Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 191: Nghĩa không chịu nhục

Như thế nào là khí tiết?
Có người thà chết chứ không chịu khuất phục.
Như thế nào là danh dự?
Có người sẵn sàng máu chảy đầu rơi.
Trên thế gian này luôn tồn tại những người rất khó hiểu. Người khác không hiểu họ nhưng chính những thứ này mới giúp họ làm người, là bằng chứng cho sự tồn tại của họ giữa đất trời.
Thiên địa tội ta, chúng sinh ác ta. Ta phải làm như thế nào?
Ngôn ngữ vô dụng. Những lời biện hộ cũng trở nên vô dụng.
Có một loại người, vì nghĩa không chịu nhục.
Liêm Tước, người rèn ra danh khí Trường Tương Tư chính là một người như thế.
Có chuôi danh khí này, hắn đã trở thành tài năng sáng chói nhất của Liêm thị, là đúc binh sư được chú ý nhất. Hắn mới đẩy cửa thiên địa chưa lâu, tuổi vừa khoảng hai mươi mà thôi, tương lại trước mắt là vô cùng rộng mở. Những điều tốt đẹp nhất còn ở phía trước.
Thế mà hắn dứt khoát tung chưởng tự sát, tự tay phá đi tất cả chỉ để chứng minh đạo đức và danh dự của mình.
Một thân cương liệt nổi danh cũng chỉ đến như thế.
Trong cơ thể Liêm Tước như có lò lửa gào thét, bàn tay nhuộm máu đỏ thẫm. Hắn đã dùng toàn lực không chút ngập ngừng, một lòng muốn chết.
“Tước nhi không được làm vậy.” Tộc trưởng Liêm Chú Bình hoảng sợ.
Gia lão Liêm Lô Nhạc cũng trợn mắt im lặng không thốt lên lời.
Những năm gần đây thanh thế Liêm gia ngày một hạ thấp, có nhu cầu lớn phải tìm cách để duy trì. Đối với cao tầng Liêm thị thì thập tứ hoàng tử Khương Vô Dong chính là một đối tượng để hợp tác rất tốt.
Hắn có thân phận hoàng tộc, có thể hỗ trợ Liêm gia giải quyết nhiều chuyện phiền phức. Thứ hai thực lực bản thân Khương Vô Dong không quá cường đại, Liêm thị có cơ sở hợp tác bình đằng cùng hắn mà không sợ sẽ bị biến thành phụ thuộc. Chỉ cần cưỡng ép được Liêm Tước đồng ý, chuyện này đối với Liêm thị là một chuyện tốt.
Thực tế đúng như Liêm Chú Bình nói, Liêm Tước đáp ứng luyện kiếm cho Khương Vọng như cũng không nói rõ đúc kiếm thế nào. Bên trong lò luyện phát sinh chuyện gì, kiếm đúc thành là kiếm thế nào người ngoài không thể biết. Vấn đề chỉ là Liêm Tước chấp nhận làm một người thất tín với Khương Vọng là xong.
Bọn họ vốn cho rằng, vì gia tộc mà hy sinh một chút tín nhiệm của người khác là việc nên làm. Bọn họ cũng nghĩ Liêm Tước có lẽ chỉ làm nào động một phen mà thôi, cuối cùng sẽ hiểu ra lựa chọn nào mới là tốt.
Bọn họ không ngờ, sự việc lại diễn biến thành ra như thế này. Hoàn toàn không tưởng tượng được Liêm Tước lại quyết định như thế.
Bức tử đúc binh sư thiên tài của gia tộc, tiếng xấu này lan ra bọn họ không còn mặt mũi nào. Chờ đến khi chết rồi càng không mặt mũi đối mặt với liệt tổ liệt tông. Một chưởng của Liêm Tước là điều không ai ngờ tới, cho nên không ai kịp phản ứng.
Ngoại trừ… Khương Vọng!
Lúc trước nói chuyện với Liêm Tước hắn đã cảm thấy có điều khác thường. Đầu tiên hắn nghĩ Liêm Tước muốn xuất thủ, trở mặt với gia tộc nên âm thầm chuẩn bị giúp đỡ đối phương. Không ngờ sự chuẩn bị của hắn phải dùng vào hoàn cảnh này.
Mộc khí trong cơ thể Khương Vọng sinh sôi từ bên trong, cả bên ngoài định trụ hắn lại. Khương Vọng khắc ấn tại Thông Thiên Cung cửa thứ hai thuấn phát đạo thuật, tên gọi Phược Hổ!
Trong khoảnh khắc thời gian ấy, Khương Vọng đã lao vọt tới trước người Liêm Tước, một tay vươn ra bắt lấy cổ tay đối phương. “Liêm Tước huynh đệ, không cần như thế! Ta tin tưởng ngươi.”
“Đúng, đúng, Tước nhi nên nghĩ lại, mọi việc có thể thương lượng mà.” Liêm Chú Bình cũng nhanh chóng nói chen vào.
Xoẹt! Xoẹt!
Nhiệt độ bàn tay Liêm Tước quá cao, Khương Vọng lao tới vội bắt không kịp chuẩn bị trên tay đã sắp cháy sém nhưng trừ một cái nhíu mày ra hắn không có điểm nào muốn bỏ.
Liêm Tước vốn quyết tâm muốn chết, lại bỗng nhiên bị ngăn lại vội giật mình, cuống quýt tán kình lực. Hắn nhìn máu chảy ra trên tay khương Vọng thì càng thêm áy náy.
“Khương huynh đệ, ta…”
Khương Vọng ngắt lời đối phương. “Việc này không liên quan đến ngươi, ta không phải loại hồ đồ không biết phân biệt thật giả, đúng sai.”
Hắn xoay người nhìn Khương Vô Dong. “Thập tứ hoàng tử, ta tin người sáng suốt như ngươi sẽ nhìn ra được thanh kiếm này thuộc về ai. Liêm Tước định làm gì mọi người cũng đều thấy cả. Ngươi là con cháu hoàng thất, còn muốn tiếp tục hành vi cưỡng đoạt hay sao?”
“Trò cười.” Khương Vô Dong đương nhiên không muốn dễ dàng bỏ qua như vậy. Dù lúc đầu hắn không muốn đem chuyện làm lớn lên thì bây giờ hắn đã vào thế đâm lao phải theo lao rồi. Hắn không thể bỏ qua mặt mũi bản thân, còn làm dầy thêm uy phong của Trọng Huyền Thắng.
“Bảo vật trong thiên hạ, người có đức sẽ đoạt được. Khương Vọng ngươi có tài đức gì, ngươi xứng với chuôi danh khí này sao?”
Khương Vọng nhíu mày. “Như thế nào là đức?”
Khương Vô Dong bước lên một bước, áo bào tím tung bay. “Uy chính là đức.”
Mười tên phu kiệu tu vi Thông Thiên Cảnh cùng nhau nhảy lên đài cao. Còn có một người trung niên trầm mặc phất ống tay áo, khí thế ào ạt rõ là cường giả cảnh giới Nội Phủ. Khương Vọng mặc dù thần thông có hy vọng như rốt cuộc vẫn chỉ ở cảnh giới Thông Thiên mà thôi.
Khương Vô Dong biết, Liêm Tước làm ra một màn náo nhiệt như vậy, cao tầng Liêm thị không dám ngang nhiên nịnh nọt mình như trước nữa. Đến lúc này hắn đành lấy thế đè người.
Lấy uy khinh người là chuyện không hay ho gì, nhưng so với dùng uy phong quét rác thì vẫn mạnh hơn. Làm một hoàng tử, chỉ cần trong lòng còn có tín niệm với đế vị thì hắn có thể bá đạo, hắn không được yếu mềm làm mất mặt hoàng thất.
Đối diện với Khương Vô Dong, Trọng Huyền Thắng đứng bên cạnh Khương Vọng không hề tỏ ra yếu thế. Theo động tác của hắn, một lão nhân mập lùn như cái trống xuất hiện trên đài. Trên người lão không thể hiện ra khí thế gì, chỉ tít mắt mỉm cười nhìn trung niên mặt trắng kia nói.
“Vị công công này, mâu thuẫn của tiểu bối cũng cần chúng ta ra tay sao?”
Cường giả Nội Phủ Cảnh phía sau Khương Vô Dong lập tức ngồi yên, bộ dạng phục tùng, ánh mắt ủ rũ không dám thốt ra lời. Trọng Huyền Thắng có thể cạnh tranh vị trí gia chủ với Trọng Huyền Tuân tất nhiên phải có chỗ chống lưng ở sau. Lão nhân mập lùn vừa xuất thủ đã nhanh chóng áp chế mấy người bên phía Khương Vô Dong. Cùng lúc ấy có mấy người ở dưới đài đang nối theo nhau, từng người một đi lên đài. Vừa đủ mười người, mỗi người đều có cảnh giới là Thông Thiên.
Lúc trước khi tiến vào Thiên Phủ bí cảnh, Trọng Huyền Thắng còn có ít người bên cạnh, một cường giả đủ để giao phó sinh tử trong bí cảnh cũng tìm không ra nhưng sau khi hắn từ bí cảnh đi ra thì chỉ một thời gian ngắn thôi, thế lực của hắn đã dần thành hình.
Đây không phải việc một sớm một mà là kết quả của quá trình hắn chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ lần đánh cược vào hiểm địa kia, thần thông có hy vọng là lập tức cá chép hoá rồng.
Hôm nay Trọng Huyền Thắng tỏ rõ ý đồ muốn làm mất mặt Khương Vô Dong, cũng biểu hiện việc hắn không còn giữ ý với Khương Vọng. Hắn mượn uy thế hoàng tử của đối phương để tuyên cáo địa vị bản thân mình.
Cường giả mạnh mẽ theo nhau tiến lên khiến cho mọi người cảm thấy khiếp sợ. Khương Vô Dong làm ra thủ đoạn gì hắn đều vừa vặn áp chế, vừa vặn lấy đi mặt mũi đối phương, khiến cho mọi người có mặt không ai nhìn ra nông sâu bản thân.
Có thể sống sót từ sự bức ép kèn cựa của đám ca ca tỷ tỷ kia, Khương Vô Dong tất nhiên không phải kẻ vô năng. Chỉ là hắn đánh giá sai thái độ của Trọng Huyền Thắng đối với Khương Vọng, cũng đánh giá thấp thực lực đối phương. Hắn đồng thời không lường được quyết tâm bảo vệ danh dự của Liêm Tước.
“Nghe nói Khương Vọng cũng là người thắng bên trong Thiên Phủ bí cảnh, người Đại Tề chúng ta dám vào Thiên phủ bí cảnh đều là những người mạnh nhất ở Đằng Long cảnh.”
Khương Vô Dong lãnh đạm, vẻ mặt như không nhìn thấy đám người đang giương cung bạt kiếm kia, và bản thân chưa từng muốn làm cái việc lấy thế đè người lúc trước. Hắn đứng chắp tay, ngạo nghễ nói.
“Vừa hay bản hoàng tử cũng chưa đẩy cánh cửa thiên địa, ngươi có dám cùng ta thử sức, xem danh khí thực sự xứng với ai hơn?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận