Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2113: Núi sông vạn dặm trụ trời gãy (2)

Lúc này diễm thành hạ xuống.
Khương Vọng với áo bào xanh dựng thẳng kiếm, đang trực tiếp va chạm với Đấu Chiêu mang hồng y chém đao xuống.
Đấu Chiêu vững vàng nắm chặt chuôi đao, trong mắt cũng không hề kinh ngạc. Nếu Khương Vọng không có thực lực như thế, sao có thể xứng để y chờ ở trận đấu này? Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, kim quang chói mắt lấy y làm trung tâm xuất hiện, giống như một cục đá rơi xuống mặt nước, gợn nước trong chốc lát lan tràn ra, nhanh chóng khuếch trương.
Khương Vọng có linh vực, Đấu Chiêu sao lại không có?
Vả lại còn là Đấu Chiến linh vực, phù hợp với y nhất, cũng thích hợp để đánh giết nhất.
Từ góc nhìn của khán giả, Đấu Chiến linh vực rộng chừng tám trăm trượng, rõ ràng bị hỏa vực bao bọc. Sự chênh lệch linh thức giữa hai người, thể hiện ở phạm vi linh vực. Nhưng hai linh vực này va chạm lẫn nhau, lại không hề phân thắng bại. Linh thức đôi bên trải rộng ra, nhờ vào quy tắc linh vực, như thiên quân vạn mã chém giết nhau. Quy tắc khác nhau không ngừng va chạm lẫn nhau, không ngừng chiến đấu, không ngừng biến mất. Linh vực đôi bên bị áp chế cực lớn. Diễm Hoa Phần Thành tất nhiên cũng mất đi sự trợ lực của hỏa vực. Dưới tình huống linh vực điên cuồng bị hao tổn, kim quang toàn thân Đấu Chiêu phát sáng dữ dội, trường đao trên tay quét một vòng, đã chém lùi thanh kiếm của Khương Vọng. Sau đó xoay đao, tung người về phía trước, như một tướng quân xung phong vào trận địch. Lúc này, mũi đao của y sắc bén không gì sánh được, toàn thân tràn ngập sát khí và huyết khí, giống như lúc nào cũng phải quyết phân sinh tử với kẻ địch. Đây chính là đao thuật binh gia, Lâu Lan Phá Trận Đao! Đáng nhắc tới chính là, bộ đao thuật này là do một vị tông sư binh gia đã từng nhìn thấy Lâu Lan công của Tề quốc phá trận mà sáng chế ra. Vị tông sư kia nhớ mãi không quên tư thế oai hùng của Lâu Lan công, sau khi chiến tranh kết thúc còn từng thần du chiến trường, từ đó sáng chế ra đao này.
Giúp cho binh gia tự sáng chế ra một bộ đao thuật cho mình, sự cường đại của vị Lâu Lan công năm xưa cũng nhờ đó mà có thể thấy được một chút. Đương nhiên bộ đao thuật này ở Tề quốc không thể nào bảo tồn, lịch sử về người kia, cũng đã phần lớn bị xóa đi. Lúc lão bại trận bỏ mình cách đây chưa đến hai mươi năm, nhưng người đương thời bàn về công lao sự nghiệp lão, đã sớm nói không rõ. Trong lịch sử không nói rõ, há chỉ dừng ở triều đình Tề quốc? Lại há chỉ dừng lại ở một người là Lâu Lan công? Điểm dữ tợn nhất của Lâu Lan Phá Trận Đao này, thường là duy ngã độc tôn. Tuy nhiên, vào lúc này, Diễm Hoa Phần Thành đã tắt, Khương Vọng và thanh kiếm của hắn bị đẩy lùi. Bị khóa chặt trong Diễm Hoa Phần Thành, Khương Vọng sẽ không cho y cơ hội tránh né, nếu như y một mình nâng thành như Chung Ly Viêm trước đó đã làm, thì sẽ chỉ tạo cơ hội cho Khương Vọng tấn công mà thôi. Có thể nói, trước đó Khương Vọng dễ dàng bị đẩy lùi như vậy, chính là muốn y lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như hiện tại. Lùi nhưng cũng là tiến, nắm bắt tiết tấu chiến đấu cực kỳ tốt, trước đó cũng nhờ thế mà dễ dàng trấn áp Chung Ly Viêm… Khá lắm Đấu Chiêu! Y căn bản không lọt vào thế tiến thoái lưỡng nan mà Khương Vọng bày ra, mà vung đao lao về phía trước, quấn lấy tà khí và máu tươi, đâm thẳng vào trong hỏa thành! Mộng xưa thành cũ, diễm hoa thiêu đốt. Y vừa đột nhập vào vị trí nguy hiểm nhất trong hỏa thành. Loại quyết đoán này, giữa lựa chọn sinh tử, không phải cường giả chân chính thì không dám làm.
Phải tự tin như thế nào mới dám tiến vào trung tâm của môn đạo thuật siêu cấp này? Khói lửa nhân gian, dùng mộng làm củi, tòa thành nhỏ tinh xảo bằng lửa này hiện ra trước mặt Đấu Chiêu, khiến y cảm nhận được tòa thành nhỏ đã dừng lại ở khe nhỏ giữa hai thế giới. Đây là những thứ mà Khương Vọng quen thuộc, cũng là những thứ mà Đấu Chiêu không rõ. Sát khí và huyết khí liên tục bị đốt cháy, biến thành khói đen bay đi. Một nam nhân sáng như ánh mặt trời, sải bước nhanh chóng bước đi trong thị trấn nhỏ này. Dọc theo đường đi, người đi đường, xe ngựa hóa thành ngọn lửa, tùy ý lăn về phía y. Những con đường dài và những con hẻm, tửu lâu, trà lâu đều chìm trong ngọn lửa! Y một mình chiến đấu chống lại hỏa thành, tiến lên và vung đao chém loạn khắp nơi. Vung lên Lâu Lan Phá Trận đao r xung quanh, khiến ngọn lửa phân tán ra mọi hướng. Lúc này, bóng áo xanh lướt qua, Khương Vọng cũng theo sát, lao vào hỏa thành. Đấu Chiêu sao dám chiến đấu với hắn bên trong hỏa thành? Khương Vọng đuổi theo, y nhanh chóng xoay người đổi hướng, trong chốc lát đã chém ra liên tiếp bốn nhát. Làm quân vui! Quân ghi nhớ! Nghiệp thiên thu! Người không còn! Cuồng đao sát ý trực tiếp bùng nổ! Ánh đao đẫm máu quét qua như một cơn lốc xoáy, quét qua hỏa thành. Đột nhiên, như giá mã hoành đao trước trận, hai người ai phạm sai lầm, lập tức định sinh tử. Đột nhiên như tráng sĩ uống rượu mạnh, vung đao chém đầu kẻ địch. Thình lình như núi lở sóng trào, vó ngựa đạp đại quân, đánh thắng tướng đoạt cờ, là công lớn.
Đột nhiên, giống như bị mắc kẹt trong trận chiến ngàn quân, máu me khắp người, không thấy người phía trước, cũng chẳng thấy người phía sau. Một thân một mình lại mang theo khí thế vạn quân tiến vào thành địch. Bão táp quay cuồng, đao khí cuồng bạo dữ dội chém xuống tòa thành đổ nát. Trong ngọn lửa vô tận, Đấu Chiêu được bao phủ bởi ánh vàng rực rỡ, bay lên trời. Y đã đi trước Khương Vọng một bước, thoát khỏi hỏa thành. Nhưng lại quay đầu lại! Lúc này y ngưng trọng, tà khí toàn thân cũng bốc cháy, toàn thân được bao phủ trong máu lửa, giống như một con rồng đỏ như máu đang phẫn nộ, quanh người là ngọn lửa cuồng bạo, mang theo thiên phạt.
Đao này chính là Thiên Nộ của Lâu Lan Phá Trận! Chém lửa bằng lửa, cuồng vọng bậc nào? Quả là Đấu Chiêu! Trong trận quyết đấu này, không bên nào có động tác thừa, mỗi nước đi phải tạo ra giá trị chiến đấu, nếu không sẽ phải thất bại. Lúc này, Khương Vọng vừa gom lại tàn dư của Diễm Hoa Phần Thành, dùng nó để lấp đầy những lỗ hổng của hỏa vực, tăng cường tính áp chế đối với Đấu Chiến linh vực, đồng thời trở tay kết ấn, Bát Phong Long Hổ! Trong Tắc Hạ học cung, hắn đã tích lũy tu hành bí thuật Bát Phong, đặc biệt là trong lúc trao đổi với giáo tập Lỗ Tương Khanh, thăng thất phong ngoại trừ Bất Chu Phong đến một mức độ nhất định. Cân bằng chúng, Bất Chu Phong đã hoàn thành việc dung hợp.
Mới chính thức khiến môn bí thuật thừa hưởng từ cựu Dương này có thể được giải phóng. Đó mới chính là thứ gọi là Bát Phong Long Hổ. Tất cả những loại bí thuật liên quan đến trói buộc, bình thường khó có thể trói buộc được đối thủ, trừ khi có cấp bậc cao hơn. Bởi vì sợ bản thân bị khống chế, mỗi một tu sĩ sẽ rất đề phòng. Chiến cuộc luôn luôn thay đổi, một chút do dự cũng có thể thay đổi cục diện trận chiến, nếu ai đó bị trói buộc trong giây lát, thì tính mạng có thể bị đe dọa, làm sao có bất kỳ khả năng chiến thắng nào? Giá trị chiến thuật lớn nhất của loại bí thuật này thường thể hiện ở chỗ, đối thủ phải tiêu hao một lượng sức mạnh khổng lồ mới có thể chống lại nó, cho nên trong chiến đấu, nó thường là thủ đoạn để chiếm thế thượng phong. Ngay cả khi bí thuật Long Hổ đã được thôi diễn đến cấp độ Bát Phong Long Hổ, thì đối với Chung Ly Viêm là võ phu Thần Lâm cảnh, vẫn như cũ không thể thành công. Nhưng khi nó được sử dụng trên người Đấu Chiêu, y lại phải đối phó với nó. Đây là sự khác biệt về đạo, chứ không phải về sức mạnh. Đôi bên nắm bắt cơ hội chiến đấu rất xuất sắc, ăn ý không thể tả, nhân cơ hội đồng thời ra đòn sát thủ. Bên ngoài cơ thể Đấu Chiêu là Đấu Chiến Kim Thân, bên trong cơ thể là kim kiều, lù lù bất động. Nhưng Bát Phong Long Hổ hiện tại đã hoàn toàn dung nhập Bất Chu Phong, từ một bí thuật trói buộc đơn giản biến thành một bí pháp đạo gia siêu cấp, có lực sát thương vô cùng đáng sợ. Cho dù trong cơ thể y không có kẽ hở, nhưng lúc này y vẫn phải quay đao đón đỡ. Nếu bị những cây Sát Sinh đinh này đâm vào, thì không có kẽ hở cũng sẽ đầy kẽ hở. Thế là một chiêu Thiên Nộ đã bị chệch hướng, quét sạch Bát Phong xung quanh người y.
Thời cơ tốt! Khương Vọng từ trong tàn lửa lao tới cùng thanh kiếm của mình, năm vòng sáng rực rỡ tỏa sáng giữa ngực và bụng hắn, xích mâu du kiếm, sương phi triển phong, Kiếm Tiên Nhân tái hiện nhân gian! Trên khán đài, đôi mắt đẹp của Hoàng Xá Lợi sáng rực lên, lúc đầu nàng phải thừa nhận rằng sự phô trương của Đấu Chiêu rất quyến rũ, khiến nàng rất muốn tha thứ, nhưng lúc này, nàng chỉ hận không thể giúp đỡ Khương Vọng, kề vai sát cánh, đánh bại đối thủ của hắn. Biển lửa vô tận gầm lên.
Kiếm Tiên Nhân với áo bào xanh dùng lửa làm núi, trực tiếp thúc đẩy Tuyệt Điên Khuynh Đảo Kiếm! Cùng lúc dùng Hỏa Giới trấn áp Đấu Chiến linh giới, kiếm khí ầm ầm cuốn lấy tàn lửa, biến ngọn núi lửa thành một thanh kiếm đỏ rực, phá vỡ mọi rào cản, đánh thẳng vào thắt lưng của Đấu Chiêu. Đấu Chiêu ở trên trời vặn thắt lưng và cánh tay, tóm lấy Thiên Kiêu đao kéo một đường - y chắc chắn rằng Khương Vọng sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, và y đã chuẩn bị sẵn sàng để càn quét Bát Phong. Sát khí và huyết khí đã bị quét sạch, đao thế lập tức thay đổi. Phần Thiên Nộ đã nguôi. Y tuyệt đối sẽ không sử dụng nó lần thứ hai mà để cho Khương Vọng nhìn ra gốc rễ. Một đao lúc này giống như cá chép vượt long môn, có thể nhìn thấy biển trời bao la. Sự sắc bén như thể bất khả chiến bại đã tan biến. Thay vào đó là một loại sức nặng rất rõ ràng.
Thế, ý của đao này vô cùng tuyệt vời. Một đao này chém xuống. Như thấy sông lượn quanh núi như rồng chầu, sông dài ngàn dặm chảy xuôi như bạc. Có quá nhiều câu chuyện đã xảy ra ở vùng đất này. Lịch sử hùng vĩ dựa vào núi sông! Đây là tuyệt đỉnh đao thuật của Nho gia [Cửu Khâu]. Người Cửu Khâu, cũng mang chí khí Cửu Khâu! Đại Chu Thiên mà Khương Vọng ngưng tụ được ở Chu Thiên cảnh là Thiên Địa Nhân, khi cảnh giới của hắn còn thấp cũng đã dùng nó để hóa kiếm, sáng tạo ra Thiên Địa Nhân Tam Kiếm vô cùng vĩ đại.
So với hiện tại tất nhiên chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài, chỉ có thể sử dụng trong các trận chiến cấp thấp. Sau này trải nghiệm nhiều hơn, nhìn thấy đủ loại người trên thế giới, sáng tạo ra các chiêu kiếm như Lão Tương Trì Mộ, Danh Sĩ Lạo Đảo, Niên Thiếu Khinh Cuồng,… thì mới có thể được coi là chém ra chữ “Nhân” chân chính. Mãi về sau, hắn tinh thông đạo đồ, chuyển dời Thất Tinh Thánh Lâu, tạo ra một kiếm Thiên Hạ Giai Đông, hắn mới miễn cưỡng có được chữ “Thiên”.
Từ “Địa” thỉnh thoảng được sử dụng, nhưng nó chưa bao giờ thực sự thành hình. Mà đao pháp Đấu Chiêu đang thi triển lúc này chính là đao sơn hà chân chính. Thánh nhân nho gia đi ngàn dặm, vượt ngàn ngọn núi, trải qua biết bao thăng trầm mới biết được sự rộng lớn và bao la của non sông đất nước, mới viết ra bộ sách [Cửu Khâu], và sáng tạo ra đao pháp [Cửu Khâu] này. Lúc này, ở đài Thanh Nha đang diễn ra một cảnh tượng vô cùng ấn tượng.
Màu đỏ thẫm và vàng kim, xanh và đỏ.
Cứ thế vừa đối lập lại vừa thống nhất. Trong ngọn lửa sáng ngời vô tận, hai bóng người va chạm rồi tách rời. Thiên Kiêu đao và Tường Tương Tư va chạm phát ra từng tiếng chói tai. Mây trên trời cũng tản đi, không khí ngưng đọng. Trên võ đài vẫn có thể chịu được trận chiến giữa các cường giả Thần Lâm, các vết nứt trên sàn gạch đang không ngừng lan rộng như mạng nhện. Sông núi ngàn dặm, đã gặp phải trụ chống trời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận