Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 298: Trọng Huyền Trử Lương

Ít ai biết rằng, cách đây ba mươi năm, Dương Kiến Đức và Trọng Huyền Trử Lương từng kề vai sát cánh bên nhau.
Trận chiến tranh bao trùm toàn bộ Đông vực, ảnh hưởng đến thiên hạ, chính là một trận chiến của Tề Hạ bá chủ.
Lúc đó Dương Kiến Đức cùng Trọng Huyền Trử Lương mỗi người thống lĩnh một quân, cùng thủ Tà Nguyệt cốc, tay trong tay chống lại thế công mười ba đợt của Hạ quân, bảo vệ vững chắc trận địa.
Lúc ấy Tề Hạ song phương tập trung trăm vạn hỏa lực, đại chiến ngút trời, song phương giằng co trên mặt trận chừng mấy trăm dặm. Đây là một trận chiến kéo dài, trước khi đại chiến chấm dứt, không người nào có thể đoán trước được kết quả.
Nhưng vào thời điểm này, Dương Kiến Đức và Trọng Huyền Trử Lương lại bất đồng. Dương Kiến Đức cho rằng binh tướng phe mình đã mệt mỏi, nên rút quân nghỉ ngơi hồi phục, mưu tính sau đó thắng. Bọn họ giữ vững Tà Nguyệt cốc, đã là đại công trong tay. Nếu mất đi Tà Nguyệt cốc, vậy có thắng cũng sẽ mang tội.
Tuy nhiên Trọng Huyền Trử Lương lại kiên trì phát động phản công.
Cuối cùng Dương Kiến Đức lựa chọn rút quân luân phiên, mà lá gan Trọng Huyền Trử Lương lớn đến mức dưới tình huống thủ quân luân phiên ở hậu phương còn chưa tới, khư khư cố chấp trực tiếp buông tha Tà Nguyệt cốc, mang theo một chi nhân mã của mình dốc toàn lực xuất động, lần nữa đánh tan Hạ quốc đang còn rút quân, sau đó xua đuổi bại binh trục sát, liên tiếp phá ba cái phòng tuyến, một lần hành động đột nhập hậu phương của Hạ quốc!
Sau đó chính là giết người đồ thành, đoạn lương tuyệt thổ, một loạt kỳ công khiến gã đạt tới danh tiếng "hung đồ".
Bây giờ đã hơn ba mươi năm trôi qua, Dương Kiến Đức lúc đó đổi đầu đổi mặt đã làm người cao quý đứng đầu một nước.
Mà cái gã mập mạp thường ngày hiền lành, vừa ra chiến trường lại như phát điên kia đã trở thành danh tướng không ai có thể bỏ qua trong quân đội Tề quốc.
Dương Kiến Đức lấy quốc thư mời, chính là muốn thử một lần, Trọng Huyền Chử Lương sóng vai tác chiến cùng mình năm đó, còn dám một lần cô độc một mình đi ngàn dặm hay không.
"Xin hàng? Sao lại nói như vậy?" Trong quân trướng, Trọng Huyền Trử Lương cầm quốc thư xin hàng, vẻ mặt kinh ngạc.
Sứ thần Dương quốc đứng trước trướng vẻ mặt bi phẫn, hàm chứa khuất nhục nói: "Đại soái cần gì phải biết rõ cố hỏi?"
Nước nhục người bi, ông ta gần như muốn rơi lệ, thế nhưng lại không muốn yếu đuối ở trước mặt người Tề, cho nên đành phải nuốt nước mắt vào trong lòng: "Hai nước Tề Dương đã bốn đời làm đồng minh! Nếu Đại Tề có phạt, Dương quốc sao dám không theo. Nếu Đại Tề có việc, Dương quốc không dám trơ mắt ngồi nhìn! Dám hỏi đại soái, Dương quốc ta tội gì mà phải nhận nạn binh qua!?”
Đám binh lính chúng tướng trong đại trướng Tề quân chỉ im lặng không nói.
Trọng Huyền Trử Lương kinh ngạc thật lâu, thở dài một tiếng: "Dương quân hiểu lầm đối với ta đến mức nào! Hiểu lầm Đại Tề sâu sắc ra sao!”
“Dương quốc lần này gặp ôn độc không phải là chuyện đùa, hiện tại đã có thể xâm phạm đến siêu phàm. Nếu mặc cho nó lan tràn, sợ rằng có chút ăn không ngon ngủ không yên! Đại Tề là một quốc gia lớn ở Đông vực, tất yếu phải ổn định trật tự phương thiên địa này, vì an toàn của toàn bộ Đông vực, chúng ta không thể buông bỏ trách nhiệm được!”
“Ta phụng chỉ dẫn quân đến đây, chỉ là muốn trợ giúp Dương quốc ngăn chặn ôn độc lan tràn mà thôi. Thử hỏi quý sứ, nếu như quân ta không tới, Dương quốc có thể phong tỏa được quốc cảnh ư? Có quyết tâm, có quyết đoán, có năng lực như vậy sao”.
“Sứ giả không ngại hồi bẩm Dương quân, nói về công, Dương quốc phụ thuộc vào Tề quốc, về tư, chúng ta có tình đồng bào. Xin Dương quân yên tâm, Trọng Huyền Trử Lương ta giữ binh tại biên cảnh, chỉ vì ngăn ngừa tai ương, cam đoan không đặt chân vào đất Dương quốc!”
Có thể được Dương Kiến Đức phái đến trình thư hàng vào lúc này, vị sứ thần Dương quốc trước mặt không chỉ phải trung thành, đương nhiên cũng không thể là ngu xuẩn.
Nghe được câu trả lời của Trọng Huyền Trử Lương, ông ta thực sự buông lỏng, chỉ là một mực "buông" đến tận vực sâu...
Kỳ thật Thái tử Dương quốc Dương Huyền Cực đã chết cũng không phải người tầm thường, ít nhất có một điểm mà gã nói rất đúng. Dương quốc là quốc gia phụ thuộc Tề quốc, hơn nữa từ trước đến nay đều vẫn luôn cung kính, chưa từng bội ước. Tề quốc muốn sáp nhập Dương quốc, không cần phải lo lắng thiên hạ bàn ra tán vào như thế nào.
Hơn nữa trên thiên hạ hiện tại cũng không chỉ có một nước bá chủ như Tề quốc, nếu Tề quốc chỉ đặt ánh mắt mình ở Đông vực, vậy tầm mắt thật sự quá nông cạn.
Chỉ lấy quân cường, không có khả năng khiến vạn quốc phục.
Dương Huyền Cực cũng vì suy nghĩ đến điểm này, cho rằng tâm lý thực sự của Tề quốc có lẽ chỉ là mấy tòa thành, mượn thời cơ vây khốn ôn độc, lấy danh nghĩa cứu nạn để hoàn thành chiếm hữu trên thực tế, mà không cần phải khiến cho dư luận lên án.
Rất nhiều đại thần Dương quốc cũng đồng tình với loại quan điểm này.
Mà một nhóm người khác lấy Dương Kiến Đức làm đại biểu thì cho rằng, Tề quốc như mặt trời ban trưa, nói không chừng sẽ muốn hợp Đông vực thành Đông quốc, sau đó ngược lên tây tranh thiên hạ. Dưới loại đại lược này, chỉ là một ít lời nghị luận, bọn họ hoàn toàn không cần phải để ý tới.
Sứ thần Dương quốc đến trình thư hàng này cũng giữ quan điểm phía sau, cho đến bây giờ, ông ta mới phát hiện mình sai rồi, Trọng Huyền Trử Lương, hoặc là nói là Tề quốc rất để ý nghị luận trong thiên hạ.
Nhưng mà loại "để ý" này, có lẽ càng đáng sợ hơn so với không thèm để ý.
Bởi vì kết quả của loại "để ý" này, chính là việc Trọng Huyền Trử Lương đang làm lúc này.
Người của gã vậy mà đã hạ quyết tâm, muốn vây khốn thật chặt Dương quốc, ngăn cách trong ngoài.
Đặt ở lúc bình thường, Dương quốc hoàn toàn có thể bế quốc tự thủ, chống đỡ ba năm năm năm sẽ không có vấn đề gì. Nhưng hiện tại là thời điểm nào? Ôn độc dị biến đang hoành hành. Chính là lúc cần tập trung lực lượng đối phó lấy ôn độc, cũng là thời điểm cần sự trợ giúp đến từ ngoại giới.
Nhưng đại quân Tề quốc vây biên cảnh, Dương quốc còn có thể tập trung lực lượng đối phó ôn độc dị biến sao?
Hành động này của Trọng Huyền Trử Lương chẳng khác nào muốn bức chết toàn bộ người Dương quốc... trong lãnh thổ của bọn họ!
Đây chính là “Hung đồ!
Gã đương nhiên không đạp đất Dương quốc, bởi vì gã không cần phải bước chân lên mảnh đất này, không cần tự mình động thủ, ôn độc sẽ thay gã giết chết tất cả người bên trong quốc gia này.
Mà Tề quốc thậm chí còn không cần phải mang tai tiếng, bởi vì trên thực tế bọn họ thực sự đã thay Đông vực, thậm chí thay cả thiên hạ, ngăn chặn bệnh dịch hạch dị biến cực kỳ đáng sợ kia.
Gã chỉ cần khoan thai chờ tiếp nhận đất đai Dương quốc là được.
Nhìn lão giả mập mạp có vẻ như cực kỳ ôn hòa trước mặt này, sứ giả Dương quốc cảm thấy mình phảng phất như nhìn thấy bộ dáng của ma quỷ.
Mãi cho đến khi rời khỏi quân trướng, cho đến khi được ánh mặt trời nóng bỏng bao phủ, ông ta vẫn như đang ở trong băng thiên tuyết địa, thể xác và tinh thần đều chỉ cảm nhận được ý lạnh thấu xương.
Sứ thần Dương quốc đầy khuất nhục đưa thư hàng đến, lại tràn đầy tuyệt vọng lảo đảo rời đi.
Trong quân trướng, một gã đại tướng nhịn không được lên tiếng: "Đại soái, nếu Dương quân đã thức thời xin hàng, sao ngài không thuận nước đẩy thuyền? Binh lính không chiến mà khuất phục người khác, đây chính là cảnh giới cao nhất của binh pháp, cũng đủ thấy uy danh của đại soái to lớn nhường nào. Nếu có thể không chiến, hà tất phải đánh một trận? Cần biết không chỉ đất đai là tài nguyên, dân số cũng vậy. Có Dương đình phối hợp, càng có thể thuận lợi tiếp nhận toàn cảnh Dương quốc. Đánh tan người quốc gia này, di dời đến các nơi, không quá ba đời, bọn họ cũng sẽ trở thành người Tề chúng ta.”
Trọng Huyền Trử Lương chậm rãi nhìn đối phương một cái, chậm rãi hỏi: "Điền tướng quân, Dương Kiến Đức đã hứa với ngươi bao nhiêu chỗ tốt?”
Sắc mặt tên đại tướng này trong nháy mắt trắng bệch, mồ hôi lạnh dày đặc thấm đầy trán, ngay cả thanh âm cũng mang theo run rẩy: "Ty chức trung thành tận tâm, sao có thể cấu kết với Dương tặc được? Thuộc hạ vắt óc suy nghĩ, đều là vì cân nhắc cho Đại Tề, là lo lắng cho đại soái a!”
Trọng Huyền Trử Lương nhìn về phía các tướng lĩnh khác: "Còn các ngươi thì sao? Cũng có ý nghĩ như vậy?”
Chúng tướng ai nấy đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, ngay cả trao đổi ánh mắt cũng không có, càng không cần phải nói ra tiếng.
Trọng Huyền Trử Lương khoan thai chờ một hồi, mới cười cười nói: "Đại Trạch Điền thị quả nhiên nhà to thế lớn. Nhiều người như vậy đều không có ý kiến với quyết định của bổn soái, lại chỉ có mỗi mình họ Điền ngươi suy nghĩ khác. A, có chút ý tứ.”
Đại tướng họ Điền kia bất chấp những thứ khác, bịch bịch một tiếng quỳ xuống, toàn bộ phần trán đều dán trên mặt đất: "Ty chức không dám! Thật sự là đầu óc ngu dốt, lo lắng không chu toàn, miệng lưỡi vụng về! Nhưng tấm lòng của thuộc hạ nhật nguyệt có thể chứng giám, tuyệt không có chút bất kính nào với đại soái cả!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận