Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1807: Nàng là thần (2)

Nàng nói câu này ngăn Chúc Duy Ngã tiếp tục giải thích, sau đó dùng đôi mắt phượng nhìn Thiết Thoái Tư: "Tùy tiện chết mất con chó con mèo, là đến quy chụp lên đầu bổn quân, tới Bất Thục thành của ta còn dám giương oai. Thiên Công Chân Nhân, Thiên Công Chân Nhân! Ngươi nhớ kỹ! Hôm nay nếu ngươi không thể bắt giết bổn quân, thì ngày này năm sau, sẽ là ngày giỗ của ngươi."
Thiết Thoái Tư hung hãn, nàng càng hung hãn hơn Thiết Thoái Tư.
Thiết Thoái Tư cứng rắn, nàng lại càng cứng rắn hơn Thiết Thoái Tư!
Nàng là nữ nhi duy nhất của Hoàng Duy Chân, từ lúc sinh ra đến giờ, chưa từng chịu ủy khuất, chưa từng phải hạ mình!
Dưới sự kiềm chế quy tắc của vị Chân Nhân đương thời Thiết Thoái Tư này, nàng vẫn nói chuyện như cũ, vẫn chuyển mắt như cũ, ngũ thức của nàng vẫn tự do như cũ. Nàng vậy mà có thể phá vỡ trói buộc trong thời gian ngắn như vậy, hầu như không chút trở ngại!
Hiện tại trong thiên hạ, người biết được thân phận thật sự của nàng cũng không nhiều.
Tu sĩ Thần Lâm, phá vỡ khoảng cách thiên nhân, hưởng thọ năm trăm mười sáu năm.
Hoàng Kim Mặc làm sao có thể dưới tình huống chưa thành tựu Chân Nhân, mà phá vỡ thọ hạn tu sĩ Thần Lâm, tạm thời chưa ai biết được.
Quá khứ và kinh nghiệm của nàng đã bị chôn giấu bên trong thời gian.
Nhưng một vị tu sĩ Thần Lâm có số tuổi vượt qua chín trăm, ở cảnh giới này, rốt cuộc có thể nắm giữ được dạng sức mạnh gì?
Hoàng Kim Mặc có được đáp án duy nhất trong thế giới này.
Hai tay nàng duỗi ra trong không trung, giống như phượng hoàng giang rộng đôi cánh.
Hai bàn tay được sơn móng đen, cầm hai thanh phượng sí đao ánh vàng rực rỡ.
Kim đao móng đen tay trắng như ngọc.
Quả là tạo vật quan trọng của thế gian.
Đao phong khẽ run, giống như không chịu nổi gánh nặng, hoặc là tịch mịch minh hưởng.
Sợi quy tắc vô hình kia đã bị chặt đứt!
Trong thiên địa lúc này không cho nó quy tắc.
Cuộc đời này không ai có thể trói buộc!
Nàng đạp bước bay lên, tự tại xuyên qua không trung, giống như một con phượng hoàng đen kiêu ngạo, vô hạn cao quý và mỹ lệ.
Khoái đao là đôi cánh của nàng, sự lạnh nhạt là đôi mắt của nàng.
Nàng bước đi trong sự kiềm chế quy tắc, dùng sức mạnh khiến người ta khó có thể tưởng tượng, mạnh mẽ đụng nát sợi dây thao túng vô hình kia!
Trảm phá toàn bộ trở ngại!
Giữa nàng và Chân Nhân đương thời lúc này, vốn dĩ không có khoảng cách!
Mà cơ hồ cùng lúc đó, trong không trung tràn ra một mảnh kim hải.
Biển lửa màu vàng kim.
Cực kỳ tự nhiên, không chút kiềm chế thiêu đốt.
Hao hết sự sống, giống như sẽ không còn lần thiêu đốt nào nữa.
Mỗi một sợi bên trong biển lửa vô tận kia, vậy mà toát ra sinh mệnh lực!
Bên trong biển lửa vàng kim vô viên, một con Tam Túc Kim Ô lộng lẫy uy nghiêm vỗ cánh bay.
Mỗi một sợi lông dài màu vàng kim của nó đều có câu chuyện.
Được Hoàng Kim Mặc phá vỡ sợi dây quy tắc thao túng, Chúc Duy Ngã cũng thoát khỏi kiềm chế.
Thần Lâm cảnh, hạt giống thần thông đã nở hoa kết quả.
Cảnh giới này mới có thể chân chính nắm chắc thần thông hoàn chỉnh, thấm nhuần chân nghĩa thần thông. Trước Thần Lâm chỉ biết như thế, sau khi Thần Lâm mới biết nguyên nhân.
Đồn rằng, một khi thành thần.
Kim diễm trải rộng thành biển.
Linh thức mãnh liệt như thủy triều.
Phàm là nơi lửa Tam Túc Kim Ô chiếu đến, linh thức ở đó như thủy triều, tức là "vực" của Chúc Duy Ngã hắn.
Thái dương chân hỏa, muôn đời thiêu đốt.
Quang nhiệt vô tận.
Y chính là thần! Bên trong ánh kim cực kỳ rực rỡ, nắm ngón tay trên bàn tay phải của y hơi mở, rút từ bên trái người ra...
Tân Tẫn Thương của y!
Giống như rút ra một thanh củi đang cháy bên trong đống củi.
Giống như trong đêm dài lạnh lẽo tịch mịch, rút ra giấc mộng ấm áp kia.
Mọi sự không cam lòng và không nỡ, đều rất rõ ràng.
Tất cả sự xa cách lạnh lùng và ly biệt, mọi thứ đều chân thật.
Hỏa tinh nổ tung.
Trong nháy mắt thiêu đốt toàn bộ tầm nhìn.
Y dùng tất cả bóng huy hoàng và mộng đẹp, đúc nóng thanh Tân Tẫn Thương thẳng tiến không lùi này.
Khí thế như muốn xuyên qua mọi sự cường đại, kiên cố, thứ gọi là không thể khiêu chiến!
Bay về phía Thiết Thoái Tư.
Bay về phía Chân Nhân đương thời đại biểu Mặc gia.
Cho đến giây phút này, lúc nhìn thấy Thiên Công chân nhân Thiết Thoái Tư đến tận cửa hỏi tội, Chúc Duy Ngã mới có thể hiểu rõ sự bất an trước kia là đến từ đâu.
Y sao có thể không hiểu rõ y và Hoàng Kim Mặc đã trúng chiêu của quân thần Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối!
Y sai lầm rồi, hoàn toàn sai lầm!
Y bẩm sinh kiêu ngạo, vừa đạt được Thần Lâm đã nghĩ đến việc giết chết Đỗ Như Hối, coi đại thù với đôi quân thần này như cỏ rác. Chờ Đỗ Như Hối đến gây sự với Khương Vọng, y sẽ mai phục giết chết.
Đỗ Như Hối có thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai, quả thật đã tới.
Nhưng ngay cả hoàng đế Trang quốc Trang Cao Tiện cũng tới! May nhờ có Hoàng Kim Mặc, thay y ngăn chặn thế công của Chân Nhân đương thời.
Y cho rằng như vậy đã kết thúc, mọi chuyện đều lấy việc y phục sát thất bại mà kết thúc. Y có rất nhiều thời gian, có tương lai vô hạn, có thể đợi cơ hội lần sau.
Nhưng y đã sai lầm nghiêm trọng. Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối, không phải là tượng đất trên bàn thờ, khôi lỗi gỗ đá, sẽ không ngồi yên bất động ở đó, chờ kẻ thù trưởng thành rồi thản nhiên giơ tay chém xuống, ung dung hoàn thành việc báo thù.
Bọn họ dưới tình huống nắm chắc trình độ sức mạnh, cũng sẽ tiếp tục trưởng thành. Thậm chí bọn họ không chút băn khoăn về thứ gọi là tôn nghiêm cường giả, để có thể tiêu trừ tai họa ngầm, cho dù chỉ là một con kiến, bọn họ cũng nguyện ý khom người xuống tự tay đè chết.
Sai lầm của Chúc Duy Ngã là ở việc y cho là mình hiểu rõ Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối, nhưng mà vẫn chưa hiểu đủ rõ.
Từ lúc bắt đầu, mục tiêu của Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối không phải là Khương Vọng hay là Chúc Duy Ngã y, mà là Bất Thục thành này!
Trải qua vụ án thông ma, quyết tâm bảo vệ Khương Vọng của Tề quốc, là thứ mà cả thiên hạ có thể thấy được.
Là vì danh dự của Tề quốc cũng được, vì uy nghiêm của bá chủ Đông vực cũng tốt, hay là vì sách lược của Tề đế Khương Thuật cũng vậy, Tề quốc ghi tên Khương Vọng vào trong hiệp ước Tinh Nguyệt Nguyên là sự thật không thể tranh cãi.
Ở một mặt nào đó, vinh nhục của Khương Vọng, có sự liên kết với Tề quốc. Trang Cao Tiện có chỗ dựa lớn đến mức nào, phải hung hãn không sợ chết đến mức nào, phải không quan tâm đến cơ nghiệp Trang quốc của mình đến cỡ nào, mới dám ngay lúc này ra tay bắt giết Khương Vọng.
Vị chủ nhân phục hưng Trang quốc này, mạo hiểm tự mình đến Bất Thục thành, là vì Chúc Duy Ngã y.
Đối với Trang quốc, Khương Vọng và Chúc Duy Ngã, ai có sự uy hiếp lớn hơn?
Sau lần Sơn Hải Cảnh này, thật sự rất khó nói!
Không nói đến chuyện về mặt thực lực, Chúc Duy Ngã đã thành tựu Thần Lâm, còn Khương Vọng vẫn đang trên đường thành tựu Thần Lâm.
Chỉ nói đến chuyện hiện tại Chúc Duy Ngã và Hoàng Kim Mặc tiến lùi cùng nhau, mà phía sau Hoàng Kim Mặc, có một vị truyền kỳ thanh danh lưu truyền mấy ngàn năm mơ hồ đứng đó, mơ hồ dựa vào Sở quốc. Muốn diệt trừ Chúc Duy Ngã, cần phải diệt trừ Hoàng Kim Mặc trước.
Muốn diệt trừ Hoàng Kim Mặc, không thể không nghĩ đến những... mối quan hệ như có như không phía sau Hoàng Kim Mặc kia.
Đối với Trang quốc, một Chúc Duy Ngã đã thành tựu Thần Lâm, lại có chỗ dựa là Bất Thục thành, tuyệt đối là một vấn đề nan giải. Y ở giao giới của ba nước Trang Ung Lạc, là cái gai trong thịt của Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối!
Nếu không nhổ ra thì sẽ luôn nhức nhối.
Cho dù quân thần Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối ngửa tay làm mây, úp tay là mưa, vẫn hạ xuống một nước cờ lăng lệ sát khí như vậy.
Trang Cao Tiện và Hoàng Kim Mặc vội vã giao thủ rồi ngừng lại, sao có thể là vì sợ hãi tên tuổi Hoàng Duy Chân? Mà vì trong lúc chiến đấu gã đã hoàn toàn lấy được khí tức của Hoàng Kim Mặc.
Mục đích chuyến này của gã đã hoàn toàn đạt được!
Chuyện Lâm Chính Nhân và Đỗ Dã Hổ mai phục Khương Vọng, chỉ là một cuộc dò xét Đỗ Như Hối tiện tay làm ra, tiện tay cho Chúc Duy Ngã y một thủ thuật che mắt, làm bị thương Khương Vọng, mê hoặc Chúc Duy Ngã y.
Khiến cho y tuy trong lòng có bất an, nhưng nỗi bất an lại không thể dập tắt sự tự tin. Khiến y cho rằng, quân thần Trang quốc cũng chỉ như vậy, không dám ngang nhiên giết quan to Tề quốc, không dám đắc tội với hậu nhân của Hoàng Duy Chân.
Khiến cho y ngẩn ngơ coi một đôi quân thần phục hưng Trang quốc này như heo nằm trên thớt! Cho rằng bọn họ chẳng qua là đang đợi bị làm thịt mà thôi ...
Nếu như Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối là thịt nằm trên thớt, thì quân thần Mạch quốc cắt đất là gì? Quân thần Thành quốc triều cống là cái gì? Thái thượng hoàng Hàn Ân của Ung quốc chết là do đâu? Bạch Cốt Tà Thần bị cướp thức ăn trước miệng hổ là vì cái gì? Lúc này Chúc Duy Ngã đã suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện.
Tiêu Thứ ngồi ở Bất Thục thành, dùng bốn mươi ngày xung kích Thần Lâm. Ung quốc trực tiếp phái Mặc Kinh Vũ đến chiêu dụ, đưa ra điều kiện khiến cho không ai có thể cự tuyệt. Sự khí phách và độ lượng mà Ung đế Hàn Hú thể hiện, tuyệt đối nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Cho dù cuối cùng Tiêu Thứ cự tuyệt, cũng có hiệu quả ngàn vàng mua xương ngựa. Có thể nói Ung đế Hàn Hú là người có lợi nhất trong chuyện này. Từ nay về sau, những thiên tài ly khai quốc gia như Tiêu Thứ, lại có thêm một sự lựa chọn.
Hàn Hú tuyệt đối là một vị minh chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận