Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2455: Núi cao đường xa (2)

Hắn nhận lấy chén rượu, một hơi uống cạn.
Sau khi lật ngược miệng chén xuống, lại cười nói:
"Thay ta hỏi thăm Phượng Nghiêu tỷ tỷ, hy vọng sau này có cơ hội ở trước mặt bồi tội."
Lý Long Xuyên ngược lại có chút xấu hổ, gượng gạo uống cạn một ly.
Rượu vào bụng, một chút xấu hổ chìm xuống, một chút lo lắng lại nổi lên.
Y vô cùng nghiêm túc nói:
"Hy vọng chúng ta không gặp nhau trên chiến trường."
Đối với đại thế hiện tại, các nước không ngừng giao tranh liên miên. Quân chọn thần, thần cũng chọn quân, nhân tài lui tới vốn là chuyện thường. Quốc tướng hiện nay của Đại Tề - Giang Nhữ Mặc cũng là do gia gia của lão mang theo, từ Thân quốc di cư tới.
Nhưng xét cụ thể đến trên thân mỗi người cũng có khác biệt. Ví dụ như thiên kiêu của một nước có được chiến công hiển hách như Khương Vọng, Thiên tử sẽ càng coi trọng, càng sẽ không thể để mặc hắn trở thành kiếm sắc của nước khác.
Khương Vọng đã hứa sẽ không đầu quân cho bất kỳ quốc gia nào khác, lời hứa này sở dĩ được Thiên tử Đại Tề tin tưởng, không chỉ bởi vì nhân phẩm của bản thân Khương Vọng. Mà còn bởi vì hành động thực tế của hắn khi trở về Tề quốc xin từ quan.
Đạo lý này vô cùng đơn giản - nếu hắn muốn đến bất kỳ một bá chủ quốc nào trên thiên hạ, vậy chỉ cần trực tiếp đi là được, áp lực mà Tề quốc ép tới đương nhiên sẽ có những bá chủ quốc kia gánh vác. Hắn căn bản không cần phải về Tề quốc một chuyến, dùng sinh tử của mình để thử thách tâm trạng của Thiên tử Đại Tề.
Người biết Khương Vọng tiếp theo muốn làm gì không nhiều, trong nhận thức của Khương Vọng mà nói, ngoài Trọng Huyền Thắng ra, hẳn là chỉ có đương kim Thiên tử.
Bởi vì hắn gần như chưa bao giờ nhắc đến Trang Cao Tiện trước mặt người khác, trong chuyến đi xa gian nan chật vật này, hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng, nuốt máu vào bụng.
Cho nên sức nặng của câu "hy vọng sau này có cơ hội" được nói ra bằng ngữ khí nhẹ nhàng như vậy, Lý Long Xuyên hiện tại cũng không rõ.
Nhưng hắn hiểu được sức nặng trong câu "đừng gặp nhau trên chiến trường" của Lý Long Xuyên. Hắn từ bỏ tất cả danh lợi ở Tề quốc, biểu hiện ra vẻ vô tình muốn một mình cầu đạo, thế nhưng đối phương vẫn coi hắn là hảo bằng hữu.
Cho nên hắn trịnh trọng nói:
"Tuyệt đối sẽ không."
Người bước ra khỏi đám đông sau Lý Long Xuyên là Yến Phủ - Yến hiền huynh được hoan nghênh nhất trong giới quý tộc Lâm Truy.
"Ta sẽ không uống rượu với ngươi, lát nữa còn có việc quan trọng."
Y mang một loại ngữ khí giao phó, giống như Khương Vọng chỉ đơn giản là đi xa nhà, thuận tay vỗ một xấp khế đất vào tay Khương Vọng:
"Chỗ này có một chút toà nhà, ở mấy quốc gia chủ yếu của Ngũ Vực đều có, ngươi tùy ý xem có chỗ nào ở tiện thì ở. Không cần bỏ tiền bản thân ra mua nữa."
Hào quang chói mắt của những tài phú này đã ép cho Lý Long Xuyên liên tục lùi về sau, dùng tay che miệng che mũi, thể hiện sự ghét bỏ của những công tử danh môn đối với thứ này.
Khương Vọng lại nhét một xấp khế đất chồng chất này trở về, vô cùng nghiêm túc nói:
"Hảo ý của Yến hiền huynh ta xin tâm lĩnh, thế nhưng ta chỉ một lòng cầu đạo, sau này hẳn là đều ở trong rừng sâu núi thẳm, hoang dã hiểm trở, cũng không cần nhiều bất động sản như vậy."
Yến Phủ như có điều suy nghĩ nhìn Khương Vọng một cái, lại vỗ một túi trữ vật vào tay hắn:
"Ngươi giữ hộp phù triện này để phòng thân. Thường xuyên lui tới trong rừng sâu núi thẳm, rắn rết côn trùng cũng khá là phiền phức."
Khương Vọng chỉ sợ hắn lại nhìn ra chút gì đó, liền hào phóng thu vào:
"Vậy ta từ chối thì bất kính, sau này sẽ gửi cho ngươi một ít đặc sản rừng sâu núi thẳm."
Lúc này có một tiểu tử đen gầy từ bên trong đám đông chui ra, lập tức ôm lấy đùi Khương Vọng, còn chưa kịp mở miệng, nước mắt nước mũi đã không ngừng tuôn rơi.
Sau đó cao giọng át mây, tiếng kêu thê lương thấu trời:
"Sư phụ!"
Khương Vọng bất đắc dĩ nhìn gã.
Tên nhóc con này ngẩng khuôn mặt lem luốc nước mắt nói:
"Sư phụ, đồ nhi phải đi cùng ngài. Xin để đồ nhi đi theo xách kiếm cho ngài!"
"Ranh con! Ta dạy ngươi như vậy sao?"
Bác Vọng hầu hiện tại tức giận bước vào:
"Ta đã bảo ngươi nói cái gì? Là bảo ngươi nói với hắn đừng đi!"
Chử Yêu ôm chặt đùi sư phụ nhà mình, khóc vô cùng thương tâm nhưng biểu đạt rất rõ ràng:
"Sư phụ của đồ nhi là đệ nhất thiên hạ, nhưng ngài ấy không vui, nếu sư phụ đi rồi sẽ cảm thấy vui vẻ, đồ nhi cũng muốn đi theo sư phụ."
Khương Vọng từ rất sớm đã biết, có thể tổ chức nhiều thuộc hạ cũ đến đây trong thời gian ngắn như vậy, ngoài Trọng Huyền mập ra thì không còn ai khác. Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ. Nói đúng hơn là vị bằng hữu chí cốt này muốn đánh bài tình cảm để giữ hắn lại, kỳ thực càng là vì để cho hắn tạm biệt thật tốt, đi càng không vướng bận trước khi rời khỏi Tề quốc.
Hắn vươn tay xoa đầu Chử Yêu, ôn hòa nói:
"Hiện tại sư phụ không thể mang ngươi đi được. Ngươi là đồ đệ của Khương Vọng ta, ngươi chắc chắn phải hiểu đạo lý, cho nên ta sẽ nói đạo lý với ngươi. Thứ nhất, mẫu thân ngươi đang ở Lâm Truy, ngươi phải ở lại chăm sóc bà ấy. Thứ hai, hiện tại ngươi còn nhỏ tuổi, thân thể chưa trưởng thành, chưa đến thời điểm có thể buông thả tu luyện, điều ngươi cần làm bây giờ là phải an tâm học hành cho tốt, mà không phải là đi vạn dặm đường. Thứ ba, kiếm thuật mà ngươi sắp học tiếp theo, ta đều đặt ở chỗ Trọng Huyền bá bá của ngươi, đợi lần sau gặp lại, ta sẽ đích thân kiểm tra... ngươi có thể vượt qua bài kiểm tra của ta hay không?"
Chử Yêu mặc dù lanh lợi, nhưng dù sao tuổi đang còn nhỏ, chỉ cảm thấy lời sư phụ nói rất có đạo lý, mà gã quả thực cũng là người hiểu đạo lý. Nghe đến câu hỏi cuối cùng, cũng theo bản năng gật đầu:
"Được!"
"Hảo đồ nhi."
Khương Vọng tán dương:
"Thật cho ta nở mày nở mặt!"
Chử Yêu đưa tay lau nước mắt, vẻ mặt đổi thành kiêu ngạo.
Trọng Huyền Thắng liếc mắt một cái.
Gã đuổi theo Chử Yêu chạy ra, đứng cùng một chỗ trong đám đông Dịch Thập Tứ cùng với Dịch Hoài Dân. Huynh muội hai người vốn là hai thái cực.
Thập Tứ nhìn tất cả những điều này, chỉ im lặng không nói gì, Dịch Hoài Dân thì không ngừng kêu to:
"Khương huynh! Còn nhớ lời ước định của chúng ta chứ? Tự mình mời không bằng tình cờ gặp, hay là hôm nay..."
Khương Vọng chỉ đành chắp tay, tạ lỗi:
"Lần sau nhất định."
Dịch Hoài Dân còn muốn làm ầm ĩ, liếc mắt liền nhìn thấy Hoa Anh cung chủ Khương Vô Ưu sải bước đi tới, đành phải thức thời ngậm miệng, cái cổ vươn dài lại rụt ngược trở về.
Hôm nay bên cạnh Khương Vô Ưu không có tùy tùng, chỉ mặc một bộ võ phục vô cùng đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa, đại khái là vừa kết thúc luyện công buổi sáng liền từ Hoa Anh cung chạy tới. Từ mồ hôi rịn ra dày đặc trên trán nàng, có thể thấy cường độ luyện tập sáng sớm rất cao. Với thực lực tự mở võ đạo của nàng, muốn đổ mồ hôi là chuyện rất không dễ dàng.
Nàng cũng tuân theo phong cách ngắn gọn trước sau như một, chỉ hỏi:
"Khương Thanh Dương, ngươi không chút lưu luyến đối với Tề quốc sao?"
Đây không chỉ là câu hỏi của nàng.
Cũng là vấn đề mà rất nhiều bằng hữu muốn hỏi nhưng không thể nói ra miệng.
Khi bằng hữu của ngươi nói rằng hắn muốn từ bỏ tất cả những gì đã có, dùng dũng khí to lớn để truy cầu đạo đồ của chính mình, xem như là bằng hữu, sao có thể lấy danh nghĩa bằng hữu để chặn ở con đường phía trước của hắn?
Cho nên Lý Long Xuyên chỉ tức giận bất bình một chút, cho nên Dịch Hoài Dân chỉ gào thét "lời ước định" của cả hai.
Lúc này Khương Vọng nhìn Khương Vô Ưu, ánh nắng ban mai chảy xuôi trên làn da màu lúa mì của nàng, khiến nàng ngoài sự tôn quý còn có một sức sống tràn đầy khác biệt với những hoàng tử công chúa khác. Mà đôi mắt của nàng lại khí khái hào hùng như vậy, lúc này lại sắc bén đến như thế.
‘Điện hạ, ta lưu luyến tất cả mọi thứ ở Tề quốc, mà đây chính là lí do khiến cho ta xin từ quan.’ Khương Vọng thầm nói trong lòng.
Nhưng ngoài mặt hắn chỉ có thể trả lời:
"Điện hạ, con đường của ta không ở đây."
Khương Vô Ưu lẳng lặng nhìn kỹ hắn.
Hắn cũng bình tĩnh nhìn lại.
Cuối cùng Khương Vô Ưu nói:
"Còn nhớ ngươi đã hứa với cô một yêu cầu không?"
Khương Vọng cười khổ một tiếng. "Đương nhiên."
Hắn luôn luôn nhớ kỹ mình còn nợ Khương Vô Ưu một lời hứa, hắn sẽ không chút do dự dốc toàn lực giúp nàng một lần, để bù đắp cho việc Khương Vô Ưu ra tay giúp đỡ trong việc cứu Trúc Bích Quỳnh.
Nếu Khương Vô Ưu bảo hắn ở lại, hắn nhất định không trái ý.
Cho dù trái tim hắn đã vô cùng đói khát, rất cần nuốt chửng quả đắng của thù hận, thậm chí lúc ở Yêu giới đã không thể kiềm chế được nữa!
"Tha thứ cho Kỳ soái đi."
Khương Vô Ưu nói:
"Mặc dù bà ấy không cần, nhưng đây là yêu cầu duy nhất của cô."
Khương Vọng im lặng.
Khương Vô Ưu nhìn thẳng vào mắt hắn:
"Ngươi nói đúng, đây không phải là một cuộc giao dịch."
Sau đó nàng tự mình xoay người, đạp lên ánh nắng ban mai rời đi.
Nàng biết Khương Vọng cố ý cắt đứt, mà đến chủ động hóa giải nhân quả.
Lần này đi núi cao đường xa.
Không muốn vướng bận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận