Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 597: Con lừa trọc xó nhà

Bảo tháp như rừng, tất cả đều treo lơ lửng trên không trung.
Cảnh tượng này mang đến cho người ta rung động, không phải tự mình chứng kiến sẽ không cách nào cảm thụ được.
Mà tòa chủ tự hùng vĩ thuần túy dựa vào chất liệu bản thân treo trên không trung, dõi mắt nhìn không thấy điểm cuối càng làm đảo lộn nhận thức của Khương Vọng đối với chùa miếu. Trên đời thật sự có kiến trúc như vậy sao?
Không hổ là thánh địa của Phật tông phía đông, được vô số Phật tử ngày đêm tụng niệm.
Khương Vọng phi hành trong rừng tháp, đi thẳng về phía Huyền Không Chủ Tự.
Bên trái là lão tăng Khổ Giác, bên phải là hòa thượng Tịnh Lễ, rất giống hai tôn hộ pháp kim cương. Một trái một phải, "bảo vệ" cực kỳ chặt chẽ.
"Hai vị đại sư." Khương Vọng suy nghĩ một chút vẫn nói: "Quý tự rất rộng rãi, các vị cũng không cần dựa sát đến như vậy."
"Nói nhảm nhí gì vậy!" Lão hòa thượng Khổ Giác trách cứ: "Thí chủ còn nhỏ tuổi, không biết lòng người trên đời hiểm ác. Miếu này yêu phong cũng lớn, hồ nước sâu, đám rùa rút cổ lại càng nhiều. Mấy con lừa trọc kia đều là hạng người xấu tính! Thầy trò chúng ta phải đoàn kết một lòng, chung tay cùng tiến lên, đồng tâm hiệp lực, sửa đổi tận gốc. Càn quét phong tục bất chính, để cho Huyền Không Tự phát dương quang đại, chờ tương lai vi sư làm Phương trượng, ngươi chính là Phương trượng kế nhiệm. ".
“Sư phụ." Hòa thượng Tịnh Lễ ở một bên nghe có chút chói tai: "Còn đệ tử thì sao?"
"Ách..." Khổ Giác lúc này mới nhớ tới, lần trước mình làm bánh vẽ, đã hứa cho Tịnh Lễ vị trí phương trượng kế nhiệm, cho nên lão vội đổi giọng, nói: "Ngươi lớn tuổi hơn một chút, cũng hiểu chuyện hơn nhiều. Kẻ làm sư huynh phải nhường cho sư đệ. Tịnh Thâm là chính Phương trượng kế nhiệm, ngươi là phó Phương trượng đời sau.”
Hòa thượng Tịnh Lễ cũng không quá để ý chức Phương trượng bị sư đệ cướp, vốn cũng nguyện ý nhường cho sư đệ mình. Chỉ gãi gãi đầu nói: "Nhưng Huyền Không Tự của chúng ta không có chức phó Phương trượng a.”
“Tịnh Lễ a, sao con lại trở nên cứng nhắc như vậy?” Lão tăng Khổ Giác chỉ trích: "Người xuất gia như chúng ta phải biết thay đổi. Đã xuất gia rồi, ngươi vẫn còn giữ những khuôn khổ sáo rỗng kia hay sao, xưa kia ngươi đi tu vì cái gì vậy? Vị trí phó Phương trượng này trước kia không có, không có nghĩa là sau này không ai dám làm."
“Sư phụ nói đúng." Tịnh Lễ chắp hai tay lại, được truyền cảm hứng sâu sắc: "Là đệ tử ngu muội.”
Hai người cứ tán gẫu ngươi tới ta lui như vậy, Khương Vọng ở giữa hoàn toàn không biết phải nói cái gì cho phải.
Đây không giống đối thoại mà hai người bình thường có thể triển khai ra được.
Cái khác không nói, ngấp nghé vị trí Phương trượng, còn muốn "sửa đổi tận gốc", cải cách môn quy của chùa... Một chuyện lớn như vậy nên thảo luận ở trước mặt người ngoài như vậy sao?
Khương Vọng đau đầu không thôi.
Lão hòa thượng Khổ Giác này cực kỳ ngoan cố, lại miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ. Nhưng bất kể lão nói cái gì, tiểu hòa thượng Tịnh Lễ đều tin tưởng không nghi ngờ, thật sự là một đôi thầy trò do tạo hóa thiên địa thiết lập nên.
Khương Vọng càng thêm kiên định ý niệm trông xa mà đứng trong đầu, đôi thầy trò vốn đã hợp cạ như thế, hắn sao xứng gia nhập vào trong được?
Cũng may tốc độ phi hành của hắn không chậm, trước khi sư đồ Khổ Giác và Tịnh Lễ mở ra đề tài tiếp theo, rốt cục đáp xuống trước mặt Huyền Không Chủ Tự.
Làm hắn ngoài ý muốn chính là, Phương trượng Khổ Mệnh đại sư của Huyền Không Tự vậy mà đã chờ đợi ở trước cửa.
Đó là một đại hòa thượng mập mạp lông mày trắng, khuôn mặt sầu khổ.
Vừa nhìn thấy ông ta, liền có cảm giác vận mệnh vô thường, trong lòng sinh ra sâu lo.
Người trước kia chưa từng gặp, nhưng vừa nhìn thấy ông ta, sẽ biết người này không thể nghi ngờ chính là Phương trượng Khổ Mệnh đại sư của Huyền Không Tự.
Đạo tâm của Khương Vọng cực kỳ kiên định, đương nhiên sẽ không bị chút sầu lo nho nhỏ này ảnh hưởng đến, hắn chủ động lên tiếng nói: "Làm phiền Phương trượng nghênh đón, Khương Vọng thật sự có chút sợ hãi.”
Hòa thượng mập mạp kia cười cười, nhưng cười rộ lên càng phát sầu, càng đau khổ hơn so với không cười: "Không sao. Vừa rồi Khương thí chủ nói ở ngoài cửa núi, lần này là do Pháp sư Quan Diễn ủy thác mà đến ư?"
“Chính là như thế."
Khổ Mệnh đại sư khẽ gật đầu: "Trong ngọc điệp của chùa chúng ta đích xác có tên Quan Diễn. Năm trăm năm trước hắn thất lạc trong thế giới bí cảnh, không còn tin tức gì, chắc hẳn thí chủ cũng gặp được trong bí cảnh?"
“Vâng." Khương Vọng nói, "Tại hạ may mắn gặp được Quan Diễn đại sư ở trong bí cảnh Thất Tinh Lâu của Đại Trạch Điền tộc. Ngài ấy..."
"Chờ một chút." Lão hòa thượng Khổ Giác bên cạnh vươn một tay giữ chặt hắn: "Còn chưa nói chỗ tốt, ngươi vội vàng làm cái gì?”
Khổ Mệnh đại sư nhìn lão tăng mặt vàng này, có chút dở khóc dở cười.
Lúc này ở phía sau Khổ Mệnh có một hòa thượng áo đen khuôn mặt nghiêm túc mở miệng nói: "Khổ Giác, không phải chuyện gì cũng có thể mặc cho ngươi gây loạn."
“A." Khổ Giác không chút khách khí cười lạnh: "Khổ Đế ngươi chỉ là thủ tọa của Quan Thế viện, cũng đến giáo huấn ta ư?”
Ba đại viện của Huyền Không Tự theo thứ tự là Hàng Long viện, Tương Hoa viện, Quan Thế viện, mỗi viện không phân biệt cao thấp. Địa vị thủ tọa ba viện trong chùa đều chỉ dưới Phương trượng.
Nhưng từ trong miệng Khổ Giác phát ra liền thành "chỉ là"... Ngược lại giống như lão đã trở thành Phương trượng vậy.
Người bình thường thật sự nhìn không ra, Khổ Giác đại sư ở trong Huyền Không Tự ngay cả chức vụ cũng không có.
“Ta bảo ngươi bớt tạo khẩu nghiệp!” Khổ Đế hòa thượng rõ ràng là một người nghiêm túc, chướng mắt đối phương không tuân theo quy củ, mặt lạnh nói: "Trên đường đi lúc vừa rồi, ngươi còn nói lung tung cái gì vậy?”
Khổ Giác cùng Tịnh Lễ vốn phát ngôn bừa bãi về vị trí Phương Trượng, nếu thật sự muốn truy cứu, vẫn có thể trách phạt một chút đấy.
Nhưng Khổ Giác lại không hề chột dạ chút nào, ngược lại còn giận tím mặt: "Tốt cho một con thỏ đen tai dài không có lông như ngươi, lại dám nghe lén lời ta nói!”
Tất cả các hòa thượng ở đây chỉ có một mình Khổ Đế mặc áo đen, y tức giận đến giọng nói phát run: "Ngươi dám phát ngôn bừa bãi, lại không dám để cho người ta nghe thấy?!"
“Hừ! Khuyên ngươi bớt làm chút chuyện ngồi góc tường nghe chuyện trái lương tâm." Khổ Giác lão tăng đại nghĩa lẫm liệt: "Phật môn thần thông vô thượng, không phải cho ngươi dùng để trộm gà trộm chó!”
Khổ Đế tức giận đến mức thanh âm cũng tựa như nhọn hoắt: "Ai trộm gà trộm chó?"
“A." Khổ Giác trong lòng vốn đã suy tính thật kỹ cười lạnh: "Đêm ngày 9 tháng 7 năm 3814 theo Đạo lịch, ngươi không thực hiện khóa muộn. Vậy người đi nơi nào? Ngươi đi ăn vụng gà lô hoa của người ta, hiện tại lại muốn hàm hồ không nhận? Không có cửa đâu!”
“Ngươi!” Lồng ngực Khổ Đế phồng lên, phảng phất như muốn nổ tung.
Khương Vọng ở bên cạnh nghe vào cực kỳ sửng sốt.
Ngày 9 tháng 7 năm 3814 theo Đạo lịch... Hảo gia hỏa, chuyện đã hơn một trăm năm trước còn lấy ra nói.
Khuôn mặt khổ sở của Khổ Mệnh đại sư giống như muốn nhỏ ra nước.
Con gà năm đó đích thật là do Khổ Đế trộm. Nhưng mấy người bọn họ đều có phần ăn vụng, oái ăm hơn trong đó Khổ Giác là kẻ ăn nhiều nhất! Có điều Khổ Giác hết lần này đến lần khác cho rằng bản thân mình đại nghĩa lẫm liệt, giống như chả có tí tẹo liên quan gì đến lão.
Những Phương trượng và thủ tọa đứng đầu ở đây a, ai cũng không tiện đứng ra nói, đó là năm đó mọi người ‘đồng tâm hiệp lực’ cùng ăn.
Dù sao cũng là chuyện phạm giới, nhiều đệ tử như vậy đều đang nhìn!
Trong bầu không khí cực kỳ im lặng, Khổ Giác đã thừa thắng xông lên truy kích: "Ngươi là tiểu tặc trộm gà, con lừa trọc ngồi xó tường, thật sự tổn hại đến uy danh hiển hách của Huyền Không Tự chúng ta! Ta thấy chức vị thủ tọa Quan Thế viện kia, ngươi đã không thích hợp làm nữa.”
"Chưởng môn sư huynh." Lão quay sang vẻ mặt thành khẩn nhìn Khổ Mệnh đại sư: "Đệ tạm thời gánh vác phần trách nhiệm này đi. Xin sư huynh yên tâm, Khổ Giác không phải là người thích quyền vị như ngựa nhớ chuồng, không giống đám người Khổ Bệnh, bá tọa cả đời luyến tiếc dời mông. Đợi đệ tìm được người có đức, sẽ lập tức từ chức thoái vị!”
Ai cũng biết, một khi lão thật sự trở thành thủ tọa Quan Thế viện, vậy đại khái mất cả đời cũng sẽ không tìm được "người có đức" kia...
Khổ Bệnh ở bên cạnh giận tím mặt. Khổ Mệnh đã từng nhiều lần khuyên giải với y, cho nên lúc này đây y cũng chỉ buồn bực giữ im lặng, hoàn toàn không phát biểu ý kiến, không nghĩ tới lửa cháy sém mông, ngồi không mà trúng đạn.
Y lập tức nổi giận gào lên: "Tại sao ta lại không nỡ chuyển mông? Hàng Long viện ti chức hộ đạo, thủ tọa từ trước đến nay do người chịu chiến gánh vác. Nếu ngươi muốn đánh nhau, vậy cứ phi đến là được!”
Thân hình y tuy gầy gò, nhưng thanh lượng cực lớn, tiếng giống như chuông đồng vang vọng.
Chấn động đến mức người nghe âm thầm kinh hãi.
Nhưng Khổ Giác hết lần này đến lần khác giống như không có việc gì, còn móc lỗ tai, đối mặt Khổ Mệnh đại sư: "Sư huynh nhìn mà xem, nhìn xem đi. Động một chút là muốn quyền cước đấm đá với sư đệ. Huyền Không Tự chúng ta đường đường là Thánh địa Phật môn, dĩ nhiên lưu lạc thành địa phương hung tàn phô tranh dũng đấu. Còn có thể thống gì nữa?”
Lão lắc đầu bóp cổ tay, bi phẫn tột độ: "Các tổ sư gian khổ lam lũ, khai sáng phần cơ nghiệp này. Nhất định không thể tưởng tượng được đám tăng nhân hậu bối không chịu thua kém như vậy? Trong lòng ta cực kỳ đau đớn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận