Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1078: Hai đôi phụ tử

Trọng Huyền lão gia tử vừa nói xong, bầu không khí trong viện liền xảy ra một chút thay đổi.
Động tác ân cần bóp chân của Trọng Huyền Minh Quang không khỏi chậm lại.
Vốn dĩ tâm trạng của Trọng Huyền Tuân cũng không tệ lắm.
Mặc dù Vương Di Ngô và cha mình "chung tay" chỉ trong thời gian một năm, đã bán sạch sản nghiệp của y. Quả là một chuyện khiến người ta đau đầu.
Nhưng tin chiến thắng truyền về từ Kiếm Phong sơn, một phong thư chiến thắng chúc mừng Trọng Huyền Tuân Thiên Phủ kia, vẫn khiến cho tâm trạng y rất tốt.
Hơn nữa hôm nay ba đời tổ tông trò chuyện vui vẻ, nói về việc nhà vẫn có thể được xem là một niềm vui trong cuộc sống.
Coi như trộm được nửa ngày nhàn rỗi!
Nhưng câu nói này của lão gia tử...
Nguyễn Giám chính có giao tình với Bác Vọng Hầu, tất nhiên chỉ có thể là Nguyễn Tù, Giám chính của Khâm Thiên Giám.
Quan Tinh Lâu đại danh đỉnh đỉnh cao nhất Lâm Truy thành, chính là địa bàn của Khâm Thiên Giám. Tiếng chuông mỗi ngày vang lên lúc Tử Cực Điện lâm triều đều là do người của Khâm Thiên Giám gõ vang.
Đối với rất nhiều người, đây là một nha môn vô cùng thần bí. Bọn họ cũng không hề liên quan đến chính sự.
Nhưng người có địa vị chân chính thì đều biết tầm quan trọng của Khâm Thiên Giám.
Chẳng qua nói qua thì cũng phải nói lại, Khâm Thiên Giám có địa vị cao, Giám chính Nguyễn Từ cũng không phải là nhân vật mà người bình thường có thể tiếp xúc được. Nếu không phải lão gia tử Trọng Huyền gia chinh chiến cả đời, đức cao vọng trọng thì tử tôn trong phủ cũng chưa chắc có được cơ hội đến "chỉ điểm" cho con gái của Nguyễn Tù.
Mặc dù là "cơ hội" nhưng không phải ai cũng mong muốn.
Trọng Huyền Tuân đang miễn cưỡng ngồi trên thềm đá, tay trái khoác lên gối trái, cầm một quyển sách, nhẹ nhàng rũ xuống.
Bên tai nghe phụ thân và gia gia nói chuyện câu được câu không.
Khuỷu tay phải chống lên đùi phải, đỡ lấy chiếc cằm góc cạnh rõ ràng, nhìn bầu trời xa xăm mà thất thần.
Bỗng nhiên nghe thấy câu nói đó, chỉ hơi nhếch khóe miệng, cười khẽ nói: "Ngay cả Nguyễn Giám chính còn dạy không tốt, thì có lẽ đã ngu xuẩn đến mức không thuốc nào chữa được rồi. Tôn nhi vẫn không nên uổng phí sức lực thì hơn."
Tay của Trọng Huyền Minh Quang ngày càng chậm hơn ...
Mặc dù từ trước đến nay suy nghĩ của lão vẫn luôn rất đơn giản, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Hơn nữa đã sống hơn sáu mươi năm, cơ hồ luôn chịu sự dạy dỗ của lão gia tử, dáng vẻ tùy mặt lựa lời kia vẫn luôn thể hiện vô cùng thuần thục.
Không khí hiện tại rất nguy hiểm ...
Thật ra lão gia tử cũng không lộ ra biểu cảm gì, chỉ không nặng không nhẹ nói một câu: "Quy củ mà tổ tiên truyền lại, tử tôn cho dù có tiền đồ thế nào, thì cũng nên tôn trọng."
"Gia gia." Trọng Huyền Tuân thu tầm mắt lại, dời khuỷu tay đang chống lên đầu gối, chuyển quyển sách đang cầm bên tay trái sáng tay phải.
Dưới ánh mặt trời, y cười nói: "Thật ra ta vẫn luôn không hiểu lắm, quy củ là thứ gì?"
"Quy là công cụ để vẽ hình tròn, củ là công cụ để vẽ hình vuông. Hai thứ công cụ sao có thể trở thành 'quy củ' mà mọi người luôn phải tuân theo?"
"Bất kể là quy củ gì thì cũng nhất định đúng hết sao? Dùng quy thì chắc chắn sẽ vẽ ra hình tròn, còn dùng củ thì chắc chắn sẽ vẽ ra hình vuông à?"
"Trải qua nhiều thế hệ thiên kiêu như vậy! Mỗi thế hệ đều có sự phong tao, mỗi thế hệ đều sẽ có quy củ riêng ..."
"Chỉ cần ta đủ mạnh, mạnh hơn mọi người, thì sẽ có một ngày ta có quyền nói chuyện ..."
Tay trái y cầm cuốn sách, vẽ ra một hình tròn trong không trung, cười nói: "Đây mới là hình vuông."
Đình viện của Bác Vọng Hầu phủ, lúc này thật ra không hề an tĩnh.
Những người hầu xung quanh, ai đi thì cứ đi, ai chăm sóc hoa cỏ thì tiếp tục chăm sóc, làm chuyện của mình, giống như chẳng ai nghe thấy chủ nhà đang nói gì.
Nhưng không khí có chút ngưng đọng.
Trọng Huyền Vân Ba chinh chiến một đời, uy vọng trong quân cực cao, ngay cả Quân thần Khương Mộng Hùng cũng phải kính lão mấy phần.
Tiền phương thì lão có thể chống đỡ được gia tộc, hậu phương thì lão dạy dỗ ra những hài tử ưu tú. Sau khi Trọng Huyền Phù Đồ cự tuyệt dẫn binh, vì để cứu vãn sự tín nhiệm của Tề đế, lão đã khoác lên người bộ giáp cũ, dùng thân thể chẳng còn khỏe mạnh như thời đỉnh cao, chinh chiến vì quốc gia, sát phạt trên chiến trường Tề Hạ.
Nhìn khắp Tề quốc, người có tư lịch tương đương với lão cũng không nhiều.
Trong Trọng Huyền gia tộc, lời của lão tất nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh, nói cái gì thì chính là cái đó.
Nhưng Trọng Huyền Tuân, hiển nhiên là một người rất có chủ kiến.
Trọng Huyền Minh Quang là một phụ thân rất có trách nhiệm, đồng thời cũng là một đứa con thông minh, hiếu thuận, mang hai thân phận này, trong tình cảnh này tất nhiên cũng không thể im lặng.
Lão nhất định phải giúp Trọng Huyền gia tộc ổn định, xóa đi không khí mâu thuẫn giữa đôi ông cháu này, muốn dẫn dắt Trọng Huyền gia đi về tương lai tươi sáng lâu dài, giúp cho bản thân có thể càng chơi càng vui hơn...
Tóm lại lão muốn ra mặt.
"Khụ" Trọng Huyền Minh Quang ho một tiếng: "Chuyện này để ta nói hai câu nha..."
Trọng Huyền lão gia tử bỗng nhiên đứng dậy khỏi ghế nằm, suýt nữa làm cho Trọng Huyền Minh Quang đang ngồi ở bên ghế ngã ngửa ra sau.
Trừng mắt nhìn Trọng Huyền Minh Quang một cái, sư tử dù có già thì vẫn oai phong lẫm liệt.
"Bóp chân mà tay chẳng chó chút khí lực, bóp cái rắm ấy! Cho ngươi ăn chỉ tổ tốn cơm. Lão tử sinh được bốn đứa con trai, chỉ có ngươi là đồ ăn hại!"
Chửi mắng xong thì vung ống tay áo, hầm hầm sải bước rời đi.
Trọng Huyền Minh Quang trừng to hai mắt, hơi tủi thân nhìn theo bóng lưng của lão gia tử, sau đó quay đầu nhìn đứa con trai rất có tiền đồ của mình.
Trọng Huyền Tuân lặng lẽ mở quyển sách kia ra, giơ cao lên, che kín mặt mình.
Biết sự quý giá trong khoảng thời gian này, những bằng hữu quen biết, bao gồm cả Trịnh Thương Minh đều không ai đến cửa quấy rầy. Ngay cả Yến Phủ vô cùng thân thiết cũng cách ba ngày năm ngày mới tới mời khách.
Trong lúc Khương Vọng vùi đầu dốc toàn lực tu hành, đã là ngày thứ sáu kể từ khi Đại sư lễ diễn ra.
Cũng chính là thời gian phải đến Điểm Tướng Đài.
Điểm Tướng Đài nằm ở thành tây.
Trước lúc xuất chinh, chủ soái thường bày trận ở đây, nên được xưng là Điểm Tướng Đài.
Bên dưới Điểm Tướng Đài là một giáo trường cực lớn.
Mọi đội quân tinh nhuệ của Tề quốc, bao gồm đã tiêu vong, đều đã từng được duyệt binh ở đây. Là một nơi xơ xác tiêu điều, sát khí căn bản không thể tản ra.
Đứng trên đài nhìn ra xa, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tình cảnh quân lính dàn trận dưới đài, tinh kỳ bay phấp phới đầy trời.
Loại sát khí nồng đậm này, cũng có thể khiến cho người ta dễ dàng cảm nhận được không khí chiến trường.
Khương Vọng là người đã từng ra chiến trường, ở nơi này cũng không hề mất tự nhiên.
Còn Ngân Giáp Sương Thương Kế Chiêu Nam ở đây lại càng như cá gặp nước, vô cùng tự nhiên.
Nói một cách khách quan, thì Trọng Huyền Tuân áo bào trắng tung bay kia dường như không thích hợp ở nơi đây cho lắm, nhưng thật ra y cũng không hề mất tự nhiên. Ngược lại có một loại cảm giác cho dù đang đứng trên núi thây biển máu thì vẫn thong dong tiêu sái như cũ.
Điểm Tướng Đài này có hình dáng và cấu tạo vô cùng đơn giản, hoàn toàn có thể nói chính là một đài cao không có gì che chắn, ngay cả tường vây cũng không có.
Trên đài chỉ có những vết đao vết kiếm khắc sâu - nghe nói là do không ít danh tướng của Tề quốc múa võ ở trên đài này để lại.
Theo năm tháng trôi qua, thời gian đã xóa nhòa tất cả thần vận.
Nhưng từ đủ loại dấu vết, độ lực để lại, có thể dựa vào lý giải của bản thân mà tưởng tượng ra những cảnh tượng xưa cũ đó.
Khương Vọng, Kế Chiêu Nam, Trọng Huyền Tuân, giữa ba người không có gì để nói, nói với nhau thì lại càng không.
Dứt khoát mỗi người đứng một góc, thưởng thức những... dấu vết kia, nỗ lực tưởng tượng ra tình cảnh của những danh tướng diễn võ lúc trước.
Triều Nghị Đại phu Dịch Tinh Thần sau khi bãi triều đến đây, cảnh tượng nhìn thấy chính là... Ba người đứng ba góc quay lưng vào nhau, tạo ra một hình tam giác.
Kế Chiêu Nam đứng nghiêm, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, Thiều Hoa trường thương trong tay khẽ run, không hề phát ra tiếng động, cũng không hề tạo ra kình phong, giống như tròn đầu đang giao thủ cùng những vị danh tướng kia ...
Trọng Huyền Tuân thì đứng khoanh tay, nhìn nhập thần.
Còn Khương Thanh Dương thì đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, giống như lão nông dân đang kiểm tra đất, dùng ngón tay để cảm nhận những... dấu vết diễn võ kia để lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận