Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1662: Vĩnh trú thử trạch, thiên thụ thần danh (1)

Mặc kệ ác thú phía sau kia như thế nào, Khương Vọng chỉ lo cắm đầu chạy trối chết.
Cũng không biết chạy bao lâu, xuyên qua một mảng lại một mảng thạch lâm, chạy trốn đến mức mình choáng váng đầu óc, không biết nơi đây là đâu, bỗng nhiên lại không nghe thấy động tĩnh gì nữa.
Thanh Văn Tiên Thái cũng không nghe thấy âm thanh gì.
Hắn thừa cơ vòng lại, chợt quay đầu nhìn, nào còn bóng dáng con báo kia?
Chắc là cắt đuôi rồi…
Khương Vọng dừng lại, không khỏi thở phào một hơi.
Nói đến, sau khi tiến vào Sơn Hải Cảnh, hình như ngoại trừ chạy trốn vẫn là chạy trốn, cũng chỉ mấy ngày ở đảo núi lửa mới tính là an bình…
Thật đúng là khiến người ta có chút nhớ nhung Tam Xoa.
Con báo năm đuôi xấu xí này, thời điểm đại quân Họa Đấu xâm nhập chưa thấy xuất hiện, hiện tại Tất Phương đã chết, Tam Xoa mang theo đại quân đi rồi, thằng nhãi này ngược lại nhảy ra hung hăng…
Quả nhiên là bắt nạt kẻ yếu, âm hiểm giảo hoạt, một con ác báo!
Không đúng…
Khương Vọng cẩn thận suy nghĩ, trước đó lúc Tam Xoa và Tất Phương đại chiến, đại quân Họa Đấu tựa hồ cũng không xâm chiếm cả tòa phù sơn.
Hình như có một giới tuyến vô hình.
Đại quân đại quân tụ tập tới đây, chỉ chiếm bên phù sơn này của Tất Phương ở.
Như vậy có một khả năng hay không.
Ngũ Vĩ Xích Báo này và Tất Phương chính là phân chia cai trị, mỗi người quản hạt phạm vi một bên, bình thường nước giếng không phạm nước sông?
Bằng không thì không thể giải thích vì sao lúc Tam Xoa đại chiến Tất Phương, Ngũ Vĩ Xích Báo này hoàn toàn chưa từng xuất hiện.
Cũng không thể giải thích vì sao đại quân Họa Đấu không đến nửa ngọn núi kia.
Thậm chí, vừa rồi hình như lúc hắn thả ra Tam Muội Chân Hỏa, đã mất đi loại cảm giác gấp gáp này.
Có thể Ngũ Vĩ Xích Báo cho rằng hắn là thuộc hạ của Tất Phương, cho nên buông tha hắn hay không?
Khương Vọng càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý.
Trong Sơn Hải Cảnh cũng không phải tất cả dị thú đều thông minh như Tam Xoa, con cá gặp đầu tiên chẳng phải là ngốc nghếch lắm sao? Còn có con Song Đầu Viên Hầu gặp trong khe hở không gian, nghiêng đầu nghiêng cổ, vừa nhìn đã biết rất ngốc…
Khương Vọng cân nhắc lại, cuối cùng vẫn là không nỡ từ bỏ thu hoạch có thể có trên tòa phù sơn này, không trực tiếp bay ra khỏi ngọn núi này.
Rời khỏi nơi này, hắn cũng không có bản lãnh giết một con dị thú Sơn Hải cảnh để mà lại vơ vét thêm một ngọn núi trống.
Yên lặng hồi tưởng lại phạm vi hoạt động trước kia khi đại quân Họa Đấu ở trên núi, liền ở trong phạm vi này cẩn thận hành động, tuyệt đối không vượt ranh giới một bước.
Nghĩ tới Xích Báo và Tất Phương phân chia ngọn núi này, chắc mỗi bên đều có trân bảo canh giữ mới đúng.
Hắn không dám mơ ước trân bảo của Ngũ Vĩ Xích Báo, của Tất Phương thì không nên bỏ qua.
Ngọn phù sơn này cực kỳ rộng lớn, mặc dù về sau Khương Vọng chỉ thăm dò nửa khu vực Tất Phương chiếm cứ, cũng đã tìm tòi rất lâu.
Trong phù sơn lớn như vậy chạy đông chạy tây, con mắt trừng sắp mù luôn rồi.
Rốt cuộc tại vị trí giữa sườn núi đã tìm được một vách núi đặc thù.
Vách núi này giống như dùng mỹ ngọc trắng như tuyết điêu khắc, không giống tự nhiên, dài hơn chín trượng, cao chừng năm trượng.
Người ở trước vách núi, có thể soi thấy bóng dáng của mình.
Một khối ngọc bích to lớn tinh khiết không tỳ vết như vậy, giá trị khó có thể phỏng đoán.
Có điều Khương tước gia thân là tu sĩ siêu phàm, cũng không động tâm bao nhiêu đối với vật phẩm kim ngọc.
Trong Ngũ Phủ Hải, Bạch Vân đồng tử trong phế tích Vân Đỉnh Tiên Cung bỗng nhiên nhảy ra ngoài, kích động kêu la: “Tiên chủ lão gia, là Trầm Vân cốt! Trầm Vân cốt đó!”
Đối với trí nhớ của thằng nhóc béo này, Khương Vọng bảo trì thái độ đứng xem trong thời gian dài, nghe vậy cũng chỉ nhíu mày: “Đây không phải là một khối ngọc bích sao?”
“Không.” Biểu hiện của Bạch Vân đồng tử rất hưng phấn: “Đây là ngọc cốt sau khi thần linh cường đại chết đi biến thành, cũng không phải là ngọc thạch bình thường gì. Ngươi nhìn kỹ những bạch ngọc ven đường kia sẽ biết, chúng căn bản không giống nhau!”
Khương Vọng nhìn kỹ một chút: “Bạch ngọc hoàn mỹ, cùng bạch ngọc có tỳ vết?”
“Ai da, không phải!”
Bạch Vân đồng tử vội vã thuyết phục lại thuyết phục không được, hung hăng giậm chân hai cái, chợt nghĩ tới điều gì, vội vàng lẩm bẩm: "[Tiên Phương Kinh] có ghi: Sơn thần mới chết, tử khí bốc lên như mây, đục ngầu mà trầm như hóa cốt. Ngươi nhìn kỹ, ở giữa nó có phải có một chỗ ngọc vân kết thành hình núi không?”
Khương Vọng chăm chú nhìn, đúng là như vậy.
Tuy nhiên điều làm cho hắn tò mò cũng không phải là việc này.
"[Tiên Phương Kinh] ?" Hắn hỏi.
“Hả?” Bạch Vân đồng tử cũng ngây ngẩn cả người, lẩm bẩm nói: “Vừa rồi sốt ruột, trong đầu đột nhiên xuất hiện đoạn văn này… Ta cũng không biết [Tiên Phương Kinh] là cái gì đây.”
Thằng nhóc này quả thực luôn mấy ký ức vụn vặt nhảy ra, đây là vết tích của một người từng xem là tiên cung đồng tử luân hồi vài thế, Khương Vọng cũng đã quen rồi.
Chẳng qua nhìn chỗ ngọc văn kia, không nhịn được lại nói: “Ta còn tưởng là vết trảo Tất Phương lưu lại chứ, ngươi xem cái đống lộn xộn này… Nói nó tương tự hình núi, nói nó như một con trâu cũng có thể mà!”
“Rõ ràng là văn lộ tạo ra, không phải là cắt ra!" Bạch Vân đồng tử giậm chân la lên: “Đó chính là hình núi! giống trâu chỗ nào!”
Khương Vọng thần hồn hiển hóa, rơi vào bên cạnh nó, nhìn nó một cái: “Ngươi kích động như vậy làm gì?”
Bạch Vân đồng tử mở to hai mắt nhìn: “Đây là Trầm Vân cốt, Trầm Vân cốt đó!”
“Trầm Vân Cốt thì sao?”
Bạch Vân đồng tử trầm mặc nhìn hắn một lát, rốt cuộc ý thức được tiên chủ lão gia đã quên mất.
Nó làm ra vẻ có chút mệt mỏi nói: “Nó là một trong những tài liệu chính của lực sĩ tiên cung…”
Vị đại nhân vênh váo tự đắc này, lúc đó còn gấp đến mức muốn đánh nó, thật sự là cảnh còn người mất… Cái tiên cung rách nát này một ngày không bằng một ngày, tiên chủ cũng đời sau không bằng đời trước…
“Ờ!” Khương tiên chủ nhớ tới việc này, rốt cuộc tỏ ra một chút xấu hổ: “Không phải ta không để bụng, chủ yếu là cái kia thôi, thực lực hiện tại của ta ngươi cũng biết, khôi lỗi bình thường quả thật không có bao nhiêu tác dụng!”
Ánh mắt Bạch Vân đồng tử có chút quái dị nhìn hắn.
Ánh mắt đó chắc là đang hỏi, ngài có thực lực gì?
Nhưng dù sao cũng sợ bị đánh, cuối cùng yếu ớt nói: “Lực sĩ tiên cung thông thường đều có thực lực Ngoại Lâu đỉnh phong, hơn nữa bất tử bất diệt…”
Cheng!
Trường Tương Tư đã rời vỏ.
Khương Vọng giơ cao thiên hạ danh kiếm này, tiến lên liền đào.
Biểu thị cho Bạch Vân đồng tử hình tượng sinh động, cái gì gọi là lực chấp hành của tiên chủ.
Lúc mũi kiếm đến vách, chợt thấy quang hoa tuyết sắc lưu chuyển.
Nhẹ nhàng lại kiên quyết ngăn cản mũi kiếm tiến về phía trước.
Khương Vọng ngạc nhiên ngẩng đầu.
Chỉ thấy trên ngọc bích do Trầm Vân cốt thật lớn tạo nên này, hiển hiện hai hàng chữ khắc, đúng là lấy đạo văn viết, nhìn nét bút cực kỳ tiêu sái phong lưu.
Văn viết: “Chương nga chi sơn, dao bích kỳ chất."
“Vĩnh trú thử trạch, thiên thụ thần danh!”
Tay cầm kiếm của Khương Vọng thoáng dừng lại, không ngờ lại cảm nhận được một loại cảm giác áp bách khó hiểu.
Trên chữ hình như có khí tức của thần bính…
Cảm giác rất giống với trên người Sâm Hải lão long lúc trước.
Tuy nhiên dáng vẻ lại không hoàn toàn tương đồng.
Là bởi vì quy tắc thế giới của Sơn Hải cảnh không giống với Sâm Hải Nguyên Giới, hay là vì nguyên nhân gì khác?
Khương Vọng không thể chắc chắn.
Ý tứ biểu đạt của bản thân hai hàng chữ này ngược lại rất dễ lý giải, đơn giản là nói tòa phù sơn này tên là "Chương Nga", lấy mỹ ngọc cùng bảo thạch xây dựng mà thành. Nếu như nguyện ý vĩnh viễn đóng giữ nơi này, sẽ được trời cao trao tặng thần danh.
Thần chức thần bính, đương nhiên đều có.
Nghĩ đến Tất Phương và Ngũ Vĩ Xích Báo kia, đều là thần của Chương Nga sơn được sắc phong chính thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận