Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2377: Kỳ Tiếu không cười

Quyết Minh đảo, danh tiếng lẫy lừng!
Nhưng thật sự đặt chân đến nơi này, vẫn là lần đầu tiên.
Biển rộng gió thổi từ bắc vô nam, uy phong của Võ An hầu ở Hoài đảo còn chưa thổi tới Quyết Minh đảo, Võ An hầu đã tới trước.
Ngược lại cũng chẳng có đội ngũ nào nghênh đón, giương cao cờ hô hào.
Quyết Minh đảo tự có nhiệm vụ phòng thủ của mình, các tướng sĩ không rảnh rỗi như vậy.
Nhưng nơi nào Khương Vọng đến, ánh mắt đón chào đều đầy vẻ sùng kính.
Võ An hầu ba ngàn hộ thực ấp, đại biểu cho một người trẻ tuổi không chút bối cảnh, dựa vào nỗ lực phấn đấu của bản thân mà có thể đạt đến địa vị cao trong bá quốc Đông Vực này.
Mà đây còn xa mới là điểm cuối.
Năm nay hắn mới hai mươi hai tuổi, cách Chính Sự đường hoặc Binh Sự đường chỉ còn thiếu một bước mà thôi.
Rất nhiều người trong lòng thầm hiểu, Thiên tử ném hắn ra hải ngoại chính là để bổ sung hoàn thành bước cuối cùng này.
Nếu nói trước kia, Khương Vọng có thể trở thành Khương Mộng Hùng kế tiếp hay không, vẫn chỉ là một hy vọng tồn tại trong lòng một số ít người.
Sau khi hắn từ Yêu giới trở về, điều này gần như đã trở thành một nhận thức chung.
Trong phạm vi toàn bộ quần đảo gần biển, Quyết Minh đảo ở phía nam, Hoài đảo ở chính giữa, Dương Cốc ở phía bắc.
Chúng tựa như là ba mũi nhọn sắc bén của đinh ba, đối mặt trực diện với sóng dữ biển cả.
Cũng tựa như lá cờ trấn hải phục long, đoàn kết dân chúng miền biển trong năm tháng dài đằng đẵng, giữ vững biên giới biển.
Nhưng khác với Hoài đảo và Dương Cốc, Quyết Minh đảo là một hòn đảo nhân tạo.
Nó cực kỳ rộng lớn, có thể chứa được tới mấy chục vạn người sinh hoạt trên đảo.
Lại do người Tề dẫn địa mạch, đẩy hải triều, chất đất tích đá, từng chút từng chút một xây thành.
Nó không có ưu thế thiên thời gì, nhưng sau khi xây dựng xong, lại trở thành pháo đài kiên cố nhất vùng biển.
Trên thực tế, nơi đây đã phải chịu áp lực nặng nề từ Mê giới.
Hai chữ "Quyết Minh" trên Trấn Hải thạch ở chỗ lên đảo kia chính là do Khương Mộng Hùng, Quân Thần Đại Tề đích thân khắc lên.
Cái gọi là "dốc hết sinh tử, để phân sáng tối", lá cờ tím của Đông Quốc đón gió tung bay tại đây.
Lúc này, trên Quyết Minh đảo, ngoại trừ Kỳ Tiếu ra không có một ai có thân phận ngang hàng với Khương Vọng.
Nhưng hắn vẫn giữ đúng bổn phận của một vãn bối, ngoan ngoãn đứng ở ngoài đảo, theo đúng quy củ đưa danh thiếp, mời người vào thông báo.
Đối với Kỳ Tiếu, hắn vô cùng tôn kính.
Chẳng những lúc trước giữa họ đã có tình nghĩa ủng hộ ở Thiên Nhai đài, lại còn có duyên phận được Thiên tử điều đến học tập binh pháp.
Bản thân Kỳ Tiếu có cuộc đời rất có tính truyền thuyết, cũng khiến nàng trở thành đối tượng được vô số nữ tử sùng kính, làm cho bao nhiêu nam nhi phải thẹn thùng.
Càng đi đến chốn cao, càng hiểu rõ những danh môn thế gia kia thâm căn cố đế cỡ nào.
Người họ Khương nào đó quật khởi chỉ trong vài năm, đã thiết lập được mạng lưới quan hệ rộng lớn ở Tề quốc.
Những thế gia tích lũy nhiều năm, danh môn không suy, căn cơ đằng sau càng khủng khiếp khó có thể tưởng tượng.
Mà Kỳ Tiếu đoạn tuyệt tất cả quan hệ, dấn thân vào quân ngũ, cuối cùng mạnh mẽ đoạt lấy Hạ Thi trong tay Đông Lai Kỳ thị, trở thành thống soái Cửu Tốt, chen chân vào Binh Sự đường.
Khó khăn trong việc này không thua gì Trọng Huyền Tín chấp chưởng Thu Sát.
Lần thứ hai gặp mặt Kỳ Tiếu, thời điểm đã là hoàng hôn, màn đêm sắp buông xuống nhưng chưa buông xuống. Địa điểm là trong trướng bồng nguyên soái ở tận cùng phía đông Quyết Minh đảo!
Đúng vậy, toàn bộ Quyết Minh đảo không có một công trình kiến trúc bằng gỗ nào, tất cả đều là lều trại hành quân.
Nơi này không có một thường dân nào, đóng quân ở đây đều là chiến sĩ.
Khí giới quân sự làm hàng rào, đao thương thành rừng, sắt cát phủ đầy đường.
Đây là một doanh trại quân sự cực lớn, hơn nữa còn mang cảm giác nguy hiểm như một ngọn đuốc cô độc giữa nơi hoang vu.
Ngươi đứng trong một doanh trại quân sự có trọng binh trú đóng của Tề quốc, cảm nhận lớn nhất lại chính là "bất an".
Ngươi không thể thả lỏng, thậm chí đến hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Ngẫu nhiên đi ngang qua những binh sĩ tuần tra kia, ánh mắt ai nấy cảnh giác, sát khí nội liễm, không buông tha cho bất luận gió thổi cỏ lay gì.
Xem binh mà thấy tướng, phong cách trị quân của Kỳ Tiếu ra sao, có thể thấy được.
“Dọc đường Võ An hầu tới đây chắc đã thấy không ít, có gì chỉ giáo?”
Trướng bồng nguyên soái trên Quyết Minh đảo không hề xa hoa, thậm chí có thể nói là đơn giản quá mức, lúc hỏi Kỳ Tiếu cũng không ngẩng đầu lên.
Kỳ Tiếu mặc giáp, đứng trước bản đồ trải trên bàn, tay trái cầm kiếm, tay phải chỉ vào kiếm, nhẹ nhàng di chuyển trên bản đồ, như đang tìm kiếm điều gì đó.
Từ góc nhìn của Khương Vọng, chỉ có thể nhìn thấy chóp và đôi môi lúc nào cũng lạnh lùng.
Hắn biết câu hỏi này là một thử thách.
Mặc dù mời thống soái Hạ Thi quân truyền thụ binh pháp cho Võ An hầu chính là thánh ý của Thiên tử. Nhưng với tư cách là nhân vật đứng đầu giai tầng quyền lực của Tề quốc, Kỳ Tiếu có đủ tự do. Hơn nữa, dạy thì dạy, dạy cái gì, dạy bao nhiêu, cũng phải tùy theo tài năng.
Khương Vọng cười khổ nói:
"Với trình độ chiến sự của ta, nhiều lắm cũng chỉ là một tiểu binh dưới trướng của Kỳ soái, sao có thể có gì chỉ giáo?"
Kỳ Tiếu vẫn không ngẩng đầu lên:
"Khiêm tốn là mỹ đức, nhưng trong quân ngũ thì không phải."
Khương Vọng không biện bạch rằng mình không hề khiêm tốn, chỉ là tự biết lấy mình.
Trước kia dù sao cũng chưa thật sự tiếp với Kỳ Tiếu, sau khi lên Quyết Minh đảo, phong cách của Kỳ Tiếu ở khắp mọi nơi, chắc là người không thích nghe biện bạch.
Khương Vọng nghiêm túc nói "Không có kiến nghị gì, chỉ có cảm thụ. Kỷ luật, nguy hiểm, còn có cảnh giác."
"Nếu nhất định bát ngươi đưa ra đề nghị gì đó thì sao?"
Giọng nói của Kỳ Tiếu cất lên.
"Đây có được xem là quân lệnh không?"
Khương Vọng hỏi.
Nhưng lời còn chưa dứt, hắn đã ý thức được mình hỏi một câu hỏi ngu xuẩn.
Mũi kiếm của Kỳ Tiếu đang di chuyển trên bản đồ bỗng khựng lại, lần đầu tiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Khương Vọng:
"Ngươi cho rằng hiện giờ ngươi đang đứng ở nơi nào?"
Bên ngoài trướng bồng vốn rất yên tĩnh, nhưng lúc này cờ xí bay phần phật, như sấm sét vắt ngang nhân gian.
Đây chính là nữ tử mà đệ muội Khuất Thuấn Hoa bội phục nhất... Thật sự nguy hiểm!
Nhận ra sai lầm, đối mặt với sai lầm.
Khương Vọng giữ tư thế đoan chính nói:
"Nếu nhất định bắt thuộc hạ đưa ra đề nghị gì, thuộc hạ cho rằng, có lẽ Quyết Minh đảo có thể xây dựng nhiều tường cao, dùng nhiều nỏ mạnh để củng cố phòng ngự trên đảo."
Thống soái Hạ Thi quân trước bàn thản nhiên nói:
"Nơi này vốn có tường cao. Sau khi ta tới, đã dỡ bỏ toàn bộ."
Khương Vọng nói:
"Thuộc hạ không hiểu lắm, nhưng nhất định sẽ tuân lệnh."
"Tường cao sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác an toàn, cảm giác an toàn sẽ khiến người ta buông lỏng."
Kỳ Tiếu nói:
"Đây không phải một nơi có thể buông lỏng, đối thủ mà chúng ta phải đối mặt không phải loại có thể xem thường."
Khương Vọng nói:
"Nhân vật như Kỳ soái, tự nhiên không e ngại áp lực, chỉ sợ binh lính dưới trướng... khó lòng gánh vác nổi."
"Quân lính dưới trướng ta, thường là nửa năm đổi một lần, lâu nhất không quá một năm. Bởi vì áp lực tinh thần ở nơi này quả thực khác với nơi khác."
Kỳ Tiếu có phần thờ ơ nói:
"Ngươi muốn theo ta học binh pháp, đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Khương Vọng chỉ đáp:
"Về phương diện chịu đựng áp lực, ta cũng xem như tạm được."
Kỳ Tiếu gật đầu, xem như đồng ý cho hắn gia nhập quân đội của mình, bèn lại hỏi:
"Ngươi tự mình đến à?"
Từ giây phút này, hắn chính thức trở thành thuộc hạ của Kỳ Tiếu, trong thời gian sắp tới sẽ theo Kỳ Tiếu chinh chiến, học hỏi binh pháp từ Kỳ Tiếu.
Hiện giờ đã tính là thời gian dạy học.
Khương Vọng có thể hiểu được đại khái trọng điểm của vấn đề này, thành thật đáp:
"Tới Thiên Hình Nhai làm chút việc riêng, vệ đội của ta còn đang trên đường."
Tốc độ giữa tu sĩ Thần Lâm và tu sĩ không phải Thần Lâm không thể đem ra so sánh, đặc biệt là thân pháp của hắn không hề tầm thường.
Hắn đã tới Thiên Hình Nhai một chuyến, lừa chân truyền Tam Hình cung đến Hoài đảo, mà Bạch Ngọc Hà và vệ đội Hầu phủ đã tiến hành bổ sung vẫn không biết đang lênh đênh trên chiếc Long Cốt thuyền nào.
Với thực lực hiện giờ của Khương Vọng, hộ vệ khó mà phát huy tác dụng hộ vệ. Nhưng học tập binh pháp thì dù sao cũng phải có binh.
Vệ đội Hầu phủ thường là nghi trượng của hắn, trên chiến trường chính là lính truyền lệnh của hắn, là tứ chi hắn kéo dài trong quân trận, phát tán ý chí ra ngoài.
Bất cứ vị tướng quân nào có tên tuổi đều có một đội cận vệ như vậy. Bình thường được nuôi dưỡng, lúc chiến tranh thì bán mạng.
Thống soái thiên quân vạn mã, đều dựa vào khung xương thân vệ này, mới có thể sai khiến như tay chân chỉ trong thời gian ngắn nhất,.
Từ Yêu giới đến Mê giới, Khương Vọng đều mang theo đội cận vệ hai trăm người này, không phải hắn không có nhiều hạn mức quân binh hơn hơn - phía Lão Sơn kia còn có một nhánh đề kỵ.
Mà là hắn tự nhận thức tỉnh táo về bản thân, hiểu rõ hiện tại mình không có năng lực chỉ huy đại binh đoàn tác chiến. Với quân đội dưới vạn người, có hai trăm cận vệ làm nòng cốt là đủ rồi.
"Khi nào sẽ đến?"
Kỳ Tiếu hỏi.
"Có lẽ sắp tới rồi."
Khương Vọng đáp.
"Sắp?"
Giọng nói của Kỳ Tiếu vang lên.
Khương Vọng biết không ổn, nhắm mắt nói:
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trước khi mặt trời lặn ngày mai có thể đến Quyết Minh đảo."
Kỳ Tiếu lặng lẽ nhìn hắn, khiến hắn cực kỳ không tự nhiên, bấy giờ mới nói:
"Ta phải nhắc nhở ngươi, đây là đang hành quân. Ngươi nên cho ta một thời gian cụ thể đến từng khắc, sai số không được vượt quá ba khắc đồng hồ. Chứ không phải cho ta một phạm vi thời gian mơ hồ như vậy, càng không phải nói với ta chữ 'sắp."
Khương Vọng cảm thấy trán mình bắt đầu toát mồ hôi lạnh, chỉ trong khoảnh khắc, đã như đang trong Đông Hoa các, trước mặt là "Sử Đao Tạc Hải" chất chồng như núi... Cảm giác áp lực chết tiệt này!
"Mạt tướng biết sai. Tình huống này sẽ không phát sinh nữa."
Hắn nghiêm túc nói.
Kỳ Tiếu không truy cứu, chỉ lạnh nhạt nói:
"Ngươi thiếu hiểu biết về cận vệ của mình, càng chưa nói tới khống chế, hoặc là nói, lười không làm. Bình thường đều là vứt cận vệ qua một bên, tự mình làm chuyện của mình?"
"Không sai biệt lắm... là như vậy."
Khương Vọng miễn cưỡng đáp.
Giọng nói của Kỳ Tiếu từ đầu đến cuối vẫn không cao:
"Bình thường thì được, nhưng khi chiến sự thì sao?"
Khương Vọng trả lời rất quả quyết:
"Không được!"
Kỳ Tiếu lại hỏi:
"Trong cận vệ của ngươi có một nhân tài ưu tú, có thể giúp ngươi xử lý tốt tất cả mọi việc cần thiết, bao gồm luyện binh... hoàn toàn không cần ngươi phải bận tâm, đúng không?"
Nếu là đối mặt với Tu Viễn, có lẽ Khương Vọng sẽ thuận miệng nịnh nọt một phen, nói đại soái quả nhiên liệu sự như thần.
Nhưng đối mặt chính là Kỳ Tiếu, hắn chỉ thành thật đáp:
"Bạch Ngọc Hà Bạch huynh, hiện đang trong phủ của ta. Hắn quả thật là nhân vật thiên kiêu, tinh thông văn thao võ lược các loại. Luận về trị quân, ta thua xa hắn."
Kỳ Tiếu "ừ" một tiếng rồi nói:
"Không cho phép hắn lên đảo."
Nói xong lại cúi đầu nhìn bản đồ, tỏ vẻ cuộc nói chuyện lần này đã kết thúc.
Khương Vọng thực hiện quân lễ, lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi doanh trướng đại soái.
Quả thật là... một bài học ấn tượng sâu sắc.
Tuy hắn từng tham gia mấy trận đại chiến, được phong hầu bằng quân công, nhưng tuyệt không dám nói mình hiểu được chữ "binh" này.
Hắn cũng từng tiếp xúc thân cận với rất nhiều danh tướng.
Đốc Hầu Tào dụng binh cực kỳ vững vàng, thường chỉ từng bước tiến quân, đối thủ đã bị nghiền nát không chút gợn sóng, căn bản là không có bất kỳ cơ hội nào.
Tác phong quân sự của Định Viễn Hầu Trọng Huyền Trử Lương cực kỳ sắc bén, sát khí cực nặng, thường giết địch khiến chúng mất hồn, cũng thường có thể đánh ra những trận khiến người ta trầm trồ.
Mà Kỳ Tiếu khiến hắn có cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Cực kỳ nguy hiểm.
Tựa như một mình lạc vào vùng hoang vu bất tận, khi màn đêm buông xuống, bốn phía mờ mịt không rõ.
Ngươi hoàn toàn không thể nhìn rõ trong bóng tối ẩn giấu điều gì, nhưng ngươi biết nguy hiểm đang rình rập xung quanh. Ngươi cũng chẳng hay những mối nguy hiểm kia là gì, chỉ biết nỗi sợ hãi đang bao trùm, biết rằng nếu lỡ bước sai một bước... sẽ phải trả giá bằng cái chết.

Khương Vọng nói Bạch Ngọc Hà văn võ song toàn, không phải là lời nói dối.
Danh tiếng của Võ An hầu nước Đại Tề vô song, được xem là công huân quyền quý hạng nhất ở Đông quốc, nhưng thực ra không có căn cơ gì. Chỉ nói về thân vệ, thân vệ của hắn đều là tinh binh theo hắn chinh chiến đất Hạ, đã là ưu tú trong số đó.
Nhưng xếp trong những gia đình nhà tướng chân chính, căn bản là không thể sánh được.
Tựa như thân vệ của Lý Long Xuyên, đều là con cái được nuôi dưỡng qua nhiều thế hệ ở Thạch Môn Lý thị, mỗi người đều trung thành tận tâm. Hơn nữa đều được huấn luyện từ nhỏ, tinh thông trận pháp, đủ để khống chế phần lớn quân trận trong quân đội Tề quốc, là người thực sự có thể giúp ích cho chủ tướng trên chiến trường.
Sở dĩ Trọng Huyền Thắng có thể tùy ý tung hoành trên chiến trường Tề Hạ, phụ thân hắn Trọng Huyền Phù Đồ mượn tay Trọng Huyền Trử Lương lưu lại Ảnh Vệ cho hắn, đã tạo được tác dụng rất lớn trong đó.
Mà thân vệ của Khương Vọng mới chính thức thành lập không bao lâu, rất nhiều trận pháp còn phải thao luyện lại từ đầu, cũng chưa từng có trải nghiệm gì trong chiến tranh quy cách cao chân chính,.
Bọn họ đều xuất thân từ thường dân, chỉ là đi lính ăn lương mà thôi.
Nhưng dưới thống lĩnh của Bạch Ngọc Hà, đội thân vệ có quân số tròn hai trăm người này đã mài giũa được mũi nhọn trên chiến trường Yêu giới, trưởng thành cực kỳ nhanh chóng.
Đến bây giờ, bất cứ ai cũng không nhìn ra được thân vệ đội sở hữu khí chất thiết huyết này mới thành lập không bao lâu.
Như Bạch Ngọc Hà từng nói, hắn không sợ dẫn binh không tốt, chỉ cảm thấy binh lính không đủ nhiều!
Võ An hầu đi trước một bước, vòng qua Thiên Hình Nhai.
Bạch Ngọc Hà nhận được thư tay, vội vàng ngừng huấn luyện, tập hợp đội ngũ ra biển.
Bức thư kia viết rất vội vàng, trong thư không có nội dung gì khác, chỉ có ba chữ Quyết Minh đảo.
Đương nhiên điều này không làm khó được Bạch Ngọc Hà, nhưng ít nhiều có phần qua loa.
Bạch Ngọc Hà tạm thời hiểu nó là... Hầu gia yên tâm về năng lực của mình.
Vì vậy chỉnh đốn kỵ binh xuất phát, để không làm lỡ thời gian của Hầu gia, vừa đi vừa trao đổi, vừa đi thuyền vừa dẫn đường - Hầu gia không để lại cả một người dẫn đường, ngay cả một tiếng thông báo cho người dọc đường cũng không có.
Hắn phải giải thích đi giải thích lại từng chút một, chúng ta là cận vệ của Võ An hầu, theo Võ An hầu ra biển.
Người hỏi Võ An hầu ở đâu?
Trả lời rằng chia binh hai đường!
Trong tình cảnh này, hắn vẫn duy trì chiến lực vệ đội, đến Quyết Minh đảo với tốc độ nhanh nhất... cuối cùng bị vệ binh của Quyết Minh đảo ngăn lại.
Vất vả lắm mới đợi được Võ An hầu đi ra, lại chỉ vỗ vai mình, bảo mình đi Hoài đảo chơi đùa một thời gian...
Không phải.
Ta vừa bưng bát cơm Khương Võ An của ngươi lên, ngươi đã chơi trò mất tích ở Yêu giới, chơi trò nhà cao sụp đổ.
Bạch Ngọc Hà ta không có tới một câu oán trách, trung thành với chức trách, chuyên tâm luyện binh.
Vất vả lắm mới chờ ngươi trở về, ta cũng rèn quân ngàn ngày, chỉ đợi ngươi tập hợp lại đội ngũ, ta theo ngươi quét ngang tám phương, đồng thời tự mài giũa bản thân, thăm dò cực hạn Ngoại Lâu, phá vỡ khoảng cách giữa trời và người...
Kết quả ta mới đến Quyết Minh đảo ngươi đã khai trừ ta?
Có phải ngươi sợ ta gây trở ngại đến ngươi không?!
Đường đường Võ An hầu, lại tin vào những vận thế hư vô mờ mịt kia, chẳng lẽ không tin vào thực lực của chính mình?
Bạch Ngọc Hà giang hai tay ra, đầy đầu nghi hoặc.
"Khụ!"
Dù sao Võ An hầu cũng cân nhắc đến uy nghiêm của mình, hạ thấp giọng giải thích:
"Kỳ Soái cảm thấy, trong việc trị quân ta quá ỷ lại vào ngươi. Ngươi đi theo ta, ta không có chỗ nào để phát huy binh pháp."
Bạch Ngọc Hà chớp chớp mắt vô tội, có lẽ là muốn hỏi, Hầu gia ngài có binh pháp gì phát huy được?
Nhưng dù sao cũng ăn cơm của người ta, cũng phải uyển chuyển một chút, bèn nói:
"Nhưng nếu như ta đi rồi... năm nay hạ lệnh tám binh trận, ngài có thuộc hết không?"
Võ An hầu gãi đầu gãi tai, nói nhỏ:
"Lát nữa ngươi viết một cuốn sổ tay cho ta."
Bạch Ngọc Hà lại hỏi:
"Còn có Hải Thú Ký Yếu , Thương Hải Lục Phương Điển được chuẩn bị cho lần ra biển này, cùng với Nhập Lục Hải Chiến Tập thu thập phân tích những trận hải chiến kinh điển nhất từ xưa đến nay... Ngài đã nắm vững cả rồi chứ?"
Võ An hầu thật sự bị hỏi khó, nghĩ ngợi một hồi, cắn răng đáp:
"Ngươi đưa cả cho ta, về sau ta sẽ đọc một lượt."
Thế là Bạch Ngọc Hà biết được, lần này Kỳ Tiếu Kỳ đại soái đã thật sự đã nghiêm lệnh, Hầu gia không thể nào vi phạm.
Thậm chí hắn còn chấp nhận đi đọc sách!
Thôi vậy! Bạch mỗ không phải kẻ cưỡng cầu!
"Được."
Bạch Ngọc Hà nhìn thoáng qua vệ đội do chính tay mình huấn luyện, lôi ra một hộp sách mà hắn đã chuẩn bị cho chuyến ra biển lần này, đưa cả cho Võ An hầu, sau đó xoay người một mình bước lên một chiếc thuyền nhỏ rách nát:
"Các ngươi cứ đi kiến công lập nghiệp đi, một mình ta đến Hoài đảo xa lạ chờ Hầu gia, ta không sao cả. Dù sao cuộc sống hàng ngày của ta cũng rất nhàm chán."
"Này, đợi đã!"
Sau lưng vang lên giọng nói của Võ An hầu.
Bạch Ngọc Hà không quay đầu lại, ấn kiếm ưỡn thẳng lưng, vô cùng cao ngạo:
"Có gì phân phó?"
"Không có gì... chỉ là nhắc nhở ngươi một chút, đến Hoài Đảo đừng nhắc đến tên ta."
Bạch Ngọc Hà chỉ cảm thấy gió biển giá rất lạnh, thổi tận đáy lòng, chuôi kiếm giá lạnh, hàn khí thấm sâu tận xương ngón tay. Lạnh nhạt nói:
"Hầu gia yên tâm."
Vì thế một chiếc thuyền con xa dần, cô độc chèo vào biển rộng.
Cho dù Bạch mỗ ta bị người ta đánh chết, mắng chết, nhảy xuống biển chết cũng tuyệt đối không nhắc đến tên Khương Võ An nhà ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận