Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 773: Nhân Ma

Màn đêm nặng tru, rừng cây cũng trở nên đặc biệt u ám.
Một nữ tử với thân hình mảnh mai cùng mái tóc dài lướt qua màn đêm, giẫm lên những nhành cây xơ xác, đi đến chỗ cái cây đang treo ngược hai người kia.
Nàng ta ngẩng đầu lên nhìn.
Ánh trăng lọt qua những khe lá, khiến người ta có thể nhìn thấy chiếc mặt nạ quái dị chẳng có ngũ quan trên gương mặt nữ tử kia.
"Thú vị?" Nàng ta hỏi, giọng nói vô cùng dịu dàng.
Miệng của hai kẻ kia cũng bị một dải vải bịt lại. Dải vải thì được lấy ra từ trên quần áo của bọn họ.
Tên mập không lên tiếng.
Tên ốm thì cứ kêu lên ưm ưm.
"Các ngươi có mệt không?" Nữ tử đó lại hồi, tỏa ra một loại khí tức nguy hiểm.
Vù ! Trịnh Lão Tam thổi nhẹ một hơi, mảnh vải đang trói chặt từ từ buông lỏng ra, rơi xuống.
Cười lên giống như đứa trẻ: "Thú vị lắm."
Nữ tử đi tới hai bước: "Lão đại không phải bảo các ngươi đến đây chơi."
"Bọn ta cũng đâu chỉ chơi mà không làm việc chứ."
Trịnh Lão Tam cười quái gở.
Lý Lão Tứ thì phát ra mấy tiếng xoàn soạt kỳ lạ.
Miếng vải trên miệng hắn ta, từng đoạn từng đoạn tự động cuốn đi, cuối cùng quấn thành một quả cầu nhỏ...
Bịch!
Nó rơi xuống đất, đập thành một cái hố nhỏ thẳng đứng sâu không thấy đáy.
"Đúng vậy đúng vậy." Hắn ta cũng hùa theo.
"Các ngươi đang chơi với ai?" Nữ tử mang chiếc mặt nạ không mặt cũng có hơi bất lực.
Trịnh Lão Tam quay đầu lại nhìn Lý Lão Tứ, rồi xoay đầu lại nói:
"Không nói cho ngươi biết đâu!"
"Người đó có thú vị không?"
Nữ tử dường như không nghe thấy lời cự tuyệt của hắn ta, cả người dần dần bay lên, đầu ngang với Lý Lão Tứ đang treo ngược đó, ánh mắt cũng nhìn vào mắt hắn ta.
Lý Lão Tứ rụt lại phía sau, nhìn Trịnh Lão Tam giống như đang cầu cứu: "Tam ca?"
Trịnh Lão Tam nhắm mắt lại, giả vờ như không nghe thấy.
"Hửm?" Nữ tử nói bằng giọng mũi nặng nề.
"Rất biết điều." Lý Lão Tứ vội nói.
"Biết điều thế nào?"
"Đối xử với những người có sức mạnh không bằng hắn, vẫn rất biết lý lẽ."
"Vậy thì thật sự rất biết lý lẽ rồi."
"Đương nhiên!" Dáng vẻ Lý Lão Tứ rất kiêu ngạo, dường như người được khen là hắn ta vậy.
"Thế sao các ngươi lại bị treo ngược lên vậy?" Nữ tử đó hỏi.
"Bởi vì bọn ta không nói lý lẽ!" Lý Lão Tứ vẫn cứ tỏ vẻ thản nhiên, trơ mặt mo ra.
"Thực lực của người đó thế nào?" Nữ tử đó lại hỏi.
"Mạnh hơn phế vật!" Lý lão tứ cợt nhả nói.
Nữ tử đó rõ là không muốn phối hợp đùa giỡn cùng hắn ta:
"Vấn Tâm là người mà lão đại đích thân cứu về, đừng cứ mãi gọi hắn là phế vật, trêu ghẹo hắn nữa."
Lý Lão Tứ cười lên he he, nhưng chẳng nói gì. Đương nhiên là hắn ta không mấy quan tâm.
"Sớm muộn hắn cũng khoét tim của ngươi!" Nữ tử đột nhiên hung dữ nói.
"Ô ! Ô !"
Lý Lão Tứ cứ bị treo ngược như thế mà bắt đầu đưa qua đưa lại, tự mình chơi với mình cũng vui đấy chứ.
Tất nhiên hắn ta không quan tâm đến mấy câu uy hiếp kiểu này.
Hoặc là nói, cho dù lời hăm dọa này thật sự trở thành thật đi chăng nữa, hắn ta cũng không cảm thấy chuyện này tồi tệ đến vậy... không chừng còn thú vị hơn nữa.
"Người đó ở đâu?" Nữ tử lặng lẽ đợi hắn ta chơi một lát rồi mới lên tiếng hỏi.
Lý Lão Tứ ngưng cái xích đu quái dị kia lại, cũng không cười, nhìn chăm chăm vào nữ tử đó: "Tam ca đã nói là không nói cho ngươi biết rồi mà."
Nữ tử kiêu ngạo cười một tiếng: "Nghe ngươi nói thú vị như thế, khiến ta..."
Nàng ta đưa tay khẽ ấn nhẹ lên chiếc mặt nạ không có ngũ quan của mình: "Có hứng thú tháo mặt nạ ra rồi."
Bịch.
Một âm thanh khe khẽ vang lên, khiến người ta không kìm được hoài nghi, âm thanh này phải chăng đã từng xảy ra.
Sau khi âm thanh này vang lên, Trịnh Lão Tam đã mở được dây trói, hơn nữa mặt đối mặt đứng trước người phụ nữ đó, thanh đao thép sáng chói, không biết đã nhấc lên tay từ khi nào.
"Đó là đồ chơi của ta, không cho ngươi chơi."
Hắn ta nghiêm túc nói.
Ánh mắt cố chấp đơn thuần, giống như một đứa trẻ con ngang bướng, nhưng lại lạnh lùng và sắc bén như thanh đao thép trong tay.
Thân hình to lớn của hắn ta cho người ta cái cảm giác cực kỳ đè nén.
Thanh đằng trên người Lý Lão Tứ lúc này bò đi giống như một con linh xà, cả người xoay một vòng, nhẹ nhàng khéo léo đứng phía sau Trịnh Lão Tam.
"Tam ca." Hắn ta mở miệng nói: "Ta thật sự không muốn cắt thịt nàng ta. Ta có hai lý do. Thứ nhất, nàng ta quá ốm, chẳng có tí thịt nào. Thứ hai, chúng ta đánh không lại lão đại."
"Lão tứ ngươi nói có lý." Trịnh Lão Tam nói.
"Ta là người hay nói đạo lý mà." Lý Lão Tứ cất giọng hí hửng.
Trịnh Lão Tam vẫn nhìn người phụ nữ đeo mặt nạ không mặt đó, không quay đầu lại:
"Nhưng ngươi nghĩ lại thử, nếu để lão đại truy sát chúng ta, có phải rất vui không?"
"Ể!" Hai mắt Lý Lão Tứ sáng lên, dường như bắt đầu hứng thú.
"Được." Nữ tử đặt tay xuống bên cạnh chiếc mặt nạ, lựa chọn thỏa hiệp:
"Biết là món đồ chơi của các ngươi, nên ta không động đến."
Trịnh Lão Tam vẫn không buông thanh đao thép: "Ngươi vừa nói muốn bóc mặt."
Nữ nhân chống nạnh: "Bây giờ lão nương không muốn nữa! Không được sao?"
Ánh mắt Trịnh Lão Tam vẫn rất ngang bướng: "Không được."
"Một lời nói ra bốn ngựa khó theo, nhất ngôn cửu đỉnh, một lời nói như đinh đóng cột, ngôn xuất tất hành, đáng giá ngàn vàng."
Lý Lão Tứ lên giọng bênh vực, chỉ là không có ăn khớp, phải nghĩ một lúc mới thốt ra một câu, không liền mạch.
Nữ tử xác định nhận thua, lấy từ trong hộp đựng đồ một thỏi vàng:
"Ta xin lỗi, ta đền tiền."
Trịnh Lão Tam nhận lấy thỏi vàng, mới mỉm cười nói: "Được!"
"Tam ca, Tam ca."
Lý Lão Tứ giương mắt nhìn hắn ta: "Đây là bồi thường cho hai chúng ta."
Trịnh Lão Tam miễn cưỡng xua tay: "Yên tâm, Tam ca sẽ không bạc đãi ngươi."
"Đồ ngốc!" Nữ tử không kìm được mắng.
"Ngươi mắng bọn ta!" Trịnh Lão Tam lập tức nghiêm túc nhìn nàng ta.
Nữ tử đành phải moi vàng ra tiếp.
Nàng ta là cường giả tu vi, vàng bạc đối với nàng ta mà nói cũng chẳng có giá trị gì, sở dĩ nàng ta mang theo bên mình nhiều như vậy, chẳng phải là bị hai tên dở hơi này ép sao. Hở tí là muốn đền tiền, không đền thì ta giết ngươi. Không mang theo một chút ngân lượng bên mình thì không được.
"Nói chuyện chính đi. Đại sự của các ngươi thế nào rồi?" Nữ tử moi hết tiền, bất mãn nói: "Lão đại nói các ngươi quá ham chơi, bảo ta đến phụ các ngươi."
Trịnh Lão Tam rất không phục: "Lúc đến hắn còn nói, lần này tin chúng ta có thể làm tốt."
Lý Lão Tứ hùa theo nói giúp: "Đúng vậy!"
"Dù sao cũng là đại sự của bọn ta." Trịnh Lão Tam nói.
Nói đoạn, bọn họ cùng trừng mắt nhìn nữ tử đó, cố gắng muốn trừng ra một lời giải thích.
Nữ tử khẽ ngẩng đầu lên, suy nghĩ rồi nói: "Có thể hắn quên rồi."
Lý do này trông có vẻ rất hoang đường, nhưng Trịnh Lão Tam và Lý Lão Tứ không hề ngại ngùng chấp nhận.
Rất hợp lý mà!
"Được thôi." Trịnh Lão Tam nói: "Chúng ta đang quan sát tình hình."
Lý Lão Tứ nói tiếp: "Tiến triển rất thuận lợi."
"Thế thì tốt..." Nữ tử u ám nói.
Lúc này Khương Vọng đang canh giữ bên ngoài phủ Uy Ninh Hầu, vốn không biết hắn đã vô tình chọc giận ai. Hắn cũng không rõ, hai người bị hắn dễ dàng treo ngược lên cây như thế đáng sợ đến nhường nào, cũng không biết, có một luồng sát khí đang đột ngột lặng lẽ biến mất.
Thế giới này nguy hiểm như thế, không ai có thể đảm bảo an toàn.
Hắn chỉ yên lặng canh giữ ở đó, không lơ là bất cứ giây phút nào để thăm dò nội phủ, đồng thời, chờ đợi Phong Minh đến.
Đêm khuya dài dăng dẳng, bình minh vẫn chưa ló dạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận