Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1352: Không có ánh mặt trời (2)

Triệu Huyền Dương nói thì uy phong, trước tiên vẫn là chuẩn bị đào tẩu. Phát động sát chiêu chỉ cầu ngăn cản một chút, sau đó lập tức gọi ra chí bảo chạy trốn, muốn rời khỏi nơi đây.
Một bộ động tác, có thể nói là rất lưu loát.
Nhưng Tống Uyển Khê đã tới.
Đối mặt với chín đạo kiếm khí thần long có sát lực kinh khủng kia, hai tay nàng chỉ đan vào nhau liền nắm chặt chín đạo kiếm khí trong tay, bóp thành hình giun, nhẹ nhõm bóp nát!
Khi nàng đưa tay ra vẫn giẫm chận tại chỗ.
Lúc bước ra còn đang trước người Khương Vọng, khi bước chân hạ xuống đã dán trước cánh cửa bát quái màu vàng.
Lúc này, kiếm khí thần long vừa mới bị bóp nát.
Tay trái của nàng tùy ý buông xuống, chỉ giơ tay phải lên.
Bàn tay xinh đẹp như chạm ngọc kia cũng đã thành một thanh chưởng đao, nhìn qua trắng nõn như tuyết, mảnh khảnh như ngọc.
Chỉ đâm nhẹ một cái…
Bành!
Giữa không trung giống như Diễm Hoa nổ tung, hào quang tản mạn đầy trời.
Cái cánh cửa bát quái màu vàng cổ xưa này lại trực tiếp bị đâm thủng!
Đây chính là bảo vật truyền từ Ngọc Kinh Sơn, lại vỡ vụn dễ dàng như thế.
Giống như chênh lệch giữa Triệu Huyền Dương Thần Lâm cảnh và Khương Vọng Nội Phủ cảnh không thể vượt qua, từ Thần Lâm đến Động Chân, ở giữa cũng có lạch trời!
Pháp khí mạnh mẽ đến mấy, ở trong tay Triệu Huyền Dương Thần Lâm cảnh, cũng không cách nào chống lại Tống Uyển Khê với sức mạnh của thân thể Chân Ma.
Thuật pháp bị phá, pháp khí bị hủy, Triệu Huyền Dương lại phun ra một ngụm máu tươi!
Nhưng lần này phun ra chính là máu màu vàng.
Cơn mưa màu vàng rơi vào trong toà ma quật thượng cổ này.
Tống Uyển Khê trong cơn mưa càng thêm xinh đẹp động lòng người, khiến người ta khó mà tin nổi nàng cùng một tộc với đám âm ma dơ bẩn tà ác kia.
Triệu Huyền Dương mượn vết thương phun ra mưa máu, giọt mưa màu vàng này tuyệt đối không lẫn lộn, mỗi giọt đều hình dáng rõ ràng, là hình bầu dục gần như hoàn mỹ, vả lại giữa chúng không can thiệp lẫn nhau.
Giống như quả bí ngô, Khương Vọng yên lặng nghĩ đến.
“Đây là máu trong tim ta, Thần Thượng huyết.” Triệu Huyền Dương chập tay thành hình kiếm, khí thế hiên ngang thần dũng: “Ma đầu chịu chết cùng ta!”
Từng giọt máu vàng óng bỗng nhiên biến ảo giữa không trung, không ngờ lại xếp thành một đồ án cực kỳ phức tạp, lại có uy thế đường hoàng.
Giống như một bức tinh đồ cổ xưa, đáng tiếc Khương Vọng không nhận ra nó ứng với nơi nào trên vòm trời.
Triệu Huyền Dương khổ chiến không ngớt, hộc máu thành trận. Đúng là không phụ danh thiên kiêu.
Giọt máu vàng kết thành đại trận, lập tức quấy động lực lượng, tụ thế hiển lộ rõ. Ở trên Kim Vũ Tinh Đồ phức tạp mà đường hoàng này, thình lình xuất hiện một hư ảnh Kim Giáp Chiến Tướng, trong khoảnh khắc đã ngưng thực!
Chiến tướng này thân hình cao lớn, kim giáp rực rỡ, thần uy hiển hách.
Vừa mới ngưng thực, đã nhìn về phía Tống Uyển Khê, chiến ý ngập trời!
Nhưng ngay khi hắn vừa mới ngưng thực, Tống Uyển Khê đã đi tới trước mặt hắn.
Một đôi tay trắng nõn, thậm chí có thể xưng là nhu nhược, nhẹ nhàng đặt lên hai cánh tay Kim Giáp chiến tướng, trái phải tách ra!
Kim Giáp chiến tướng phát ra một tiếng kêu đau đớn của sinh linh, giống như thật sự có linh tính.
Nhưng bất luận hắn hiển hóa có bao nhiêu huyền bí, khiến Triệu Huyền Dương trả giá lớn cỡ nào.
Giờ khắc này, hai tay của hắn đã bị Tống Uyển Khê Sinh xé đứt!
Hai cánh tay kim giáp bắt đầu tan rã giữa không trung.
Mà Tống Uyển Khê thuận thế đi về phía trước, chỉ có một cái húc đầu!
Một nữ nhân tuyệt mỹ, dùng cái đầu xinh đẹp không hề có chút phòng hộ của mình đi đập một chiến tướng đội kim khôi. Dùng cái trán trơn bóng như tuyết của nàng đi đụng vào chiến khôi màu vàng nhìn rất cứng rắn.
Đây là cảnh tượng ra sao?
Đây là phong cách chiến đấu hung tàn cỡ nào?
Triệu Huyền Dương đã không còn cách nào kinh ngạc nữa.
Bởi vì đầu của Tống Uyển Khê mới hạ xuống, va chạm mới xảy ra, hộ pháp chiến tướng mà y dùng “máu trong tim", “máu Thần thượng” gọi ra, cũng đã sụp đổ thành lưu quang!
Căn bản không thể chịu được một kích hoàn chỉnh!
Mà cái trán của Tống Uyển Khê vẫn trơn bóng, ngay cả một cái dấu đỏ cũng không có, càng không có khả năng bị thương.
Chênh lệch thực lực rõ ràng như vậy.
Nàng đã tới gần!
Bên hông Triệu Huyền Dương có treo một miếng ngọc bội phượng khắc hình tròn, trong khoảnh khắc phát ra tiếng phượng minh.
Đây là chí bảo hộ thân do sư môn truyền thụ, đủ để ngăn cản một kích của chân nhân.
Âm thanh réo rắt, như động ở cửu thiên, nghe qua cao quý, cường đại, không thể xâm phạm.
Nhưng lại im bặt.
Như một con gà mái già đột nhiên bị bóp cổ.
Một bàn tay ngọc thon dài, vừa vặn đặt lên miếng ngọc bội hình tròn, nhẹ nhàng bóp, ngọc bội vỡ nát thành mảnh vụn, nhẹ nhàng rơi xuống.
Tiếng phượng minh vừa lên liền đứt đoạn.
Đương thế chân nhân có thể thấy rõ chân thực, Chân Ma cũng như thế.
Động tác đầu tiên của Tống Uyển Khê khi áp sát chính là vì vật hộ thân này.
Sau khi bóp nát ngọc bội, hai tay lại đưa ra.
Hai tay Triệu Huyền Dương đang bấm quyết đã bị nắm chặt. Hoàn toàn không thể né tránh, hoàn toàn không có sức kháng cự!
Hai mắt Tống Uyển Khê không có tâm tình, khuôn mặt không có biểu cảm, chỉ đơn giản kéo hai tay một cái.
Máu tươi phun ra, đã xé hai tay Triệu Huyền Dương xuống!
Trong vẻ mặt đau đớn mà Triệu Huyền Dương không cách nào ức chế được, Tống Uyển Khê lại giở trò cũ, đầu lại đập thẳng xuống.
Cũng không phải nàng chỉ biết như vậy, mà là sức mạnh quá mức cường đại, khiến nàng chỉ cần như thế!
Đơn giản, hiệu quả cao, lãnh khốc!
Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Nhìn mái tóc đen phấp phới, Triệu Huyền Dương phảng phất nhìn thấy vực sâu vĩnh viễn không có điểm cuối.
Thời gian như ngừng trôi.
Không.
Triệu Huyền Dương rất nhanh phát hiện ngưng lại không phải là thời gian, đây cũng không phải là trong nháy mắt trước khi chết.
Là đầu của nữ ma tuyệt mỹ kia thật sự dừng lại.
Được cứu rồi…sao?
Lúc này y mới nghe thấy giọng nói của Khương Vọng.
“Triệu Huyền Dương là người chuộng bề ngoài, không thể làm bị thương mặt.”
Ta nên nói cái gì? y nghĩ.
Thằng nhóc con cuối cùng cũng có chút lương tâm?
Có gan thì thả ta ra?
Con mẹ nó! Con cẩu tặc thông ma này, cần gì ở chỗ này giả nhân giả nghĩa?
Nhưng cuối cùng y vùng vẫy nói: “Triệu Huyền Dương cũng là người tiếc mệnh! Không được…”
Cũng chỉ có câu này.
Bởi vì chưởng đao của nữ ma kia đã xé ngực y ra.
Đó là cảm xúc lạnh như băng mà quả quyết đến cỡ nào a.
Cùng nhau xé ra còn có một tòa Thông Thiên Cung, năm tòa Nội Phủ, một tòa Uẩn Thần điện.
Từ đó về sau Ngũ Phủ Hải tịch, Tàng Tinh Hải chìm, Nguyên Thần Hải không ánh mặt trời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận