Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 650: Đấu Miễn

Bất kể nàng ta là nhất phủ nhị phủ hay tam phủ.
Bất kể nàng là nam nhân nữ nhân hay mỹ nhân.
Nếu đã quyết định phải ra tay, phân sinh tử, vậy thì không thể cho nàng ta cơ hội để thể hiện, càng không thể hạ thủ lưu tình.
Khương Vọng hiểu rất rõ, một khi hắn triển lộ thực lực, hắn nhất định sẽ bị vây công.
Không phải vì cái gì, mà theo lý trí, cuối cùng nhất định sẽ hướng đến cái kết quả này.
Dù gì trong số đám người này, hắn hẳn là mạnh nhất, điểm này thật sự không cần khiêm tốn.
Tiêu Hùng phách lối nhất bá đạo nhất, mới mở màn đã muốn dũng mãnh một đánh ba, cuối cùng lại nhẹ nhàng bị loại, đội Thanh Vân Đình cứ thế tuyên bố kết thúc, e là điều nhiều người không sao ngờ tới.
Nhưng những người đứng ở đây, lại chẳng ai lộ vẻ bất ngờ. Không biết là quá mạnh, hay là quá biết che giấu cảm xúc. Khương Vọng thì nghiêng về cái trước hơn, nên âm thầm đề cao cảnh giác.
Nam nhân gầy gò do người thừa kế Linh Không Điện mời tới là người đầu tiên đứng ra: "Tù Thân Tỏa Liên Tần pháp? Cảnh pháp?"
Khương Vọng chỉ biết tam hình cung ở thánh địa pháp gia chia làm Quy Thiên, Cự Địa, Hình Nhân, không biết nội bộ pháp gia còn phân chia nhiều hệ phái như vậy. Nhưng điều làm hắn bất ngờ hơn, là khẩu âm của người này.
"Ngươi không phải người Thành quốc?"
Thành quốc và Trang quốc là nước láng giềng, Khương Vọng từng tiếp xúc một ít người Thành quốc, khẩu âm hoàn toàn khác với người này.
"Hắn là người nước Sở." Diệp Thanh Vũ nhìn về phía người thừa kế của Linh Không Điện: "Chung Cầm, Linh Không Điện các ngươi bây giờ dựa vào nước Sở à? Không tiếc đoạn tuyệt cả truyền thừa?"
Lời này của nàng là có lý của mình.
Lăng Tiêu Các ở Vân quốc thì không cần phải nói, Thanh Vân Đình ở Ung quốc dù cũng xưng thần với Ung, nhưng ít nhất vẫn giữ được truyền thừa của riêng mình. Linh Không Điện sau lưng Thành quốc đầu hàng nước Sở, nhất định sẽ bị cắn nuốt sạch sẽ. Không vì nguyên nhân gì, đơn thuần vì thực lực cách biệt mà thôi.
Lấy sức mạnh của Sở, Linh Không Điện không có khả năng giữ được bí mật truyền thừa.
Chung Cầm không chút lúng túng, ngược lại còn cười: "Linh Không Điện không phải xưng thần với Sở, mà là xưng thần với Đấu Miễn công tử."
Đấu thị là một họ hiển hách của nước Sở, không hề thua kém Tả gia của Tả Quang Liệt, Tả Quang Thù.
Đấu Miễn có thể thu phục toàn bộ Linh Không Điện, cố nhiên không thể thiếu nguyên nhân về gia thế, tuy nhiên thực lực bản thân hắn cũng nhất định không thể khinh thường.
Đến lúc này Khương Vọng mới hiểu, biểu hiện của Linh Không Điện Chung Cầm, đâu phải là dè dặt, rõ ràng là kính sợ!
Đấu Miễn đứng chắp tay sau lưng, nhìn thẳng Diệp Thanh Vũ: "Sao hả, Lăng Tiêu Các có ý kiến với Đại Sở ta?"
Diệp Thanh Vũ rất bình tĩnh: "Lăng Tiêu Các xưa nay trung lập, không có ý kiến với ai hết, dù là Tần hay Sở. Chỉ là Trì Vân Sơn có liên quan đến truyền thừa của bổn tông, Đấu công tử đừng ép bổn tông phải có ý kiến này nọ."
"Đấu Miễn công tử." Đấu Miễn chưa kịp nói chuyện, Khương Vọng đã nhìn về hướng Trì Vân Sơn: "Ngươi chắc chắn muốn tranh chấp với ta ở nơi này? Ngư ông đã ở trên núi rồi."
Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Trong lúc Khương Vọng với Đấu Miễn giằng co, Vân Du Ông chẳng biết lúc nào đã biến mất, chắc đã lẻn lên Trì Vân Sơn trước.
Đấu Miễn cũng là người quả quyết, nghe vậy lập tức xoay người, đi về phía Trì Vân Sơn.
Khương Vọng tiện tay thu hồi Tù Long Tác, lấy luôn hộp trữ vật trên người Tiêu Hùng và Trì Nguyệt mang đi.
Vừa cùng Diệp Thanh Vũ đi lên núi, vừa nói: "Sắc mặt ngươi không được tốt lắm, sao vậy?"
Diệp Thanh Vũ lắc đầu, giọng áy náy: "Xin lỗi, ban nãy nhìn thấy Trì Nguyệt bị ngươi chém đầu, trước giờ ta chưa từng giết người, cho nên, hơi chưa thích ứng được."
Có Đấu Miễn với Chung Cầm, Diệp Thanh Vũ còn cố gắng kiềm chế sự khó chịu, bây giờ chỉ còn hai người họ, nàng không che giấu được nữa.
Người chưa từng giết người, đúng là rất khó đối mặt với cái chết đột ngột như vậy.
Hồi trước, khi ở chiến trường thú dữ Tam Sơn Thành, nàng thất thố gặp nạn, chắc cũng vì nguyên nhân này.
"Cũng không có gì không tốt."
Bước chân Khương Vọng không dừng, rất tự nhiên nói: "Ngươi có niềm hạnh phúc không cần phải giết người. Ở trong thế giới người ăn thịt người, điều này thật làm người ta hâm mộ."
Không cần biết vì sao Diệp Lăng Tiêu chưa bao giờ để Diệp Thanh Vũ phải đối mặt sinh tử, Khương Vọng cũng vẫn hiểu được.
Nếu có thể, hắn cũng hy vọng Khương An An không bao giờ phải dính máu tươi. Giết người chưa bao giờ là chuyện đáng để kiêu ngạo, mình giết người, thì cũng cần phải có giác ngộ sẽ có ngày bị người giết.
Bản thân Khương Vọng không hề thích giết chóc, nhưng ngươi không giết người, người sẽ giết ngươi. Có những lúc, là không có lựa chọn. Hắn không có trưởng bối như Diệp Lăng Tiêu, chống mưa đỡ gió cho mình.
Nhưng, nếu Diệp Lăng Tiêu định để sau này Diệp Thanh Vũ tiếp quản Lăng Tiêu Các, thì không đối mặt sinh tử như bây giờ là không thể được.
"Cám ơn ngươi, ta đã được trấn an rất nhiều." Diệp Thanh Vũ nói khẽ.
"Đừng khách khí." Khương Vọng vừa quan sát hoàn cảnh trên núi, vừa nói: "Ngươi có cảm thấy Trì Vân Sơn có gì không đúng không?"
Diệp Thanh Vũ tập trung nhìn, suy nghĩ một lúc rồi ngần ngừ: "Mây trên núi, có chút quái dị."
Rõ ràng là mây ở trên núi trông rất bình thường, đất đá, cây cỏ, bầu trời và gió cũng vậy, nhưng tầng mây bao phủ bên ngoài núi hình như từ đầu đến cuối chưa hề nhúc nhích chút nào.
Mây rất dễ bị gió gây ảnh hưởng, rất khó nằm cố định ở cùng một chỗ, nên điều này không hợp với lẽ thường.
Sau khi Khương Vọng cẩn thận quan sát mới phát hiện, đám mây ở ngoài núi thật ra có di động, chỉ là rất là chậm chạp, chậm đến mức trông giống không hề nhúc nhích.
Cái tên "Trì Vân Sơn", hình như là để chỉ điều này?
Thật ra, chính vì sự dị thường của mây trên núi, nên hắn mới đứng yên nhìn Vân Du Ông đi lên núi trước.
"Không chỉ mây." Khương Vọng nói: "Từ lúc chúng ta đi vào đến giờ, vị trí của mặt trời, cũng không hề thay đổi. Hoặc là nói, xê dịch quá chậm, khiến người ta không thể đo lường được."
Diệp Thanh Vũ là người thông minh, lập tức có suy đoán: "Thời gian trong núi, nhanh hơn ở ngoài núi?"
Bởi vì năm xưa truy đuổi Vân Đỉnh tiên cung để lấy sấm ngữ "Vô Tâm Chi Duyên", vì để Diệp Thanh Vũ thuận lợi lấy được truyền thừa của Vân Đỉnh tiên cung, Diệp Lăng Tiêu cố ý không tiết lộ cho nàng thông tin về Vân Đỉnh tiên cung. Nàng và Khương Vọng, chưa từng thăm dò lẫn nhau về chuyện này.
"Nếu không phải là ảo ảnh, thì có lẽ chỉ có một cách giải thích." Khương Vọng nói.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống tốc độ chảy của thời gian khác nhau. Vừa cảm thấy mới lạ, vừa nổi lên cảnh giác.
Đã từng có truyền thuyết "ở trong núi một ngày, ngoài đời đã ngàn năm", hắn cũng không muốn lúc rời khỏi Trì Vân Sơn thì đã thành lão già.
Bởi vì hai người phe Thanh Vân Đình đã phơi thây dưới núi, họ là tốp lên núi thứ ba, cũng là tốp cuối cùng.
Nên vừa giữ cảnh giác, vừa nhanh chóng đi tới trước.
Nhưng đi rất lâu, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Đấu Miễn, Chung Cầm và Vân Du Ông.
Là bị chia tách đến những vị trí khác nhau, hay vì họ cũng đều đang dồn hết tốc lực đi tới trước?
Trì Vân Sơn này, không biết cao bao nhiêu, không biết phải đi bao lâu mới tới đỉnh, càng không biết đường lên núi sẽ gặp phải cái gì.
"Có phải chúng ta hơi chậm quá hay không?" Diệp Thanh Vũ hỏi.
"Chịu thôi." Khương Vọng đáp: "Chúng ta không biết tình hình của Trì Vân Sơn, nếu đi nhanh hơn sẽ không bảo đảm được an toàn."
"Ta còn tưởng ngươi nhìn ra được đầu mối gì, nên mới dừng lại dưới chân núi. Nếu chẳng qua chỉ là để an toàn …"
Diệp Thanh Vũ vừa nói, vừa moi trong ngọc bội trữ vật một chiếc chiến xa nhỏ, ném về phía trước.
Bản thân ngọc bội trữ vật là cổ vật, so với hộp trữ vật đang lưu hành hiện nay thì có độ khó chế tạo cao hơn, cũng hiếm hoi hơn.
Ngọc bội trữ bội đã có giá trị không rẻ, chiếc xe nhỏ này lại còn là một chiếc xe hào hoa xa xỉ.
Xuất hiện trước mặt hai người là một chiếc chiến xa cực kì hoa lệ, cắm cờ xí bảy màu, có hai con Đạp Vân Thiên Mã hết sức thần tuấn kéo phía trước, cất tiếng hí dài.
Khương Vọng ngơ ngơ ngác ngác theo Diệp Thanh Vũ lên chiến xa, lá cờ màu xanh dương trên chiến xa mở ra, một tầng hào quang màu xanh dương xuất hiện, bao phủ cả chiến xa, nhìn một cái là rất có cảm giác an toàn.
Diệp Thanh Vũ vung lá cờ xanh, Đạp Vân Thiên Mã lập tức vọt đi.
Lần đầu tiên Khương Vọng hiểu được.
Cái gì gọi là không chút cố kỵ, nhanh như điện chớp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận