Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 656: Lịch sử bị mất

Thủ sơn linh khổng lồ băng giải, hình như có một sự giãy giụa, còn có tàn âm đang vang vọng.
"Ta là thủ sơn ".
"Thủ sơn ".
"Thủ ".
Giọng nói đứt quãng, cuối cùng không còn nghe thấy.
Cái cây khổng lồ chiếm cả một phần ba đỉnh núi, cứ thế đột ngột biến mất ngay trước mắt.
Diệp Thanh Vũ nhất thời quên luôn nhận lấy Thần Thông quả.
"Thủ sơn linh đã sớm bị phá hủy, Thần Thông quả này, là chống đỡ hư ảnh của nó."
Khương Vọng có chút hiểu biết về ảo ảnh, lúc này đã tìm ra một ít dấu vết, phân tích: "Thứ chúng ta thấy, chính là cảnh nó bị tiêu diệt cuối cùng. Thời gian ở Trì Vân Sơn khác thường, chắc là đã xảy ra trong quá khứ."
Chỉ là ảo ảnh để lại, mà uy áp lại như thực đến vậy, khiến Khương Vọng và Diệp Thanh Vũ đều tưởng nó còn tồn tại, cẩn thận muôn phần.
Thủ sơn linh to như vậy, hồi ấy mạnh đến cỡ nào? Thế mà lại bị một kích phá hủy! Tồn tại phá hủy được thủ sơn linh, phải đáng sợ đến dường nào? Rốt cuộc có lai lịch gì?
Ngày trước của Trì Vân Sơn, là chuyện gì đã xảy ra?
"Có lẽ dựng dục Thần Thông quả, không phải ý nghĩa tồn tại của Trì Vân Sơn. Trì Vân Sơn chẳng qua là dùng ba mươi ba năm ngưng tụ một Thần Thông quả, để duy trì một lần cơ duyên" Diệp Thanh Vũ phân tích theo: "Cho nên Đấu Miễn mới nói, Thần Thông quả một khi bị lấy đi, thời gian ở Trì Vân Sơn sẽ kết thúc."
"Thần Thông quả bây giờ đã vào tay, ngươi muốn chờ xem thử cơ duyên thật sự của Trì Vân Sơn, hay chấm dứt thời gian luôn?" Khương Vọng hỏi nàng.
"Nếu là ngươi, ngươi chọn cái nào?" Diệp Thanh Vũ hỏi ngược lại.
Khương Vọng cười: "Chén có thể bị người đoạt, nồi có thể bị người cướp, ăn vào trong bụng rồi mới là của mình."
"Anh hùng suy nghĩ giống nhau!"
Diệp Thanh Vũ cười, đưa tay ra nhận Thần Thông quả.
Nàng không cân nhắc nhiều, thần thông mới là mục đích chuyến đi này của nàng.
Quả cây vừa rơi vào tay, đột nhiên phát sinh biến hóa, những đường vân trên vỏ quả nổi lên, giãn ra, bên trong quả mơ hồ nhìn thấy có mây mù dũng động.
Chỉ trong thoáng chốc, quả cây đã biến thành một khối trăng trắng đầy sương mù, mây lượn, vô cùng xinh đẹp.
"Hình như nó đang đến gần ta" Diệp Thanh Vũ lẩm bẩm.
Khương Vọng đứng cạnh nhìn, yên lặng nghĩ ngợi.
Quả nhiên thần thông là vật từ căn nguyên tu hành của mỗi người, không thể do ngoại giới ban cho! Ngay cả Thần Thông quả mà trong truyền thuyết bảo rằng ăn vào sẽ có thần thông, cũng không thể trực tiếp trao cho thần thông, mà là căn cứ biến hóa xảy ra khi nó tiếp xúc với người, về bản chất vẫn là kích thích tiềm lực thần thông của bản thân người tu hành đó?
Như vậy căn cứ đào tạo Diệp Lăng Tiêu dành cho Diệp Thanh Vũ, thần thông tiềm năng của nàng sẽ là gì?
"Mau ăn thử xem mùi vị của nó thế nào." Khương Vọng giục.
Ngay cả lúc quan trọng như này, Diệp Thanh Vũ vẫn không nhịn được liếc hắn một cái.
Ta bây giờ là cầu thần thông, thần thông đó, vật quyết định cấp độ của Nội Phủ, mà ngươi đi hỏi ta mùi vị? Thì ra lý do Khương An An tham ăn là từ đây ra.
Nàng khẽ hé môi, đưa quả vào miệng.
Thần Thông quả trắng mờ sương mù, đối lập với màu môi đỏ mọng.
Chỉ cắn nhẹ một cái, cả Thần Thông quả liền tán thành sương mù, bị hút vào.
Diệp Thanh Vũ khép mắt, đứng trên chiến xa, mái tóc không gió mà bay, quanh thân xuất hiện sương mù bay vờn, nhẹ nhàng lên xuống, mờ ảo như tiên.
Khương Vọng bên cạnh cảm nhận được rất rõ, khí thế của Diệp Thanh Vũ đang tuôn trào với tư thái nước chảy thành sông.
Đằng Long một khi viên mãn, Nội Phủ sẽ tự nhiên gõ mở, người ở bên ngoài không biết được biến hóa bên trong, thần thông đã xuất hiện hay chưa.
Không có ánh sáng rực rỡ, Diệp Thanh Vũ phong khinh vân đạm mở mắt.
Đôi mắt vốn đã rất đẹp, tròng mắt rực rỡ như ánh sao lúc này lại có mây mù thấp thoáng, phủ một tầng hơi nước như có như không, tăng thêm mấy phần đa tình.
"Thế nào?" Khương Vọng hỏi.
Diệp Thanh Vũ cười, tiếng cười trong như tiếng suối, thanh như tiếng chuông: "Mùi vị không tệ!"
Thấy Khương Vọng đầy vẻ khó hiểu, nàng mới ngưng cười, nghiêm túc nói: "Hạt giống thần thông ta lấy được, có tên Vân Triện."
Nàng nói được một nửa, thì đã dừng lại, vì trên đỉnh núi lại có biến hóa phát sinh.
Bản thể thủ sơn linh là một cây đại thụ chọc trời, chiếm một phần ba đỉnh núi, ngọn cây cao chọc vào trong mây, như nối thẳng đến trời.
Thủ sơn linh băng giải, đất trời liền trở nên trống trải.
Lúc Diệp Thanh Vũ hấp thu Thần Thông quả, thành tựu Nội Phủ, bầu trời đỉnh Trì Vân Sơn xuất hiện một cái lỗ, lặng lẽ mở rộng ra.
Lưu vân chậm rì rì bên ngoài núi, như những con cá lội, nhanh nhẹn tụ lại với nhau, biến ảo, tạo thành những bậc thang mây.
Hồi ấy khi Diệp Thanh Vũ từ Lăng Tiêu bí địa hạ xuống Vân thành, cũng đi trên những bậc thang mây, nhưng thang mây đó so với cảnh hiện giờ, cứ như con nít với người lớn.
Bởi vì thang mây trước mặt như nối thẳng ra thiên ngoại!
Quay lại Nghênh Khách đình, Đấu Miễn một bước bước vào, cảnh liền chuyển đổi.
Hắn tưởng Nghênh Khách đình là một không gian riêng, thế nhưng nơi hắn tới, phát hiện mình vẫn ở Trì Vân Sơn.
Nói chính xác, là Trì Vân Sơn của rất nhiều rất nhiều năm trước.
Tiểu đình cổ xưa đẹp đẽ, đứng bên sơn đạo.
Trên đình viết "Nghênh khách".
Tấm liên trước đình, viết: "Nghênh thập phương đạo hữu, lễ chư giới lương bằng."
Người rất nhiều.
Nơi vốn tĩnh mịch không người, trống không hiu quạnh, lúc này đầy người đến người đi.
Có người ở trần, trên da vẽ hoa văn kì dị, có người mặc đằng y, trên áo còn có lá cỏ, có người mặc thạch giáp, mỗi bước đi như đánh trống,
Người ăn mặc thiên hình vạn trạng lui tới không ngừng.
Có người la hét om sòm, có người cười nói bình thường, có người nơm nớp lo sợ.
Nhưng Thiên Dã Đao trong tay nói cho Đấu Miễn biết, những người này là không thật. Họ đã từng tồn tại qua, nhưng chỉ tồn tại ở chỗ “đã từng”.
Trong ghi chép của Đấu thị có ghi lại chuyện này. Một số câu chuyện trong dòng sông lịch sử, có khi vì nhiều loại nguyên nhân, mà được lưu giữ lại, nhưng thứ được lưu giữ chỉ là cảnh tượng mà thôi, là ảo ảnh đã mất đi trong lịch sử.
Không phải là vật thật, kể cả bốn đạo đồng mặc đồ trắng trước Nghênh Khách đình.
Họ nở nụ cười vừa phải, trò chuyện với từng người lên núi, hoặc là chắp tay thi lễ, tiễn người đi về, không thì lấy lệnh bài hoa văn trong tay áo, đưa cho khách tới.
Người nào có được lệnh bài hoa văn, mới được tiếp tục đi lên núi.
Đấu Miễn đứng ở đó, như người chứng kiến một thời huy hoàng của Trì Vân Sơn. Từ khi trở thành danh môn Đại Sở, hắn rất ít khi bị cảnh tượng như này làm cho xúc động. Vì đã từng nhìn thấy sự hiển hách thật sự, nên chẳng thèm để ý những phồn vinh giả tạo.
Nhưng đây là quá khứ, là hình ảnh thể hiện lại thời khắc này của quá khứ.
Hơn nữa.
Vân Du Ông là người thật.
Lệnh bài hoa văn đạo đồng đứng đầu bên trái Nghênh Khách đình cầm cũng là thật.
Nó tỏa ra khí tức chập chờn, hoàn toàn khác biệt với cảnh tượng xung quanh. Nó có mối liên hệ chân thật với thực tại!
Thì ra cái gọi là bí lệnh ra vào, chỉ là lệnh bài do đạo đồng đón khách của Vân Đỉnh tiên cung phát ra cho khách vào núi. Vào cái thời đại đó, hó không hề trân quý.
Nhưng sau không biết bao nhiêu năm tháng đến ngày hôm nay, nó lại có giá trị không đo đếm nổi.
Bởi vì có lẽ nó sẽ giúp người ta mở ra Vân Đỉnh tiên cung đã mất tích từ lâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận