Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2824: Đám da dưa các ngươi chớ nhớ ta (1)

Khổ Giác một mình đấu Tĩnh Thiên Lục Hữu, là một trận chiến đủ để ghi vào sử sách. Dù gì một Chân đấu với sáu Chân, thế gian hiếm có.
Nhưng bởi vì địa điểm xảy ra chiến đấu là ở Trường Hà, lại đúng lúc Long Cung Yến đang mở, Thái Hư Hội Minh bắt đầu, Cửu Long Phủng Nhật Vĩnh Trấn Sơn Hà Tỉ trấn áp Trường Hà...
Nên trận đại chiến kinh thiên động địa này, bắt đầu và kết thúc đều chỉ trong khu vực của Trường Hà, chưa từng quấy nhiễu thế nhân.
Cho dù sóng to gió lớn đến mức nào, cuối cùng cũng sẽ bình yên trở lại... mặt nước trong veo như tấm chiếu lên bầu trời, chiếu lên những đám mây nhàn tản, tụ vào rồi lại tản đi.
Trường Hà vạn dặm gợn sóng, Tĩnh Thiên Lục Hữu hầu như đều bị thương.
Lão tăng mặt vàng nằm ngửa trên mặt sông. Máu của Chân Nhân chảy ra khắp bốn phương tám hướng.
Gió sông lẳng lặng thổi, sương mù dày đặc kết ra trong quá trình chiến đấu bị thổi tan, mơ hồ có thể nhìn thấy trấn cầu phía trước ! một kiến trúc vĩ đại cổ xưa, ngàn vạn năm qua chưa từng thay đổi, nhưng lại thay đổi cả Trường Hà.
Trong nước phản chiếu một bức tranh lưu động, Tĩnh Thiên Lục Hữu đạp nước mà đi, nối đuôi nhau đi qua cạnh lão tăng mặt vàng.
"A, không ngờ lại không dễ dàng như vậy."
Thương Tham lão đạo đi trước, đưa ra đánh giá của mình:
"Tất cả mọi người đều đã đánh giá thấp hắn."
Cam Thảo nghiêm túc tán thành:
"Khổ Giác... Rất mạnh."
"Hít..."
Bạch Thuật ôm lấy gò má phải, lấy ra một cái gương đồng vừa đi vừa soi:
"Bị phá tướng rồi."
"Đều tại các ngươi không được, hoàn toàn không theo kịp ta."
Trần Bì nhăn mặt:
"Nếu không đâu có cần tốn nhiều thời gian như vậy!"
"Thôi đi!"
Bạch Thuật khinh bỉ:
"Đừng tưởng ngươi xấu xí là có quyền nói lung tung. Vừa rồi nếu không phải ta viện thủ nhanh, ngươi đã bị đánh chết rồi!"
"Ngươi nói xấu ta!"
Trọng điểm của Trần Bì hoàn toàn không giống Bạch Thuật:
"Ai xấu xí? Ta đây là kỳ nhân dị tướng!"
"Khụ khụ khụ!"
Nữ quan Phục Linh cất cái khăn vừa ho ra máu vào, thở dài:
"Không biết bên kia thế nào rồi, lãng phí nhiều thời gian như vậy, sẽ không phải đã đánh xong rồi chứ?"
"Trang Cao Tiện là người có thực lực, không tệ đến mức ấy..."
Bán Hạ đi ở cuối cùng, nghĩ đến trận chiến vừa rồi, sự kiên định trong giọng nói dần bị dao động.
Hắn thuận tay xách lão tăng mặt vàng đang chìm xuống lên, tăng y rách nát ướt sũng dán trên người lão tăng, lồi ra tấm thân gầy trơ cả xương ! thật sự là một cơ thể khô gầy, thật chả hiểu sức mạnh ban nãy là từ đâu mà đến.
Nước lóc tóc nhỏ giọt xuống, vẫn mang theo màu máu, nhưng đã không còn nhiều lắm. Máu đã chảy cạn rồi...
Bán Hạ xách cơ thể tàn phế của người Chân Nhân trong tay, thoáng nhìn qua dòng sông đã hóa lỏng huyết khí, đuổi theo bước chân của mấy người phía trước.
Tuyến đường Thí Chân không phức tạp, Trang Cao Tiện dù có chuyển trái chuyển phải thế nào, mục đích cuối cùng cũng vẫn rõ ràng, nên tuy rất nhiều dấu vết đã không còn, nhưng muốn truy tung không hề khó.
Chỉ là thời gian quả thật đã bị trễ quá lâu, Trang Cao Tiện đã thành công trốn về Trang Quốc.
Một Chính Sóc Thiên Tử trở lại quốc cảnh của mình, ý vị như thế nào?
Mỗi vị Chân Nhân ở đây đều rất rõ ràng.
"Có lẽ chúng ta tới chậm thật rồi."
Bạch Thuật nhíu mày.
Cam Thảo nghiêm túc:
"Chưa chắc. Từ dấu vết trên đoạn đường này cho thấy, từ đầu đến cuối Trang Cao Tiện đều không thoát được truy kích, hắn vẫn còn chạy được về đến Trang Quốc, có lẽ nơi đó mới là mộ địa Khương Vọng chọn cho hắn!"
"Ngươi không khỏi coi trọng hắn quá. Có thể bức Trang tiểu nhi đến mức độ này đã vượt quá sức tưởng tượng, còn muốn..."
Trần Bì bình phục hô hấp, lấy lại hơi thở:
"Các ngươi đừng có chạy nhanh như vậy. Ta cản ở phía trước nhận nhiều công kích nhất, không phải nên chiếu cố ta sao?"
Thương Tham là người có tướng mạo già nhất, nhưng là người trực tiếp nhất:
"Trước đây chẳng phải đã biết rồi à."
Phục Linh đưa tay ngăn hắn lại:
"Vẫn nên chú ý một chút, đừng nên làm quá rõ ràng. Để ta xem tình huống trước đã ! ".
Dứt lời đồng tử xoay chuyển, ánh mắt trở nên đờ ra.
Thoát khỏi phạm vi trấn áp của Cửu Long Phủng Nhật Vĩnh Trấn Sơn Hà Tỉ, mắt của Chân Nhân, lại có thể thấy rõ thiên địa.
"Tình hình Trang Cao Tiện có vẻ không tốt lắm."
Nàng ta lẩm bẩm.
"Ngươi nhìn thấy gì?"
Cam Thảo hỏi.
Trong Lục Chân, đồng thuật của Phục Linh là mạnh nhất. Nên những người khác không cần đi xem nữa.
Giọng Phục Linh hết sức phức tạp, không rõ là kinh ngạc hay khó hiểu:
"Hiện bọn họ đã rơi vào khe hở hiện thế, ta cũng không nhìn rõ, nhưng 'Khí' của Trang Cao Tiện... đang suy yếu rất nhanh."
"Các ngươi ở lại đây chờ, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng."
Bán Hạ dừng một chút:
"Ta đi xem tình huống trước."
Hiện giờ trong sáu người, hắn là người có trạng thái tốt nhất, có thể đối phó được với sự cố ngoài ý muốn nhất.
Bộp!
Chợt có một bàn tay khô gầy, nắm lấy tay áo hắn.
Bán Hạ chẳng chút kinh ngạc, cúi đầu xuống nhìn lão tăng dùng chút sức lực cuối cùng nắm lấy mình, dùng ánh mắt biểu thị sự thắc mắc.
Khí tức của Khổ Giác đã rất yếu, phun ra bọt máu:
"Đừng để hắn... nhìn thấy!"
Bán Hạ hơi suy nghĩ:
"Được, nếu ngươi thấy cần phải vậy."
Lúc này Khổ Giác mới nhắm mắt lại, nhưng bàn tay khô gầy vẫn nắm chặt tay áo Bán Hạ, như muốn thông qua hành động này, có thể làm chậm một chút bước chân của Bán Hạ.
Hỏa diễm mờ ảo từ bàn tay không chịu buông ra này bắt đầu tràn ra khắp đạo thể.
Tóc tóc tóc...
Bầu trời đổ xuống mưa máu.
Gõ vào cửa sổ lòng ai.
.
.
Khổ Giác nhắm mắt lại, cuối cùng ông cũng đã có thể nghỉ ngơi.
Khương Vọng mở mắt, hắn còn phải đối mặt với thế giới này.
Bóng mờ vận mệnh, cứ như vậy truyền vào trong ánh mắt.
Khổ Mệnh đại sư của Huyền Không Tự, dùng thủ đoạn tuyệt thế, giúp hắn đi vào vận mệnh của Khổ Giác, đứng ngoài quan sát thời khắc cuối cùng của Khổ Giác. Nhìn thấy câu chuyện đã chìm trong dòng sông thời gian, và cũng nên chìm xuống.
Hắn chưa bao giờ cảm nhận cảm giác của Khổ Giác ở khoảng cách gần như vậy, mà cũng... xa xôi như vậy.
Bốn năm trước khi hắn rời khỏi bia Sinh Linh, bầu trời trôi nổi, đúng là có một trận mưa máu.
Đạo sĩ tên là Bán Hạ kia, che dù giấy dầu, từ trong mưa máu đi tới, mang tư thái của Chân Nhân thượng quốc.
Lúc đó hắn còn nghĩ, chẳng lẽ là thiên địa bi ai cho Trang Cao Tiện, bị rơi vào nơi thôn quê u tối bị bỏ quên!
Thì ra hôm đó trời mưa đến hai lần.
Một trận mưa là trong chuyện xưa, một trận mưa là trong hồi ức.
Khương Vọng hắn dương danh thiên hạ rồi, một trận chiến Thí Chân, đủ để ghi vào sử sách.
Lão tăng mặt vàng kia lấy một địch sáu... lại không có một người biết, không một ai hay.
Chỉ có một trận mưa máu cô đơn.
Khói xanh lượn lờ, hai người ngồi đối diện trong làn khói đều có chút mơ hồ.
Phương trượng của Huyền Không Tự, Khổ Mệnh thiền.
Tam Bảo Sơn Tịnh Thâm, như tượng đất.
Phương trượng nhìn đôi mắt sâu thẳm, giờ khắc này không chút cảm xúc của Khương Vọng, như một cái hố đen không đáy, nuốt tất cả ánh sáng vào.
Ông ta muốn nói gì đó, nhưng rồi im lặng.
"Tịnh Lễ đâu?"
Giọng Khương Vọng hơi khàn.
Khổ Mệnh nói:
"Sau khi Khổ Giác xảy ra chuyện, Khổ Bệnh liền đến Long Cung, đưa Tịnh Lễ về sơn môn. Hắn khóc mấy ngày rồi bắt đầu trùng kích Động Chân, muốn một mình đi báo thù. Ta đã nhốt hắn lại, không cho hắn đi chịu chết - Ngươi muốn gặp hắn?"
"Không cần. Cũng đừng nói với hắn là ta tới."
Khương Vọng chậm rãi nói:
"Để cho hắn tiếp tục bế quan đi. Hắn quá ngây thơ. Chân Nhân trên thế giới này vẫn là nhỏ bé."
"Khổ Giác vẫn còn một phong thư cuối, nói đến lúc thực sự không giấu được thì đưa cho ngươi."
Khổ Mệnh nói, lấy từ trong ngực áo một phong thư mỏng, đặt xuống bàn.
Giọng lão thấm thía:
"Đâu chỉ có Chân Nhân! Ta may mắn chứng được Diễn Đạo, ai cũng bảo là tuyệt đỉnh, nhưng vẫn thường xuyên cảm thấy mình nhỏ bé."
Khương Vọng nghe đương nhiên hiểu.
Khương Vọng cũng rất rõ, đế quốc Đại Cảnh trung ương là con quái vật khổng lồ như thế nào.
Trong thiên hạ, dù là cường giả Tần Sở hay là Vạn Cổ đại tông, ai cũng phải ở bên dưới bóng ma của nó!
Năm đó Mạnh Thiên Hải trùng kích Siêu Thoát ở Họa Thủy, Tống Bồ Đề từng nói, nếu Mạnh Thiên Hải dám cướp Vân Mộng thuyền thì dù có vượt qua được, có ra khỏi cánh cửa hồng trần thì cũng sẽ đánh chết hắn.
Sở Quốc mà còn có tự tin như vậy, Trung Ương Cảnh Quốc là đệ nhất thiên hạ, còn tự tin đến bậc nào!
Cuối cùng Mạnh Thiên Hải thất bại như thế nào, hắn ở tuyến đầu của Họa Thủy, nhìn thấy rất rõ. Cảnh Văn Đế lưu danh trên cánh cửa hồng trần kia, mới là vị siêu thoát đầu tiên kể từ khi Đạo Lịch được mở tới nay.
Cảnh Quốc quá mạnh, mạnh đến mức làm người ta hít thở không thông, mạnh đến mức thiên hạ phải im miệng không nói.
Nên từ đầu tới cuối hắn không hỏi vì sao Huyền Không Tự không làm gì cả, hay bảo Huyền Không Tự lẽ ra nên làm gì.
Chẳng lẽ Huyền Không Tự nguyện ý chấp nhận chuyện này?
Nhưng không chấp nhận thì thế nào?
Khổ Giác đã thoát ly Huyền Không Tự.
Trước khi xuất phát, Khổ Giác đã chuẩn bị sẵn tinh thần hy sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận