Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1478: Một ngàn kiểu chết của Yến Kiêu (2)

Yến Kiêu đã nhìn thấy vô số cái chết, cũng từng vô số lần tạo ra cái chết.
Bản thân cũng đã từng chết.
Nhưng tối đa chỉ chết đến lần thứ năm, là đối phương muốn hỏng rồi.
Nó chưa bao giờ trong thời gian ngắn như vậy, chết trận nhiều lần như vậy!
Giao phong lâu như vậy, bàn tay của người trước mặt, không hề rung lệch một lần.
Đến mức nó thấy hoảng hốt, không biết ai mới là tồn tại có khả năng luôn giữ vững trạng thái hoàn hảo.
Khi một lần nữa hấp thu thần lực sống lại...
"Hắn là rồng thật!" Nó lập tức mở miệng.
Nó bảo đảm điều mình nói là bí mật lớn!
Nhưng đáp lại nó, là một ngọn lửa đập vào mặt.
"Tin đã cũ rồi."
Giọng đáp trả lạnh lùng.
Thân tẫn, hồn như khói.
Tam Muội Chân Hỏa, không gì không đốt được.
Mình còn biết gì nữa không?
Nhanh lên một chút!
Mình còn biết gì nữa?
Thân thể vẫn còn trong quá trình tái lập, trong đầu đang vang lên âm thanh cãi vã.
Yến Kiêu vừa mở mắt, liền cao giọng hô: "Lúc hắn đến giới này, trạng thái rất yếu, phải ngủ say rất nhiều năm mới tỉnh lại! Ta biết chỗ hắn ngủ say!"
Khương Vọng nhíu mày: "Đây đúng là tin tức mới, nhưng có vẻ không quan trọng lắm... Ta biết chỗ hắn từng ngủ say làm gì? Giá trị tin tức quá thấp... thôi, cho ngươi sống thêm ba hơi thở."
Hắn bắt đầu đếm: "Ba, hai, một!"
"Khoan đã, ta nhớ được cái khác!" Yến Kiêu kêu to.
Phốc!
Trường kiếm rút ra khỏi ngực Yến Kiêu, Khương Vọng lắc đầu: "Lần này chỉ được ba hơi thở, hết thời gian, là chấm dứt. Lần sau biểu hiện tốt một chút."
Thần lực hạ xuống, vật chất màu đen xuất hiện từ trống không.
Yến Kiêu tư tưởng hỗn loạn, trí nhớ chẳng được rõ ràng, nhưng Khương Vọng thì nhớ rõ.
Đây là lần sống lại thứ ba trăm bảy mươi mốt.
Sau khi Bất Chu Phong hấp thu mỏ của nó, đã không còn cảm giác có biến hóa, có lẽ là đã đến cực hạn... Nhưng người tuyệt đối chấp hành nguyên tắc không lãng phí, Khương Vọng vẫn tiếp tục cắt mỏ, cho Bất Chu Phong nuốt sạch.
Lần sống lại thứ ba trăm bảy mươi mốt, động tác đầu tiên của Yến Kiêu không phải chạy trốn hoặc tấn công, mà là há miệng hô to: "Ta biết họ giao chiến ở đâu, ta biết vị trí hiện giờ của Ngôi sao Ngọc Hành, ta có thể cảm ứng được nó!"
Khương Vọng lẳng lặng nhìn nó, nhìn đến lúc nó không còn đè nén được sợ hãi, nhếch miệng cười: "Tin tức không tệ."
Nụ cười này đối với Yến Kiêu, là một sự trấn an cả đời khó quên.
Khương Vọng giơ lên ngón trỏ trái, nhẹ nhàng rạch xuống một cái.
Một sợi lửa màu đỏ thẫm xuất hiện, thẳng đứng cháy giữa không trung.
Kỳ huyễn, sáng chói, với tốc độ không đổi, không ngừng từ từ rút ngắn.
"Nó trị giá ba mươi hơi thở. trong thời gian ba mươi hơi thở này, ngươi có thể nghỉ ngơi, cũng có thể công kích ta... Trừ việc không được bỏ chạy, có làm gì ta cũng sẽ không giết ngươi." Khương Vọng nói: "Đây là tưởng thưởng cho ngươi."
Hắn không nói sau ba mươi hơi thở thì thế nào, bởi vì điều đó là không cần phải nói.
Yến Kiêu liếc sợi lửa đỏ, vô thức trở nên căng thẳng.
"Để ta suy nghĩ, để ta suy nghĩ..."
"Đồ ngu, ngươi thì biết cái gì!"
"Đừng có ồn ào! Có liên quan tới Long Thần, mau nghĩ đi!"
Trạng thái hỗn loạn một lần nữa chiếm thượng phong, nhưng lần này thuần túy là cãi nhau về Long Thần.
Khương Vọng thậm chí còn hứa hẹn, cho phép nó được thử tấn công hắn trong thời gian ba mươi hơi thở này.
Nhưng nó lại như quên mất quyền lựa chọn đó...
Trong một thời gian rất dài, Yến Kiêu lần lượt chết rồi sống lại, thuần phục Sâm Hải Thánh tộc, khiến hiến đầu trở thành một loại thói quen.
Còn Khương Vọng thì dùng mấy trăm lần giết chóc, thuần phục Yến Kiêu.
Một ngàn loại kiểu chết của Yến Kiêu ... Đối với người khác, nghe có lẽ chỉ là thấy ngồ ngộ, nhưng với nó, là có chút sợ hãi.
Thấy sợi lửa đã dần cháy hết, Yến Kiêu cắn răng: "Long Thần có giấu trân bảo trong kẽ hở của thế giới, ta biết vị trí chính xác!"
"À." Khương Vọng nhàn nhạt đáp một tiếng.
Yến Kiêu ngẩn ra, không quá hiểu lắm phản ứng này của Khương Vọng, nhưng vẫn nói tiếp: "Chỉ cần ngươi bỏ qua cho ta, ta sẽ dẫn ngươi đi."
Khương Vọng nhìn sợi lửa giờ chỉ còn lại một chút, hờ hững: "Hết thời gian."
Chỉ ngón tay về phía sợi lửa chỉ còn lại chút xíu đi, tùy ý rạch một cái, đốm lửa nhỏ nhanh chóng phồng ra, thành tấm lưới lửa, Tam Muội Chân Hỏa cháy hừng hực, chụp xuống đầu Yến Kiêu.
"Ngươi có quyền tha hồ ngụy tạo thông tin, ta sẽ tự phán đoán thật giả." Hắn nói như vậy.
Yến Kiêu trong lưới lửa bị cháy sạch bách.
Chết là một kiểu thống khổ thế nào?
Có thể khẳng định là, trên đời này đa phần người ta đều không chịu đựng được.
Yến Kiêu có thể chịu được, lại còn từng chịu đựng rất nhiều lần.
Nhưng khi số lần này bị mở rộng đến vô cùng trong một thời gian ngắn... thì khả năng chịu đựng của nó cũng bị phá tan.
Lần này mới vừa sống lại, nó liền tức giận hô to: "Ta nói là sự thật!"
Khương Vọng bình tĩnh nhìn nó: "Phán đoán của ta không nhất định là chính xác, nhưng ta nhất định tin tưởng vào mình, nên lúc ngươi biểu đạt, tốt nhất nên nghĩ cách để khiến ta tin tưởng ngươi, a nói không được suông, hy vọng là ngươi hiểu."
"Nếu không hiểu thì sao?" Yến Kiêu giọng căm hận.
Đáp lại nó, là một nhát kiếm: "Vậy thì cố thêm mấy lần."
Hàn mang lóe lên, xác kiêu phân liệt.
Sự tàn khốc của Khương Vọng lúc này, Yến Kiêu suốt đời khó quên.
Lại một lần nữa sống lại, Yến Kiêu gần như suy sụp, gào khóc lên: "Hoặc là ngươi nghĩ cách gì giết hẳn ta đi, nếu không làm được thì đừng ra tay nữa! Ta không muốn sống lại nữa! Không muốn!"
Tâm trí của nó vốn đã không đầy đủ, trí óc thuần túy là dựa vào ăn đầu người mà chồng chất lên, nên sau nhiều lần bị đánh vỡ, nó lúc này vô cùng yếu ớt, đau đớn...
Nhưng Khương Vọng không cảm thấy thương hại.
Cau mày nâng kiếm lên, giết nó thêm lần nữa: "Quá ồn ào."
Khi cái chết là không thể nào thoát khỏi, cứ không ngừng bắt đầu và kết thúc luân phiên...
Sự đau khổ đó, không có một ngôn từ nào hình dung nổi.
Yến Kiêu lần nữa sống lại, kêu to: "Hắn có một kẻ địch truyền kiếp, không phải hòa thượng kia, mà trước hòa thượng đó! Hắn phải chạy tới đây ngủ say, cũng chính vì tên kẻ địch đó!"
"Kẻ đó là ai?" Khương Vọng hỏi.
Yến Kiêu nhìn vào mắt hắn, theo bản năng rụt ra sau: "Ta không biết..."
Khương Vọng giơ tay lên.
Yến Kiêu nhắm mắt lại, gào òa lên, bật khóc vì uất ức, khóc đến không thở nổi: "Sao ngươi… sao ngươi lại làm thế với ta, ta chưa từng ăn ngươi mà..."
"Câm miệng." Khương Vọng quát.
Yến Kiêu lập tức ngậm miệng.
Trong hư không, hai sợi xích màu đen chui ra, một sợi quấn lấy cổ Yến Kiêu, sợi còn lại quấn lấy chân phải của nó.
Vì mức độ nghiên cứu về bí thuật pháp gia này chưa sâu, dạo này Tù Thân Tỏa Liên rất ít khi được dùng đến, nhưng khi cần khống chế kẻ địch, nó vẫn vô cùng hiệu quả.
"Mang ta tới chỗ hắn dùng để ngủ say." Khương Vọng nói.
Nếu Yến Kiêu có tính cách mạnh mẽ, nhất định sẽ vặn hỏi Khương Vọng, không phải ngươi bảo thông tin này không giá trị à? Chỉ trị giá có ba hơi thở hả?
Nhưng rõ ràng là nó không có.
Không ngừng vâng dạ: "À.. . Được, được."
Ngoan ngoãn bay phía trước dẫn đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận