tượng thần này, giống như đứng ở một góc độ khác quan sát lịch sử của Lộc Sương Lôi thị.
Từ một cái xưởng cất rượu nhỏ, từng bước trưởng thành, trở thành đại tộc đế quốc, rồi tộc nữ được gả vào thâm cung, quý phi sinh hạ hoàng tử, trong dòng máu hoàng tộc Đại Tề có dòng máu của Lôi thị, ngồi trên long ỷ...
Gia tộc này có hi vọng trở thành danh môn đỉnh cấp của đế quốc, cùng chung vinh dự với quốc gia!
Nhưng sau này Lôi quý phi bỏ mình, rồi cửa cung Trường Sinh cũng khóa chặt.
Lôi thị chỉ trong một đêm từ thịnh thành suy, như cái hầm chứa rượu lâu năm này, đã từ từ thấm ra ý lạnh.
Xem Lôi thị, cũng là xem Tề quốc.
Thế gia đại tộc như Lôi thị, chính là một trong những nền móng của đế quốc cường thịnh hiện giờ.
Bình dân ngày hôm trước, hôm sau thành danh môn.
Lôi thị hôm nay, sau này sẽ là nhà ai?
Dù Thập Tứ đã trở thành Bác Vọng Hầu phu nhân, không còn mặc trọng giáp, nhưng trước mặt người ngoài vẫn không nói gì.
Sau khi Khương Vọng đi vào kho ngầm, cũng rất ít lên tiếng, chuyển hết vấn đề cho Trọng Huyền Thắng. Vì Trọng Huyền Thắng nhất định sẽ hỏi hay hơn, tốt hơn. Hắn chỉ cần dùng đôi mắt của mình, dùng đôi tai của mình, cẩn thận mà quan sát.
Trong một gian phòng tạc từ đá.
Họ nhìn thấy Yêm Si.
Thi thể nó được banh ra, đóng lên cọc gỗ chữ thập.
Cao hơn một trượng, gân cốt cường kiện. Toàn thân đen tuyền, răng nanh lồi ra ngoài. Răng nanh bên trái đã bị gãy mất một nửa, răng bên phải vẫn còn hoàn hảo.
Lông dài bên ngoài cơ thể xoắn bết vào nhau, hết sức khó coi.
Có rất nhiều vết thương còn hở toác, dữ tợn xấu xí.
Nhưng nó lại vô cùng sạch sẽ, không bẩn một chút nào, nội tạng cũng bị móc sạch. Toàn thân không có lấy một chút mùi khác thường, rõ ràng là đã được xử lý cẩn thận, có thể bảo tồn lâu dài.
"Con Yêm Si này nhìn không yếu."
Trọng Huyền Thắng đánh giá.
"Theo ghi chép của "Dị Thú Chí", hẳn là nó còn chưa trưởng thành, nên chưa đạt đến trạng thái mạnh. Nó bây giờ chỉ tương đương với chiến lực tu sĩ Nội Phủ Cảnh."
Lôi Chiêm Càn giải thích:
"Ta vẫn còn đối phó được."
"Có một con ở đây, có khả năng còn cả một ổ không?"
Trọng Huyền Thắng hỏi.
"Cái này thì ta không rõ."
Lôi Chiêm Càn nói:
"Nhưng trong sách nói nó thích độc hành."
Trọng Huyền Thắng:
"Nếu nó là thú con còn chưa trưởng thành, vậy ở gần đây chắc vẫn còn thú mẹ mới đúng..."
"Trên Dị Thú Chí không ghi chép về điều này."
Lôi Chiêm Càn rõ ràng là bị hỏi khó:
"Yêm Si bao lớn thì bắt đầu độc hành, Bác Vọng Hầu có biết không?"
Trọng Huyền Thắng:
"Những gì ta biết cũng đều đến từ "Dị thú chí", đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy vật thật."
Suốt quá trình Trọng Huyền Thắng và Lôi Chiêm Càn nói chuyện, Khương Vọng chỉ lặng lẽ quan sát.
Kỹ xảo nghiệm thi học được từ quyển sách vô danh kia, hôm nay có thể ứng dụng chút rồi.
Hắn quan sát thật kĩ vết thương của con Yêm Si, cũng phân tích lông, chất thịt của nó.
Thủ pháp gia truyền chuyên nghiệp của Lâm thị, tuy hắn học không tinh, còn là lần đầu tiên ứng dụng, nhưng cũng nắm được một ít tin tức hữu dụng.
Ví dụ như thời gian chết cụ thể của con Yêm Si này, đúng là ba tháng trước, khớp với câu chuyện của Lôi Chiêm Càn.
Và cũng đúng là chết do lôi pháp.
Từ thi thể của Yêm Si cho thấy, trong khoảng thời gian này sức mạnh của Lôi Chiêm Càn đã tinh tiến rất nhiều. Mặc dù tinh thần có chút suy sụp, nhưng tu vi thì không giảm sút.
Nhất là phần ý sắc bén ở ngực của Yêm Si...
"Lôi huynh, tính ra chúng ta cũng đã giao thủ rất nhiều lần."
Khương Vọng đột nhiên mở miệng:
"Hình như huynh vẫn luôn tay không đối địch, có am hiểu binh khí gì không?"
"Cũng không hẳn là am hiểu."
Ánh mắt Lôi Chiêm Càn ảm đạm, thấp giọng trả lời:
"Trước kia điện hạ từng dạy ta luyện một bộ đao thuật. Ta không thích lắm, nên không nghiên cứu kỹ. Sau khi hắn đi, ta mới nhặt lên..."
Khương Vọng khẽ thở dài, không nói gì thêm.
"Trước nay chỉ được nhìn thấy trong sách, rồi tưởng tượng bộ dáng ở trong đầu…" mắt Trọng Huyền Thắng vẫn nhìn Yêm Si trước mặt, giọng tán thưởng:
"Hôm nay Lôi huynh đã giúp ta được mở mang kiến thức, chuyến đi này không sai."
Lôi Chiêm Càn nhanh chóng thu lại tâm trạng, khen ngợi:
"Được hai vị Hầu gia liếc nhìn một cái, vậy nó xuất hiện cũng không trở thành vô ích, cũng không uổng công ta đích thân vào rừng dã nhân, chém giết một trận với nó."
Trọng Huyền Thắng cười, nhìn trái nhìn phải, khen:
"Kho ngầm này xây thật sự không tệ, tâm tư độc đáo. Có câu “ếch ngồi đáy giếng, nhìn trời bằng vung”, chỉ nhìn nơi này cũng đủ biết, khó trách rượu ngon Lộc Sương có thể nổi tiếng thiên hạ".
"Được Hầu gia khen ngợi, may mắn lắm thay!"
Lôi Chiêm Càn vẫn giữ thái độ khiêm tốn:
"Lát nữa ta sẽ chọn hai vò rượu ngon nhất ở đây, đích thân đưa đến phủ của hai vị Hầu gia... Chỉ mong hai vị đừng chê."
"Không cần khách khí như thế!"
Trọng Huyền Thắng nở nụ cười, thân thiết vỗ vai hắn:
"Nghe cứ như bản hầu tham rượu của ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận