Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1954: Ánh trăng như nước chiếu Mân Tây (1)

Thiên tử một nước, bốn mươi hai tuổi, lệ rơi sầu thảm.
Vốn dĩ tôn tôn quý quý, giờ lại bi bi ai ai.
Lúc nào hắn ta cũng nghe theo, cũng dựa dẫm, cũng cung cung kính kính với vị hoàng thúc tổ luôn muốn noi theo các đời trước tiến về phía trước này của mình.
Nói gì nghe nấy.
Hắn ta đúng là không có tài năng, không đủ trí khôn, nhưng ba mươi hai năm qua, luôn giữ khuôn phép, chưa từng làm một chuyện khác người nào, chưa từng làm mất thể diện của hoàng thất Đại Hạ.
À không, mới qua giao thừa, là ba mươi ba năm.
Nhớ tới ba mươi ba năm trước, Thái hậu dắt tay đứa bé kia, đi về phía long ỷ, chính Tự Kiêu là người đầu tiên quỳ xuống.
Hô to:
"Thiên tử chính thực của Đại Hạ ta!" Ba mươi ba năm trôi qua như một cái búng tay, đứa bé con năm xưa đã trưởng thành thành trung niên. . Tề quân lại kéo quân đến dưới thành, Hạ hoàng bốn mươi hai tuổi lại sợ hãi y như Hạ hoàng hồi chín tuổi. Ngay cả Tự Kiêu đã từng trải qua biết bao tang thương, còn không hờ hững được mà! "Cơ nghiệp tiên đế sáng lập quá huy hoàng, để lại đối thủ quá cường đại, tất cả mọi việc vốn không phải ngươi sai." Tự Kiêu bình tĩnh đến mức gần như tàn khốc nhìn Hạ hoàng:
“Nhưng ngươi ngồi lên long ỷ, trở thành Đại Hạ hoàng đế, điều này biến thành ngươi sai."
"Đại Hạ hoàng đế?" Hạ Thiên tử đau đớn:
"Chức vị hoàng đế Hạ quốc này của ta làm có ý nghĩa gì! Thất phu giận dữ, máu đổ mười bước. Ngu Lễ Dương làm việc không biết cẩn thận, khiến ta đường đường là vua của một nước, lại bị nhục! Vậy mà ngài còn bảo ta, là ta chỉ có thể nâng mông lên?"
"Bây giờ là lúc nào?" Tự Kiêu nhíu mày:
"Ngươi cho rằng mặt mũi mình đáng giá bao nhiêu?"
"Vậy còn mặt mũi của phụ hoàng ta?"
Ánh mắt Hạ Thiên tử thể hiện sự uất ức tích lũy suốt mười mấy năm:
"Phụ hoàng ta là hùng chủ bực nào! Hồi còn sống oai hùng lục hợp, lý uy chấn bát phương. Sau khi chết lăng tẩm bất an, thanh danh bị nhục, còn quả thê... lại trở thành đề tài câu chuyện cho thiên hạ!" Giọng hắn dần trở nên kích động:
"Đây là niên đại Thần Võ của Đại Hạ trung hưng, đây là chỗ dựa để các ngươi ở tiền tuyến chiến đấu hay sao? ! Tự Kiêu bình tĩnh nhìn Đại Hạ hoàng đế. Ông ta phát hiện mãi đến bây giờ, mình vẫn chưa từng nhìn kỹ Đại Hạ Thiên tử bốn mươi hai tuổi này. Ông ta không cảm thấy nổi giận. Bởi vì ông ta đã nghĩ thấu được rất nhiều chuyện. "Tự Thành à Tự Thành." Giọng Tự Kiêu hết sức thất vọng:
"Thì ra là bổn vương đã coi thường ngươi! Ngươi có lòng dạ như này, lẽ ra nên cho ngươi sớm lâm triều mới phải." Hạ Thiên tử lùi ra sau một bước, vẻ tránh né:
"Quả nhân không hiểu, Võ Vương nói lời này là có ý gì."
"Không phải ngươi hỏi, chức vị Hạ quốc hoàng đế này của ngươi, làm có ý nghĩa gì sao? Ý nghĩa chính là ở chỗ... bây giờ ngươi vẫn còn được sống." Ngay tức khắc, tóc gáy Hạ Thiên tử dựng đứng! Nhưng Tự Kiêu chỉ đứng đó nhìn hắn ta, không làm một động tác nào cả. "Hề Mạnh Phủ với quân với nước, với Tự gia chúng ta, luôn trung thành một dạ. Chỉ có quốc triều này thiếu nợ hắn, hắn chưa từng thiếu nợ quốc triều này chút xíu nào..." Tự Kiêu phất tay áo:
"Ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi!" Âm thanh hạ xuống, bóng người đã rời đi. Chỉ còn tẩm cung Thiên tử đồ đạc hỗn loạn, và Đại Hạ Thiên tử lạnh lùng. Hắn ta thong thả vén mái tóc xõa tung lên, để lộ gương mặt khá là giống tiên đế, bước chân chậm rãi mà có lực từng bước một về phía cái ghế ngồi nguy nga lộng lẫy của mình... Hôm ấy, Hạ cung có tin truyền ra, rằng có thích khách Tề quốc ẩn núp xông vào cung, muốn hại Thiên tử nhưng thất bại. Thái giám chết mười ba người, cung nữ bảy người. Bách tính nghe tin, ai cũng sâu hận người Tề.
Từ bến đò Hề giang xuôi nam, thẳng đến Khổ Tiều Lĩnh, ở giữa có một bình nguyên rất lớn. Đây là đoạn bao la nhất của hành lang Mân Tây, cũng là đoạn an toàn nhất về mặt lý thuyết ! cũng là nơi Xúc Mẫn chọn làm chiến trường. Lúc này, ẩn nấp trong lòng đất, chỉ có ba người Xúc Mẫn, Chu Hùng, Dịch Thắng Phong. Ưu thế vũ lực đỉnh cấp, nhất định phải tận dụng. Cần có Chu Hùng và Dịch Thắng Phong phong tỏa người mạnh nhất của Tề quân ngay từ lúc bắt đầu chiến đấu, chém tướng loạn trận. Xúc Mẫn là chủ soái, cần nắm vững toàn cục, tùy cơ ứng biến. Tấm kính trong tay Xúc Mẫn không thể chiếu thẳng qua quan sát kẻ địch, vì như vậy quá nguy hiểm, rất dễ bị lộ. Thứ cái kính quan sát là nguyên lực thiên địa. Tác dụng của nó làm thể hiện sự biến hóa nguyên khí thiên địa trong một phạm vi nhất định, từ sự biến hóa đó nhìn ra tin tức của quân địch là đại quân mấy mươi ngàn người đông đảo, dù không làm gì, cũng gây ảnh hưởng rất lớn đến thiên địa nguyên khí.
Bọn họ ẩn quân ở ngoài xa, cũng là nhờ Chu Hùng đích thân ra tay, xóa sạch sự dao động nguyên khí. Dù có là người có cảm giác bén nhạy cỡ nào, cũng không phát hiện được người khác quan sát nguyên lực thiên địa. "Sắp tới rồi."
Chu Hùng chợt nói. Xúc Mẫn nhìn vào mặt gương trong tay, ngoài dao động nguyên khí bình thường, và cái mặt cháy nắng của mình… thì chẳng nhìn thấy gì khác. "Quân đội vẫn chưa đến. Là một thủ đoạn dò xét nào đó, quét tới trước." Chu Hùng giải thích:
"Ta đã tận lực che giấu, nhưng trong trạng thái chiến tranh, bị quy tắc hạn chế, dù là khí vật hay là bí thuật, thủ đoạn dò xét siêu phàm đều không thể được quá xa... nên người thi triển thủ đoạn dò xét kia, hẳn đã áp sát tới gần mười dặm."
"Là Trọng Huyền Thắng, hay là Khương Vọng?"
Lạ là Xúc Mẫn lại phát hiện mình không hề cảm thấy kích động. Chắc là vì từ sau khi khai chiến, hắn đã chờ một ngày này quá lâu. Tất cả nhẫn nại và chuẩn bị, đều để nghênh đón một kết quả mang tính giai đoạn.
"Chờ tới nơi là biết."
Giọng Chu Hùng vừa nhẹ vừa chậm, nhưng mang một cảm giác trầm ổn tự nhiên. Là con của Chu Anh, từ nhỏ hắn đã phải sống giữa vô số con mắt dò xét, dưỡng nên tính cách nói năng cẩn trọng. Thậm chí tính cách còn hơi mềm mại. Nhưng có thể bộc lộ tài năng giữa một đám huynh đệ tỷ muội, thành tựu Thần Lâm từ khi còn trẻ tuổi, một thời gian dài trấn thủ Trường Lạc... đương nhiên hắn không phải không có điểm sắc bén của mình. Dịch Thắng Phong mở miệng:
"Ta đã ngăn cách cảm nhận nguy hiểm của Khương Vọng." Hắn là người có thần thông linh cảm, khi gặp nguy hiểm, nhất định sẽ có phản ứng. Chính nhờ thần thông này, mới có thể một mình một kiếm, tới lui tự nhiên ở khu vực phía nam dưới Trục Sát Lệnh không giới hạn phạm vi của phủ Hoài Quốc công. Hắn đã tu luyện môn thần thông này đến trình độ cao nhất, thậm chí còn áp chế được cảm giác với nguy hiểm của người khác. Đại khái là sinh mạng có linh, mọi sinh linh đều có bản năng cảnh giác đối với nguy hiểm. Cảnh giới càng cao thâm, năng lực cảnh giác càng mạnh. Bản năng cảnh giác này, vào lúc chiến đấu có tác dụng khá là quan trọng. Thường thì "thu phong bất động thiền tiên giác", tức là gió thu không động, ve sầu đã cảm nhận được trước tiên, người ta thường có thể cảm nhận được nguy hiểm trước khi nó tới thân mình, và đưa ra phản ứng. Mà Dịch Thắng Phong lại có khả năng loại bỏ khả năng cảnh giác này đi, một kiếm chém tới, đối thủ lại không hề cảm nhận được nguy hiểm. Nếu vào lúc chiến đấu, Mà bị như vậy, đối thủ bị chém chết rồi, mà còn không biết mình là chết như thế nào. Lúc nói lời này, mày kiếm của hắn hơi trầm xuống, vì trên đỉnh nội phủ xuất hiện một hạt giống thần thông, cảm giác trong lòng cuộn trào, báo động có nguy hiểm từ khi bước vào chiến trường Tề - Hạ, sự nhắc nhở nguy hiểm này chưa từng dừng lại. Ngay cả lúc ở dưới kiếm của Ngu Uyên Lệ, cũng chưa từng báo động nguy hiểm mạnh đến mức này... trên cả chiến trường Tề - Hạ, xuất hiện ra ngoài có bốn vị Chân Quân. Bốn vị Chân Quân này giằng co với nhau, khí thế nghiêng núi bạt sông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận