Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1575: Lông mày như liễu, mắt như trăng (2)

Nếu như hắn không nhớ lầm, lần này trước khi rời khỏi Lâm Truy thành hắn còn đắc tội với thái tử mới đúng…
“Tặng một chậu hoa, Quân Tử Lan. Nghe nói do tự tay Thái tử chăm sóc. Còn chuyện tại sao lại tặng vào lúc này…” Trọng Huyền Thắng cười nhạt nói: “Bởi vì lúc trước Trường Nhạc Cung đóng cửa một tháng, Thái tử chưa rảnh rỗi được.”
Trong lòng Khương Vọng thầm run lên, biết chuyện “đóng cửa cung một tháng” này chắc là một trong những đòn đánh của Tề thiên tử đối với Khương Vô Hoa.
Nhưng vẫn hỏi: “Vì sao Trường Nhạc Cung lại đóng cửa cung?”
Trọng Huyền Thắng vui tươi hớn hở nói tiếp: “Thái Tử đạt tới Thần Lâm, người đến chúc mừng không dứt, Trường Nhạc Cung bày yến tiệc cả ngày. Thiên tử nói: ‘Thái tử đắc ý quên hình, lỗ mãng dại dột, vì thế đóng cửa cung một tháng tự xem xét lại bản thân…’ Cho nên thành như vậy.”
Đóng cửa cung, không cho phép dính dáng với bên ngoài, xét ở một mức độ nào đó thì gần như là bị đẩy vào lãnh cung!
Tuy rằng thời hạn của “lãnh cung” chỉ có một tháng, nhưng đây đã là một tín hiệu cực kỳ không tốt với Thái tử.
“Vì thế y vừa được thả đã tặng quà cho ta, đây là muốn biểu đạt ý gì?” Đang ở bên ngoài Tề quốc, nên ngữ điệu nói chuyện của Khương Vọng cũng thoải mái, thậm chí còn thuận miệng nói đùa: “Y ghi hận ta rồi? Tỏ ý thù này không quên chăng?”
“Tặng hoa mà y tự mình chăm sóc thì đương nhiên là tỏ vẻ khoan dung, ngỏ ý sẽ không ghi thù ngươi, bỏ qua chuyện cũ với ngươi, thiên kiêu Đại Tề. Dù cho ngươi coi y là kẻ thù, y vẫn xem ngươi là quốc sĩ, đó chính là lòng nhân hậu của Đông cung chúng ta.”
“Kẻ thù cái gì, ta có nhằm vào y đâu!” Khương Vọng phản bác lại một câu, rồi trầm ngâm nói: “Ngươi cảm thấy có thể tin bao nhiêu phần?”
“Quân Tử Lan sang trọng. Quân tử mà, hòa thuận mà bất đồng. Quân tử kết giao, cố tìm điểm chung, gác lại cái bất đồng."
Trọng Huyền Thắng nói tiếp: “Y cũng không muốn cõng tiếng xấu làm cho ngươi rời xa Lâm Truy thành. Hơn nữa, ta nghĩ y thực sự không cần phải hận ngươi.”
“Nói nghe xem!"
“Ba vụ án mà ngươi đề ra đều được thiên tử phê chuẩn, vả lại còn làm một cách gọn gàng dứt khoát, chứng tỏ là đang rung cây dọa khỉ. Chứng tỏ mặc kệ có ngươi hay không thì bản án mười bảy năm trước vẫn luôn là cái gai ở trong lòng thiên tử… Lần này coi như đã rút được cái gai đó. Đối với thái tử, còn chưa biết là họa hay phúc.
Lúc này thái tử đạt đến Thần Lâm cảnh, mới đầu còn thấy như là có tật giật mình, cho thiên tử có cơ hội “đánh một gậy”. Nhưng nhìn theo góc độ khác… Nếu Thiên Tử muốn đánh y, y còn ngoan ngoãn vươn tay ra để cho Thiên Tử đánh tay mình. Chẳng phải đây cũng là một loại thông minh hay sao? Nếu y giấu tay đi, chờ đến khi Thiên Tử tự tìm ra chỗ để đánh thì chưa chắc chỉ đánh mỗi lòng bàn tay đâu…”
Trọng Huyền Thắng dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Hơn nữa, thái tử không hận ngươi thì càng chứng tỏ y không có tí oán hận nào đối với cách xử lý của thiên tử. Cho nên, chẳng những y không nhằm vào ngươi, mà ngược lại còn tiếp tục muốn lấy lòng ngươi. Lấy lòng ngươi chính là bày tỏ lòng trung thành với thiên tử, thế thì sao không làm cuộc mua bán này?”
Khương Vọng thở dài:
“Mấy người các ngươi thật phức tạp!”
“Nhưng thái tử thật sự không hận ngươi, hoặc giả vờ không hận ngươi. Lòng người như vực sâu, ta cũng không có bản lĩnh nhìn thấu được.” Trọng Huyền Thắng vẫy vẫy tay.
Nhớ tới cảnh tượng ngồi cùng bàn húp cháo với Khương Vô Hoa, Khương Vọng chậm rãi nói: “Có lẽ Thái tử nhân hậu…”
Còn nửa câu sau thì bị ghìm chặt ở trong lòng, không nói ra…
Nhưng Hoàng hậu hiện nay thì chưa chắc.
Hắn vĩnh viễn không thể quên được hành vi vứt thi thể phụ thân ở trước mặt nữ nhi ba tuổi của nàng.
Gần như có thể được gọi là thô bạo tàn ác.
Dù Hoàng Hậu hiện nay là mẫu nghi thiên hạ nhiều năm, đoan trang hòa nhã cao quý, chưa bao giờ có chuyện thất lễ, thậm chí còn có tiếng nhân từ, thường xuyên khuyên nhủ thiên tử bớt giận.
Nhưng một khi thuận nước đẩy thuyền, suýt chút nữa khiến Lôi quý phi một xác hai mạng. Sau khi cắn chặt không tha dồn Lâm Huống vào chỗ chết, còn cố ý ném thi thể lão đến trước mặt nữ nhi của lão …
Kiểu người này không phải thù dai sao?
Thiên tử tại vị còn tốt, một ngoại thần như hắn sẽ không thể bị Hoàng Hậu ảnh hưởng.
Nếu ngày nào đó thiên tử thoái vị, chưa chắc Hoàng Hậu sẽ tha thứ.
Đương nhiên hắn không cần nói mấy lời này với Trọng Huyền Thắng, mỗi ngày tên Mập này đã phải lo nghĩ quá nhiều chuyện rồi. Lần này Trọng Huyền Tuân oai phong ở ngoại hải như thế, gã không thể tránh được việc bị áp chế thêm …
“Hiện tại không có gì phiền phức là được, nếu một ngày nào đó có người muốn lôi chuyện cũ ra, thì ta cũng không phải là ta của hôm nay.” Khương Vọng nói như vậy.
“Đương nhiên, ta cũng không phải ta của hôm nay! Đại trượng phu sống ở thế gian, há có thể ủ rũ sống dưới người khác lâu như vậy? Đến lúc nào đó, người khác sẽ phải nhìn sắc mặt của chúng ta!” Trọng Huyền Thắng phụ họa một câu vô cùng khí thế, sau đó nói:
“Tóm lại câu chuyện là như vậy, xem như phiền phức mà ngươi chủ động trêu chọc có thể kết thúc rồi. Xong chuyện của Sở quốc thì có thể trực tiếp trở về.”
Trọng Huyền Thắng cười gằn một tiếng, trực tiếp rời khỏi không gian Tinh Hà.
Đương nhiên, chi phí sử dụng không gian Tinh Hà lần này là do Khương Vọng chi trả.
Đất Sở bao la, đến tận bây giờ vẫn là nơi phồn hoa nhất Nam vực.
Sau khi Khương Vọng rời khỏi Vân quốc thì đi thẳng xuống phía nam, ngang qua Tống quốc nhưng không ghé vào, lại đi tiếp bảy ngày nữa thì tới Sở quốc.
Đương nhiên, nếu là ở Đông vực thì không cần tốn nhiều thời gian cho khoảng cách như thế.
Bởi vì thanh bài bổ đầu tứ phẩm có thể bay thẳng Đông vực mà không gặp trở ngại gì.
Nhưng ở Nam vực thì việc tuân thủ một vài quy củ là điều khó tránh khỏi…
Tòa biên thành nằm ở phía bắc này của Sở quốc tên là “Lâm Thương”.
Thoạt nhìn thì thấy cái tên này cũng không hiếm gặp.
Nhưng điều đáng được nhắc tới chính là thủ đô của Tống quốc tên là “Thương Khâu”…
Ngay cả tên của tòa biên thành ở Sở quốc cũng không thèm che giấu như vậy, cũng có thể tưởng tượng ra thái độ của họ đối với các quốc gia xung quanh trước nay ra sao. Khó trách người Tống quốc thường miệt thị Sở Man.
Đương nhiên người Sở quốc cũng không quá quan tâm đến cách gọi khinh thường kiểu loại Man di kia, chỉ cần không châm biếm thẳng vào mặt thì khi nghe cũng thường cười bỏ qua.
Lễ giáo gì đó mà người Tống quốc tôn sùng lại là cái mà người Sở khinh thường nhất.
Người Sở thích các kiến trúc điêu khắc và trang phục lộng lẫy, yêu sự lãng mạn và tự do. Có thể nói đây là một quốc gia có phong cách “lỏng lẻo” nhất trong Lục đại bá chủ quốc.
Con cháu Mục quốc cũng thích tự do tự tại, sùng bái những chú chim ưng bay lượn tự do, những con ngựa thỏa sức chạy băng băng, những con sói hung ác mà đoàn kết, nhưng cuối cùng vẫn phải tôn kính một vị Thần chí cao.
Đất Sở có rất nhiều tín ngưỡng thần linh, nhưng thật ra đại đa số người Sở cũng không tin Thần cho lắm.
Đối với rất nhiều người Sở bình thường, bọn họ chỉ thích bầu không khí thần bí thần thần quỷ quỷ kia mà thôi.
Lúc vui vẻ thì “Lòng này quỳ rạp dưới Thần Linh, mời Thần mời Quỷ đến say cùng.”
Khi không vui lại “Đến chém Đầu Trâu, đời này hả hê mà uống”; “Xé tan Mặt Ngựa, túm hỏi Diêm La”.
Tóm lại là cực kỳ tùy ý theo tâm trạng.
Về chuyện tại sao Khương Vọng lại biết những thứ này…
Bộ “Sử Đao Tạc Hải” gần như lấp đầy cả hộp trữ vật, giày vò hắn khổ không thể tả đáng để ghi nhớ kia.
Khương Vọng không dám không đọc, không dám không thuộc.
Trong mấy ngày đi đường này, khi rảnh rỗi không tu hành thì hắn học thuộc lòng.
Suy cho cùng Tề thiên tử có thể nói đùa, nhưng hắn lại không có tư cách coi lời nói của Tề thiên tử như một trò đùa…
Lâm Thương thành là một tòa thành ở biên giới, nhưng lại không quê mùa, nặng nề và trang nghiêm như những tòa biên thành mà Khương Vọng từng thấy. Hơn nữa trông còn rất đẹp đẽ, lộng lẫy và phồn vinh.
Bảo hắn đây là một tòa thành chiến tranh, thì chẳng bằng nói đây là một tòa thành thương mại còn hơn.
Thế nhưng đội quân đứng trang nghiêm trên lầu tại cổng thành, cùng với quân giới rực rỡ sáng loáng gác ở cổng thành kia cũng thể hiện sức mạnh quân sự của tòa thành này.
Khương Vọng đứng ở bên dưới Lâm Thương thành còn đang suy nghĩ làm sao để qua ải báo danh. Báo danh hiệu người đứng đầu Hoàng Hà Hội của hắn, hay là khiêm tốn dùng một cái tên giả…
Bỗng nhiên cổng thành được mở ra, một đội kỵ binh vạm vỡ cuốn theo bụi đất tới.
Khí thế của đội kỵ binh này không tầm thường, chắc chắn là những kỵ binh tinh nhuệ trong những tinh nhuệ.
Mỗi người mặc áo choàng giáp, trên mũ và áo giáp được chạm khắc lộng lẫy, sáng lóng lánh tựa như dòng nước lưu động.
Ngoại trừ vị tướng lĩnh cầm đầu, tất cả đều mặc chiến bào đỏ rực như lửa bùng cháy trên không trung.
Ngựa tốt dưới khố cũng cùng một màu đỏ đậm, móng ngựa to bằng miệng chén đạp xuống đất như sấm.
Làm người đi đường sợ hãi dồn dập né tránh.
Khương Vọng vốn tưởng rằng đội kỵ binh Sở quốc này muốn chấp hành nhiệm vụ quân sự gì đó, không muốn gây chuyện nên đàng hoàng tránh sang bên cạnh đường như những người đi đường ở đây.
Không ngờ đội kỵ binh này lại trực tiếp đi về phía bên này.
Đợi đến trước mắt, một viên tướng quân dẫn đầu khoác chiến bào màu xanh nước biển lấy mũ giáp xuống, đây là một tiểu tướng có khuôn mặt tuấn tú.
Lông mày như lá liễu và mắt như mặt trăng, cực kỳ trong veo và đẹp đẽ.
Chỉ cần kéo dây cương một cái, con ngựa thần dưới khố màu xanh da trời kia lập tức dừng lại ở trước mặt Khương Vọng, nó ưỡn thân mình lên, hí vang như rồng!
Tiểu tướng kia ngồi vững trên yên ngựa, vẻ mặt phấn khởi nói không nên lời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận