Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 539: Bảo vệ

"Ta sẽ bảo vệ ngươi, mập bự."
"Ngươi làm sao bảo vệ ta? Dáng vẻ ngươi trông dễ bị ăn hiếp lắm, có biết không?! Bảo vệ ngươi cho tốt trước đi! Còn nữa, sau này không được gọi ta là mập bự!"
"Cộp cộp cộp cộp!" Trước mặt xuất hiện một người nhỏ nhắn mặc giáp toàn thân, mặt cũng giấu kín trong khôi.
"Thế nào?" Giọng nói mềm mại từ trong khôi vọng ra: "Như này trông không dễ bị ăn hiếp nữa, đúng chứ!"
Lại một lần nữa bị đánh ngã xuống đất.
Đám nhóc con dễ thỏa mãn kia vênh váo rời đi.
Hắn riết đã thành quen, nằm luôn dưới đất bất động. Nếu không phải trên người quá đau, cứ nằm như này ngủ một giấc cũng tốt.
Nhưng Thập Tứ lại có vẻ không quen nổi, nằm bên cạnh khổ não than phiền: "Sao vẫn không sợ ta chứ?"
"Ngươi vừa mở miệng là ai cũng biết là ngươi là tiểu nương bì rồi!" Hắn tức giận: "Ngốc ơi là ngốc."
"À..." Nàng uất ức, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh. "Vậy sau này ta không nói chuyện với ai nữa."
"Ta không nói nữa, có được không?" Nàng hỏi.
"Vương Di Ngô, ngươi chết chắc."
Mắt Trọng Huyền Thắng đỏ bừng, hắn thất thố gầm lên: "Ngươi chết chắc!"
Đạo nguyên trong cơ thể kích động, rào rào như ống bễ. Đạo mạch Đằng Long từ thiên địa cô đảo bay lên trời.
"Thì ra là nữ nhân."
Vương Di Ngô nhàn nhạt nói.
Y nghiêng đầu, nhìn vào vai, nhẹ nhàng thổi một cái.
Vụn đen đầy vai bị thổi rơi, lộ ra một vết thương nông.
Đây là muốn bổ y một kiếm này, nhưng cuối cùng lại chỉ đủ sức cắt rách áo, làm trầy chút da mà thôi.
Sau đó mới ngước mắt nhìn Trọng Huyền Thắng ở trên không trung: "Cái này mới làm ngươi nổi giận, phải không?"
Khí thế của Trọng Huyền Thắng điên cuồng tăng vọt.
Vương Di Ngô phóng lên, một quyền đánh ra!
"Lúc ngươi đánh cắp vị trí của Trọng Huyền Tuân, có nghĩ ta sẽ tức giận không?"
Trọng Huyền Thắng nhanh chóng bắt quyết.
Kim tiễn, mộc tiễn, thủy tiễn, hỏa tiễn, thạch tiễn….
Những mũi tên dày đặc chi chít, được trọng thuật gia trì, chia thành nhóm ngũ hành, hỗ ứng lẫn nhau, rào rào bắn xuống.
"Lúc ngươi gài tang vật hãm hại hắn, có nghĩ ta sẽ tức giận không?"
Nắm đấm đánh tới, chỉ một quyền biến tất cả tiễn thuật thành hư không.
Vương Di Ngô tiếp tục xông lên.
"Mơ ước vị trí vốn không thuộc về ngươi, tham lam đê hèn cướp lấy..."
Quyền thế mang theo ảo ảnh hàng trăm hàng ngàn quyền, bao phủ toàn bộ không gian.
"Đồ trộm cắp đã vô năng còn vô sỉ nhà ngươi!"
Trọng Huyền Thắng không tránh, hắn không muốn phải tiếp tục lùi trước tên khốn kiếp trước mặt này nữa!
Đạo mạch Đằng Long trong sương mông lung điên cuồng xao động.
Tay trái hóa thành đao, theo chiều nghiêng chém xuống.
Chưởng đao bắt đầu bốc lên huyết diễm, hắn mặc kệ mình đang thiêu đốt máu huyết, thúc giục thức Trảm Thủ Đao này!
Một đao trảm phá thiên bách quyền ảo ảnh, nhọn hoắt, sắc lẻm!
Vương Di Ngô trở tay chộp lên người mình một cái, một hư ảnh hình áo khoác bị túm ra, y nhìn về phía Trảm Thủ Đao.
Bảo vật "Xả thân y", có thể ngăn cản một lần công kích trong phạm vi cực hạn mà y chịu đựng được. Và cực hạn của "Xả thân y" này, là Ngoại Lâu Cảnh đỉnh phong!
Hư ảnh áo khoác nhẹ nhàng tà tà rơi lên đường đi của Trảm Thủ Đao.
Hư ảnh biến mất, nhưng đao thế cũng tan biến, huyết diễm tiêu tán. Chỉ còn một bàn tay thịt mập mạp, mềm nhũn không có lực sát thương hạ xuống, tất cả sát lực trên bàn tay đó đã bị "Xả thân y" triệt tiêu toàn bộ.
Vương Di Ngô có rất nhiều thủ đoạn để chống lại một đao này, nhưng y lại chọn món bảo vật tiêu hao có khả năng bảo toàn tính mạng "Xả thân y", đương nhiên là để tranh thủ cơ hội chiến đấu tốt hơn.
Trảm Thủ Đao của Trọng Huyền Thắng bị tiêu trừ, quyền của y cũng đã đánh tới, đánh thẳng vào họng Trọng Huyền Thắng!
Hoa quang lóe lên.
Ngọc giác bên hông Trọng Huyền Thắng lặng lẽ vỡ tan, bản thân hắn thì biến mất khỏi vị trí.
Chí bảo cứu mạng của hắn, na di hộ thân ngọc!
Vừa ngăn cản tổn thương trí mạng làm hại, vừa trong nháy mắt na di người đeo nó rời khỏi vị trí, thoát khỏi hiểm cảnh.
Nhưng...
Hiệu quả của Na di hộ thân ngọc, không cách nào thoát khỏi Vô Thanh Trảm Thủ Lệnh.
Trọng Huyền Thắng xuất hiện trở lại, vẫn ở bên trong "Mộng hoa", chỉ là ở một vị trí khác.
Đạo mạch Đằng Long giật mạnh, đệ nhất nội phủ đã gần trong gang tấc.
Hắn vẫn còn chưa đủ để viên mãn.
Hắn chưa đủ để viên mãn, nhưng hắn lại muốn gõ mở nội phủ.
Bất chấp đạo đồ sau này sẽ trở thành khó khăn, cũng muốn mở hạt giống thần thông.
Thân phận này của hắn, một khi đạo đồ trở nên khó khăn, đại lộ khó bước, thì sau này cũng vô vọng chức gia chủ Trọng Huyền gia!
Vị trí gia chủ Trọng Huyền gia, không thể giao cho một tu sĩ Nội Phủ cảnh, cho dù đó là thần thông nội phủ.
Hắn hiểu rất rõ, làm việc này, hắn sẽ mất đi cái gì.
Dù hôm nay có giết được Vương Di Ngô, hắn cũng sẽ mất đi tất cả.
Nhưng hắn vẫn quyết định làm như vậy.
Bởi vì tất cả của hắn, đã vừa mới mất đi rồi!
Nhưng ngay lúc này, một nắm đấm, đã choán đầy tầm mắt.
Phía trước cơ thể Vương Di Ngô có một sợi dây nhỏ như tàm ty, với rất nhiều màu sắc, đang không ngừng biến ảo.
Bảo vật Nhân quả chi ti.
Y đã đưa tay ra, kéo đứt sợi dây này, kéo đứt nhân quả!
Nên một quyền này của y, đánh thẳng lên người Trọng Huyền Thắng.
Hai người vốn cách nhau khá xa, vốn y không kịp ngăn cản Trọng Huyền Thắng gõ lấy thần thông.
Nhưng khi sợi dây nhân quả bị kéo đứt, quy luật khách quan đã ngắn ngủi biến mất.
Một quyền này của y đánh trúng Trọng Huyền Thắng trước, sau đó mới đánh tới quá trình ‘đền bù’ cho Trọng Huyền Thắng.
"Phốc!"
Trọng Huyền Thắng phun máu, đạo mạch Đằng Long từ trong sương mù rơi xuống, đập mạnh xuống thiên địa cô đảo.
Vương Di Ngô liên tục sử dụng hai món bảo vật, cắt đứt bước nhảy vọt của Trọng Huyền Thắng!
"Không ngờ bảo y này lại rơi vào tay ngươi."
Ánh mắt Vương Di Ngô nghiêm khắc.
Một quyền vừa rồi, vốn là muốn đánh vỡ Thông thiên cung của Trọng Huyền Thắng, nhưng lại bị bảo y trên người Trọng Huyền Thắng ngăn cản, không lấy được mạng.
Vậy thì bóp cổ Trọng Huyền Thắng, giam cầm đạo nguyên, rồi đánh thêm quyền nữa, đập thẳng vào đầu tên béo đáng ghét này!
Tất cả sẽ kết thúc.
Đến khi Trọng Huyền Tuân xuất quan, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, không còn ai tranh giành với hắn nữa.
Nhưng…
Ngũ khí trong cơ thể bỗng nhiên rối loạn!
Vương Di Ngô lập tức trấn áp ngũ khí, nhưng đã xuất hiện tiếng kiếm rít mang theo sát khí ép sát tới người nhanh như điện giật.
"Cút ngay cho ta!"
Vương Di Ngô đương nhiên là không cút!
Nhưng y không thể không thừa nhận, một kiếm này rất là ác liệt, rất là kiên quyết. Nếu y không tránh, nhất định sẽ bị thương nặng.
Dù gì Trọng Huyền Thắng cũng không chạy thoát được.
Vương Di Ngô đưa ra quyết định trong tích tắc, buông Trọng Huyền Thắng, nhảy lùi ra sau.
Dĩ nhiên y không quên ‘đẩy’ một cái ngay lúc buông tay.
Lần này vẫn chưa đủ để giết người, nhưng đã đủ để làm ngũ phủ hải của Trọng Huyền Thắng chấn động, làm đạo nguyên của hắn hỗn loạn, khiến hắn bị mất đi khả năng chiến đấu trong thời gian ngắn, hơn nữa còn ấn được cái đầu đáng ghét kia vùi vào trong gạch!
Có thể vào giờ phút này, xuất hiện ở nơi này, một kiếm bức lui Vương Di Ngô, đương nhiên chỉ có thể là Khương Vọng.
Hắn cầm Trường Tương Tư, hạ xuống cạnh Trọng Huyền Thắng, kéo hắn lên.
"Ngươi thế nào?" Hắn hỏi.
Trọng Huyền Thắng rút đầu ra khỏi gạch vụn, thất hồn lạc phách, con người đầy mưu tính, thông minh như biến đi đâu mất.
"Thập Tứ!"
Hắn bỗng kêu lên.
Nhìn thấy Khương Vọng, mọi cảm xúc của hắn mới toàn bộ trở về, mới có thể thả ra bi thương bị kiềm nén.
"Thập Tứ chết rồi!"
Hắn gào lên: "Y giết Thập Tứ rồi!"
Đây là lần đầu tiên Khương Vọng thấy hắn thất thố như vậy!
Trọng Huyền Thắng như này, làm hắn cũng không nhịn được cảm thấy khổ sở trong lòng.
"Vương Di Ngô phải không?"
Năm ngón tay lần lượt duỗi ra, rồi lại theo thứ tự nắm vào chuôi kiếm, cầm thật chặt.
Khương Vọng nói: "Ta sẽ thử giết y. Ta bảo đảm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận