Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1193: Có gì phải sợ

Khi đó, y cảm thấy người này đủ thận trọng, cũng không thiếu sự thông minh, nhưng lại quá nhút nhát, không thể hiện ra dũng khí của bản thân, tương lai của gã sẽ bị hạn chế.
Lúc xem danh sách những người tham gia vào trận đấu chính thức, y mới để ý tới người này cũng lăn lộn đến được đài Quan Hà, y còn kinh ngạc khác. Y biết rõ tại sao thiên kiêu Tề quốc lại chọn thách đấu với thiên kiêu Trang quốc. Nhưng y hoàn toàn không thể ngờ rằng, trong trường hợp "thiên kiêu các nước tranh đấu, người người đều quyết tâm đạt được vị trí đầu", Lâm Chính Nhân lại có thể biểu diễn ra một màn Huyết Quỷ phản phệ và bỏ cuộc thi.
So với những người khác, vì khám phá ra mánh khóe mà khinh bỉ kẻ này, thì ngược lại y cảm thấy càng phải thận trọng.
Không phải ai cũng có sự quả quyết như vậy.
Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Đối với Trang quốc, y hoàn toàn không quan tâm, lại càng không để ý Lâm Chính Nhân gì đó. Điều khiến y phải một lần nữa nhìn lại là...
Vị Khương tam kia, trong lúc bất tri bất giác đã có được sự uy hiếp khủng bố đến như vậy rồi sao?
Có thể buộc đối thủ không tiếc tự mình hại mình để vứt bỏ thi đấu!
"Đặng Kỳ" thản nhiên liếc nhìn thiên kiêu Tề quốc một cái, sau đó quay lại nhìn đối thủ của mình Tống quốc - Ân Văn Hoa, người đã bước lên võ đài.
Bây giờ y cũng có con đường mà mình muốn đi. Tại Hoàng Hà Hội, y không còn là một người đứng ngoài cuộc nữa.
Lúc này, giọng của Dư Tỷ vang lên: "Võ đài chữ Canh, Khương Vọng là người thắng cuộc!"
"Chúc mừng." Lão về phía Khương Vọng, nhẹ giọng nói:
"Ngươi là thiên kiêu giành chiến thắng nhanh nhất trong lịch sử.
Kỷ lục này vô tiền khoáng hậu, sau này cũng khó ai có thể qua được."
Thân là một vị Chân Quân, lời nói của Dư Tỷ mang theo oán khí.
Tất nhiên oán khí này không phải nhằm vào Khương Vọng.
Theo lão thấy, Lâm Chính Nhân của Trang quốc chỉ đơn giản là nhát gan đến mức hiếm có trên đời.
Đặc biệt là khi dùng sự nhát gan này xúc phạm đến Dư Tỷ lão.
Chẳng nhẽ một bậc Chân Quân như lão lại không đủ khả năng để bảo vệ tính mạng cho gã sao? Cần gã phải sử dụng đến thủ đoạn tự hại mình để tránh chiến?
Ngươi sợ hãi Khương Vọng đến mức này, không có lòng tin với ta như vậy sao?
Là Chân Quân của Ngọc Kinh Sơn nhất mạch, lão đã rất tán thưởng sự biểu hiện của Lâm Chính Nhân trong trận chiến với Giang Ly Mộng.
Nhưng bây giờ lão lại cảm thấy ghê tởm như nuốt phải con ruồi vậy.
Đối mặt với sự "khen ngợi" của Dư Tỷ, Khương Vọng chỉ bình tĩnh đáp lại, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: "Làm phiền Chân Quân đại nhân tuyên bố."
Nói xong câu này, hắn đứng im không nói thêm gì nữa.
Một tay hắn đè trường kiếm, một mình đứng trên Diễn Võ Đài, sự tự tin kiên định, tư thái có thể đối mặt với bất cứ chuyện gì, bất cứ lúc nào, như đang nói cho tất cả mọi người biết, như thế nào mới là "thiên kiêu" chân chính.
Ở trên một khán đài khác, Giang Ly Mộng kéo thân thể chưa hoàn toàn khôi phục đến xem trận đấu suýt chút nữa đã nghiến nát hàm răng trắng ngà. Nàng cảm nhận được một sự sỉ nhục cực kỳ lớn - ta lại bại dưới tay một kẻ như vậy sao?
Hôm nay, nàng đến đây là để quan sát Lâm Chính Nhân một cách cẩn thận và nghiêm túc, để tìm ra nguyên nhân thất bại của mình.
Dũng cảm đối mặt với thất bại vốn là tâm tính của cường giả.
Nhưng trước màn biểu diễn hèn nhát của Lâm Chính Nhân, tâm lý của nàng hoàn toàn sụp đổ.
Có thể những người bên ngoài không biết, nhưng người đã từng cảm thụ qua như nàng, chẳng lẽ không biết đến năng lực điều khiển quỷ hồn của Lâm Chính Nhân hay sao?
Nếu thực sự tồn tại vấn đề dễ dàng phản phệ như thế, thì dù Giang Ly Mộng nàng có khinh định thế nào đi chăng nữa cũng không thể thua một cách thảm hại như vậy được?
Tên Lâm Chính Nhân này, đến cả thiên kiêu của nước đứng đầu trong số các nước phụ thuộc đạo quốc cũng có thể tính toán tường tận, không từ thủ đoạn như thế. Mặc dù nàng thua nhưng vẫn có thể chấp nhận, xem như gã cũng là kẻ có bản lĩnh.
Nhưng chỉ vừa mới đối mặt với thiên kiêu của một nước bá chủ, đến cả diễn võ đài cũng không dám lên, lại còn tự mình hại mình để tránh chiến!
Ngươi đã không dám đi lên thì lúc trước cứ thành thành thật thật nhận thua đi, để cho ta lên.
Dù có chết thì ta cũng chết trên đài!
Hành vi nhát gan như thế, vừa thóa mạ, vừa vứt bỏ...
Nhưng nàng lại bị đánh bại bởi một người như vậy!
Vậy thì Giang Ly Mộng nàng được xem là thứ gì đây?
Đây chính là sự sỉ nhục suốt đời của nàng.
Nhìn Đỗ Như Hối mang Lâm Chính Nhân bình tĩnh rời đi như không hề có chút gợn sóng nào, nhưng trên thực tế đã đưa đến chấn động không nhỏ.
Đến cả đệ nhất mỹ nhân của Đại Sở đang quan sát trận đấu cũng nhìn Khương Vọng nhiều hơn một chút.
Người này rốt cuộc đã dựa vào cái gì? Rốt cuộc thì thực lực mạnh đến cỡ nào?
Phải biết rằng, cho dù Đấu Chiêu dùng Đấu Chiến Thất Thức quét ngang tất cả, cho dù là Ngũ Phủ Đồng Diệu, một đao Trảm Vọng kinh diễm thiên hạ như Trọng Huyền Tuân cũng chưa từng có đối thủ chưa chiến đã nhận thua!
Trên võ đài chữ Giáp, Hoàng Xá Lợi đang đắc ý tự mãn nhìn xung quanh.
Đến giờ lão nương lộ diện rồi!
Nhìn ta này, nhìn ta này, đại mỹ nhân Dạ Lan Nhi, mỹ nam tử Trọng Huyền Tuân, mau nhìn ta này.
Nhưng nàng nhìn sang trái một cái thì thấy Trọng Huyền Tuân đang nhìn chằm chằm Khương Vọng, nhìn sang phải thì Dạ Lan Nhi cũng không rời tầm mắt khỏi Khương Vọng.
Lẽ nào lại như vậy!
Hoàng Xá Lợi đột nhiên giận dữ, hung ác trừng mắt nhìn Khương Vọng.
Khương Vọng tuy không rõ tình huống của vị thiên kiêu Kinh quốc này, nhưng trong lòng không khỏi rét run.
Nữ tử này sát khí thật mạnh...
Không thèm chú ý đến đối thủ của mình, lại thả ra sát khí đối với một người đứng trên võ đài khác như hắn.
Mặc dù, có lẽ Gia Luật Chỉ của Liêu quốc không đủ cho nàng ta đánh, nhưng có cần phải phách lối như vậy không?
Đây là muốn đánh hết toàn trưởng, gặp nhau ở trận chung kết à?
Nàng muốn ước chiến với ta?
Nghĩ đến đây, Khương Vọng trả lại cho Hoàng Xá Lợi một ánh mắt khẳng định, còn khẽ gật đầu, Khương Thanh Dương hắn có gì phải sợ! Vậy thì hẹn gặp nhau tại trận chung kết!
Hoàng Xá Lợi nhận được ánh mắt này suýt chút nữa lập tức nhấc chân bước tới võ đài chữ Canh. Đối mặt với sự tra hỏi nhân cách của lão nương, tiểu tử này không những không nghĩ lại, còn dám can đảm thị uy với lão nương?
Lại còn dám gật đầu khoe khoang!
Dáng dấp bình thường nhưng lại tự tin như thế!
Tuy nhiên Hoàng Xá Lợi vẫn nhớ đây là Hoàng Hà Hội, danh sách thi đấu đã được xác định thì không được phá vỡ quy tắc.
Cứ chờ xem.
Nàng cắn chặt hàm răng ngà, hung ác nhìn về phía Gia Luật Chỉ.
Gia Luật Chỉ cũng tức muốn nổ phổi, người Kinh quốc quá khinh người rồi, đầu tiên là nhìn xung quanh xem gã như không tồn tại, sau đó lại hung ác đe dọa gã. Gã đã dám đến Hoàng Hà Hội này thì chẳng lẽ sợ nàng ta hay sao?
Gã hung ác nhìn lại Hoàng Xá Lợi.
Không cần nói đến Gia Luật Chỉ thấy chết không sờn kia, tám vị thiên kiêu đang ngồi trên võ đài cũng đang chuẩn bị toàn bộ tinh thần để chiến đấu.
Chỉ duy nhất vị thiên kiêu Khương Vọng chỉ dùng một nụ cười là có thể ép đối thủ bỏ cuộc, lại trở thành kẻ ăn không ngồi rồi nhất ở đây.
Hắn cực kỳ thản nhiên, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Đặng Kỳ và Ân Văn Hoa đang đứng trên võ đài chữ Bính, bày ra tư thế của một người khán giả.
Sở dĩ lựa chọn trận đấu này để xem, vì hắn cực kỳ hiếu kỳ về Đặng Kỳ của Mục quốc, hắn cũng rất có hứng thú với hai mươi tư Tiết Khí Kiếm của Ân Văn Hoa.
Tào Giai ngồi dưới khán đài vẫn còn có chút lo lắng sợ Khương Vọng chưa đạt được mục tiêu sẽ không can tâm.
Nhưng Khương Vọng hoàn toàn không để ý vấn đề này.
Đối với Lâm Chính Nhân đột nhiên bị "Huyết Quỷ phản phệ", hắn rất bất ngờ.
Hắn vốn đã chuẩn bị hai kế hoạch để lên trên võ đài có thể giết chết đối thủ, nhưng không ngờ đối thủ lại bỏ chiến không lên võ đài.
Nhưng ngoài việc cảm thấy bất ngờ thì hắn không cảm thấy không cam lòng chút nào, ngược lại còn cảm thấy khá ... buồn cười. Cảm thấy việc bản thân nghiêm túc chuẩn bị lại có vẻ chuyện bé xé ra to.
Người này xứng sao?
Lúc đầu, hắn cực kỳ coi trọng đối thủ Lâm Chính Nhân này, vì muốn giải quyết triệt để kẻ này mới không tiếc xin Tào Giai đổi danh sách quyết đấu, muốn thử giết người dưới mắt Dư Tỷ Chân quân.
Nhưng vào lúc Lâm Chính Nhân tự hại mình hôn mê, vào lúc hắn một mình đứng trên võ đài, hắn tự hỏi chính bản thân mình, hắn đến đài Quan Hà này để làm gì?
Giết Lâm Chính Nhân? Làm nhục Trang quân Trang thần.
Không phải, hắn tới đây là để tranh lấy vị trí đệ nhất thiên hạ.
Trên con đường Nội Phủ cao vời vợi này, Lâm Chính Nhân đến tư cách đứng lên còn không có.
Bởi vì gã đã tự mình gục xuống rồi.
Vào dịp thiên kiêu tất cả các nước tụ họp này, trong trường hợp tất cả người trong thiên hạ đều chú ý tới nơi này, người này đến cả dũng khí ra tay cũng không có.
Thậm chí đến cả thăm dò đôi chút cũng không dám!
Người như vậy, dù lòng dạ có sâu đến mức nào đi nữa, thì có thể trở thành đối thủ của hắn sao?
Con đường Đạo Đồ vừa dài lại vừa khó khăn, không phải lúc nào cũng có thể chuẩn bị một cách hoàn hảo thì mới lên đường!
Không có sự dũng mãnh thì làm sao có thể tiến lên?
Hôm nay Khương Vọng hắn dẫm lên con đường quang minh này, bước về phía trước, không cần biết là tốt hay xấu, là thành công hay thất bại, thì hắn cũng đã bước lên những vị trí càng cao hơn. Mà Lâm Chính Nhân thì đã vĩnh viễn bị bỏ lại ven đường. Hắn tuyệt đối sẽ không dừng lại để chờ đợi. Chỉ là một ngày nào đó gặp lại thì thuận tay giết chết mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận