Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2533: Chư bộ đồ điển, Tật Hoả Ngọc Linh (1)

Khánh Hoả Hành quả nhiên vẫn rất thức thời, cũng không uổng công làm vương.
Kỳ thực lúc trên đường tới vương điện, Khương Vọng vẫn luôn có một nỗi nghi hoặc - Vương Quyền Đồ Đằng sẽ bảo hộ vương quyền như thế nào?
Phải biết rằng, thực lực của bộ tộc Khánh Hoả bốn năm trước ở thế giới Phù Lục căn bản không thể lọt vào hàng ngũ một trăm thứ hạng đầu. Lại thêm tổn thất không nhỏ ở Vô Chi địa quật, toàn quân bị diệt kể cả người có chiến lực mạnh nhất là Khánh Hoả Cao Thức.
Bộ lạc Khánh Hoả như vậy, làm sao có thể giữ vững vương quyền?
Năm đó hắn vừa mới giành thắng lợi ở Sinh Tử Kỳ thì đã bị đẩy khỏi thế giới Phù Lục, cũng không có cách nào nghiên cứu Vương Quyền Đồ Đằng.
Nhưng hiện tại hắn đã biết rõ nguyên nhân.
Tác dụng của Vương Quyền Đồ Đằng chính là có thể áp chế bất kỳ một loại đồ đằng nào khác.
Nói cách khác, tất cả những cường giả đồ đằng đều sẽ mất đi lực lượng siêu phàm, biến thành người bình thường khi đối mặt với Vương Quyền Đồ Đằng.
Loại hiệu quả khủng bố này khiến Khương Vọng nghĩ đến thần thông tuyệt đỉnh trong truyền thuyết - Thiên Địa Môn.
Khác biệt ở chỗ, Vương Quyền Đồ Đằng chỉ có tác dụng đối với đồ đằng, còn thần thông Thiên Địa Môn là cấm tiệt tất cả lực lượng Siêu Phàm.
Bộ lạc Khánh Hoả thu hoạch được Vương Quyền Đồ Đằng, đương nhiên có thể trấn áp kẻ bất tuân, chân chính nắm giữ vương quyền trăm năm.
Khánh Hoả Hành sau khi có được Vương Quyền Đồ Đằng, đăng cơ trở thành vương chính là minh chủ thiên hạ chân chính trong thời gian trăm năm này. Lệnh chỉ ban xuống, các bộ lạc không ai dám không tuân theo.
Khương Vọng yêu cầu Khánh Hoả Hành làm hai việc.
Thứ nhất, lục soát triệt để khắp thiên hạ, truy tìm manh mối có liên quan đến Diệt Thế Ma Long. Bao quát nhưng không giới hạn ở: Tất cả những vết tích liên quan đến rồng, tất cả tín ngưỡng Thần giáo, tất cả những vị khách đến từ thiên ngoại... Không phân biệt quá khứ hay hiện tại, một khi phát hiện phải lập tức báo cáo, đội ngũ săn rồng sẽ đích thân đi tiêu diệt.
Thứ hai, các bộ lạc trên toàn thiên hạ kính cẩn dâng lên sử sách ở Vương điện, đồng thời cùng nhau tra soát lại lịch sử, trọng điểm là tìm hiểu lịch sử từ một nghìn hai trăm năm đến một nghìn năm trước. Tìm kiếm manh mối về Ma khí của Diệt Thế Ma Long. Ma khí này là do Diệt Thế Ma Long cất giấu Phật bảo của mình mà thành, hình dáng giống như bát đồng, trên đó có khắc Phạn văn.
Ngoài ra còn có việc thứ ba, thế nhưng lại không công khai.
Nói đến Liệp Long nhân Trương Lâm Xuyên tiên sinh cũng coi như là người một nhà với bộ lạc Khánh Hoả, dù sao trên lưng hắn cũng có hoả đồ đằng của bộ lạc Khánh Hoả, lại học qua Hỏa Nguyên Đồ Điển của bộ lạc này.
Lâm Xuyên tiên sinh khiêm tốn hiếu học, sau khi học xong Hỏa Nguyên Đồ Điển của bộ lạc Khánh Hoả thì vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, muốn thu thập đủ ba mươi sáu bộ Hỏa Nguyên Đồ Điển. Nhưng việc này thực ra không cần hắn nói. Khánh Hoả Hành vừa mới đăng cơ đã bắt tay vào làm việc này, cũng sớm đã hoàn thành.
Không chỉ có như thế.
Các bộ đồ điển của Kim bộ, Mộc bộ, Thủy bộ, Thổ bộ, Phong bộ, Lôi bộ, Ôn bộ..., Khánh Hoả Hành đều dùng đủ mọi cách để lấy được, củng cố vững chắc nền tảng cho bộ lạc Khánh Hoả.
Đây cũng là việc mà mỗi bộ lạc có được vương quyền đều sẽ làm.
Đương nhiên đồ điển mà các bộ lạc dâng lên cũng sẽ giống như bộ lạc Khánh Hoả truyền pháp cho Khương Vọng lúc trước, không thể nào giao ra bí mật cốt lõi nhất. Chỉ có tu hành đồ đằng cùng với phương pháp làm cho bản nguyên phồn thịnh.
Khánh Hoả Hành dâng hết cho Lâm Xuyên tiên sinh, Khương Vọng cũng không keo kiệt, chia sẻ những đồ điển này cho các thành viên của hội tu Bạch Ngọc Kinh, thỉnh thoảng lại cùng nhau thảo luận, phân tích ra ảo diệu trong đó. Đồng thời còn đích thân chỉ điểm tu hành cho Khánh Hoả Hành, truyền thụ sát pháp, coi như là báo đáp cho việc đối phương dâng đồ điển.
Là cường giả từng chỉ đứng sau Khánh Hoả Cao Thức của bộ lạc Khánh Hoả, sau khi đăng cơ, tu vi của Khánh Hoả Hành đột nhiên tăng mạnh, đã vượt xa Khánh Hoả Cao Thức năm đó, gần như có thể so sánh với cường giả Thần Lâm cảnh ở hiện thế.
Nhưng cũng chỉ tương đương với Thần Lâm cấp thấp mà thôi, Khương Vọng cũng không biết đã giết bao nhiêu Thần Lâm cường đại, chỉ điểm gã hoàn toàn không có chút áp lực nào. Trong thời gian ngắn đã khiến cho chiến lực của gã tăng mạnh.
"Nói đến có một việc ta cảm thấy rất tò mò."
Trong vương cung, sau khi chỉ điểm tu hành xong, Khương Vọng liền ngồi xuống trong lương đình, thuận miệng hỏi:
"Bộ lạc có được Vương Quyền Đồ Đằng, nếu trong thời gian nắm giữ vương quyền lại chèn ép tàn sát các bộ lạc khác, khiến bọn họ không thể sinh ra cường giả, chẳng phải có thể một mực nắm giữ chiến thắng trong Sinh Tử Kỳ, kéo dài vương quyền của mình sao?"
Khí huyết đang sôi trào của Khánh Hoả Hành từ từ bình ổn trở lại, trên mặt gã lộ vẻ vui mừng vì tu vi của mình ngày càng tiến bộ, nghiêm túc giải hoặc cho đối phương:
"Thứ nhất, trong quá trình tranh đoạt Sinh Tử Kỳ, các tộc đều cấm tiệt lực lượng siêu phàm, chênh lệch khi chém giết rất nhỏ, thường là Tinh tướng mới đóng vai trò chủ đạo. Thứ hai... nếu như giết chóc quá nặng, nhuốm máu vương quyền, Vương Quyền Đồ Đằng cũng sẽ sụp đổ. Hơn nữa khắp nơi bên trong thế giới Phù Lục đều là địa quật, đều cần các bộ lạc có thực lực nhất định để trấn áp. Nếu như chèn ép quá mức, một khi địa quật bị công phá, Tinh thú tràn lên mặt đất, đó cũng là tội nghiệt của vương quyền, là tai họa của thiên hạ."
Gã tiếp tục bổ sung:
"Trong lịch sử, bộ lạc chấp chưởng vương quyền lâu nhất là bộ tộc Huyền Phong, dựa vào người thiên ngoại, liên tiếp giành được vương quyền hai lần. Sau đó mới có truyền thống điểm Tinh tướng... Những bộ tộc có được vương quyền khác đều là luân phiên trăm năm, không một ai có thể nắm giữ lâu dài."
Khương Vọng trầm ngâm như có điều suy nghĩ.
Đối với đồ đằng mà nói, càng nhiều người tu luyện, bản nguyên sẽ càng phồn thịnh, phản hồi dành cho người tu hành cũng sẽ càng cường đại. Cho nên những đồ đằng thoạt nhìn có vẻ bình thường như Thủy, Hỏa, Phong, Thổ, ngược lại là những bộ lạc mạnh nhất Phù Lục.
Quy tắc của Sinh Tử Kỳ sẽ khiến cho các bộ lạc ở thế giới Phù Lục có thể dùng cách thức tổn thất nhỏ nhất để định ra vương quyền. Vương Quyền Đồ Đằng bảo đảm cho vương quyền, lại có hạn chế để bộ lạc có được vương quyền không quá mức kiêu ngạo.
Toàn bộ hệ thống tu hành, quy luật vận hành của thế giới Phù Lục này có thể nói là rất tích cực - cũng rất có dấu vết của con người.
Trước khi biết được Vô Hán Công khả năng còn sót lại thứ gì đó ở thế giới Phù Lục, Khương Vọng sẽ không nghĩ tới những điều này, hiện tại hắn lại cảm thấy thế giới này bị một loại ý chí tàn lưu nào đó trói buộc, trong thời gian dài dằng dặc đều phát triển dưới loại trói buộc này.
"Ngươi còn phải giúp ta làm một việc."
Khương Vọng nói thẳng:
"Trước kia ta từng nghe Khánh Hoả Kỳ Minh kể qua thần thoại sáng thế của Phù Lục, nhưng cũng chỉ có một đoạn ngắn. Ta nghe hắn nói "Sáng Thế Chi Thư" đã thất lạc từ lâu, những trang sách rách nát lưu lạc khắp nơi, ngươi có thể giúp ta thu thập đầy đủ hay không? Ta muốn hiểu thêm về thế giới này, như vậy có lẽ có thể nắm chắc được, Diệt Thế Ma Long sẽ ra tay từ chỗ nào."
Khánh Hoả Hành vốn đã răm rắp nghe theo, sau khi gặp những bằng hữu kia của Lâm Xuyên tiên sinh đã càng thêm sớm điều chỉnh thái độ.
"Nhìn thấy toàn bộ thần thoại sáng thế cũng là tâm nguyện của biết bao người ở Phù Lục. Cho dù tiên sinh không nói, thân là bộ tộc có được vương quyền, chúng ta cũng nên gánh vác trách nhiệm này, hơn nữa chúng ta cũng đang làm."
Khánh Hoả Hành nói:
"Thế nhưng việc thu thập những trang sách rách nát của "Sáng Thế Chi Thư" đều do Vu Chúc phụ trách, không biết tiên sinh có muốn gặp hắn hay không?"
Gã biết rõ Lâm Xuyên tiên sinh rất có duyên cùng vị tiền Vu Chúc là Khánh Hoả Kỳ Minh, Khánh Hoả Kỳ Minh nhu nhược nhút nhát, từ trước đến giờ gần như chưa từng giao lưu với người nào, lại từng thổ lộ rất nhiều tâm sự với Lâm Xuyên tiên sinh. Bây giờ Lâm Xuyên tiên sinh trở lại thế giới Phù Lục, cũng thỉnh thoảng treo câu "Kỳ Minh đã từng nói" ở bên miệng.
Nhưng Khánh Hoả Kỳ Minh cũng đã chết bốn năm rồi.
Bởi vì tự sát xem như là không được quang minh chính đại, có hiềm nghi bị tộc nhân bức tử. Cho nên khi gã nhắc tới Vu Chúc, cũng không kìm được có chút cẩn thận từng li từng tí.
Khương Vọng nói:
"Vu Chúc trên thờ Thương Thiên, câu thông với bản nguyên đồ đằng, dưới dạy bảo dân chúng, lo liệu mưa thuận gió hòa. Địa vị tôn quý, sự vụ nặng nề bận rộn, sao có thể để ngài đấy đến gặp ta? Ta nên tự mình đi bái phỏng mới phải."
Trước khi hắn rời đi lúc trước, bộ lạc Khánh Hoả cũng đã thay Vu Chúc mới, đồng thời đối phương một mực chủ trì Hoả từ đường từ đó cho đến nay.
Lúc đó bọn hắn đi về phía Sinh Tử Kỳ cũng đều là do vị tân Vu Chúc này chủ trì. Thế nhưng hắn gần như không giao tiếp gì với vị tân Vu Chúc này, đương nhiên giữa hai bên cũng không tồn tại tình cảm hoặc là thù oán.
Lâm Xuyên tiên sinh tôn trọng Vu Chúc, chính là tôn trọng đối với bộ lạc Khánh Hoả.
Khánh Hoả Hành cũng rất vui mừng với chuyện này, có chút nhiệt tình nói:
"Tại hạ sẽ đích thân dẫn đường cho tiên sinh."
Nhưng đang muốn xuất phát thì bỗng nhiên có thị vệ đến báo.
"Tộc trưởng bộ tộc Tật Hoả cầu kiến."
Khánh Hoả Hành nghe vậy lập tức sửng sốt.
Bởi vì bộ tộc Tật Hoả cũng không phải là bộ lạc bình thường.
Trước khi giành được vương quyền, trong ba mươi sáu bộ lạc của Hoả tộc, bộ lạc Khánh Hoả xếp hạng thứ ba mươi. Còn bộ tộc Tật Hoả chưa bao giờ rớt khỏi ba vị trí đầu của Hoả tộc, chính là một trong những bộ lạc hùng mạnh nhất Phù Lục.
Ngày nay tuy bộ lạc Khánh Hoả là bộ tộc nắm giữ vương quyền, thống lĩnh thiên hạ, nhưng tộc trưởng bộ tộc Tật Hoả cũng có thể xem là chư hầu mạnh nhất dưới trướng vương quyền, không thể xem thường.
"Mau mời vào."
Khánh Hoả Hành lập tức phân phó, sau đó nói với Khương Vọng:
"Bộ tộc Tật Hoả vốn là đại tộc, tộc trưởng thông thường sẽ không đến triều kiến, hôm nay đích thân đến đây nhất định là đã có chuyện lớn xảy ra. Có lẽ là có liên quan đến Diệt Thế Ma Long, không biết Lâm Xuyên tiên sinh có hứng thú nghe ngóng một chút hay không?"
Khương Vọng liền nói:
"Miễn không ảnh hưởng đến Vương thượng là được."
Không lâu sau, tộc trưởng đương nhiệm của bộ tộc Tật Hoả đã uyển chuyển đi đến.
Vị tộc trưởng của bộ lạc hùng mạnh này nhìn qua kiều diễm xinh đẹp, thật sự là hai thái cực hoàn toàn trái ngược với vị Khánh vương thô hào hùng tráng nọ.
Nhưng khi nàng đến gần trước người, đôi lông mày thanh tú khẽ nhướng lên, loại khí thế nắm quyền sinh sát trong tay liền hiện ra rõ ràng. "Tật Hoả Ngọc Linh, bái kiến Vương thượng, bái kiến... Lâm Xuyên tiên sinh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận