Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 932: Không có thuyền nào qua sông được

Nhìn chung Hải tộc rất nghèo, sau khi dọn dẹp xong, vật có giá trị nhất là một sợi lông vũ màu đen bén nhọn trên người Thủy Ưng Vanh.
Trên đó thấp thoáng có lưu ảnh, xem ra lai lịch không tầm thường.
Nói đến thì, trong đám Hải tộc này, đồ mà có giá trị nhất chắc là ở trên người Ngư Tự Khánh, tiếc là Khương Vọng đã đá hắn xuống sông, không mò gì được.
Ngoài ra, cây tinh kiều kia cũng rất là có giá, nhưng cũng đã bị phá hủy sạch sẽ mất rồi.
Khương Vọng cất những thứ có giá trị đi, mặc kệ phẩm chất nào cũng lấy, ít nhất cũng đầy được bảy tám phần cái hộp đựng phù lục đã trống rỗng, ít nhất cũng bù đắp được chút nợ nần.
Từng thi thể Hải tộc được ném xuống giới hà. Nhìn dòng sông năm màu không một chút thay đổi, Khương Vọng chợt nhớ lại thắc mắc hồi mình mới vào Mê giới - thi thể ở đây cuối cùng đi về đâu?
Hóa ra... là ở giới hà.
Về bản chất, Nhân tộc tồn tại trong thế giới hiện thực, có thể coi là một phần của quy tắc hiện thế, còn Hải tộc là thuộc về quy tắc của biển khơi. Những kẻ tu luyện có thành tựu. Có được sự hiểu biết sâu hơn về quy tắc, từ đó có khả năng thể hiện ra quy tắc, bất kể trong hiện thế hay ngoài biển. Nhưng những quy tắc này, cuối cùng đều bị phá vỡ và trở thành một phần của giới hà.
Theo một nghĩa nào đó, khi Nhân tộc và Hải tộc đang không ngừng chinh phục, chiếm lĩnh không gian, tài nguyên của Mê giới, thì giới hà cũng đòi lại từ họ những "chất dinh dưỡng".
Mỗi giây mỗi phút, Nhân tộc và Hải tộc trong Mê giới đều chém giết lẫn nhau, là để giành chỗ cho "trật tự" của mình, đuổi "trật tự" của đối phương đi, thay cho sự "vô trật tự" của Mê giới. Để rồi thi thể sau các cuộc chiến đều bị tiêu tán vào trong giới hà, lẫn vào thế giới không có trật tự, đây là một loại tuần hoàn kì diệu.
Cũng chỉ ở nơi quy tắc bị phá vỡ như Mê giới, một số quy luật mới được thể hiện rõ ràng như vậy.
Nho gia nói, đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường chính là con đường tu hành chân chính.
Tiếp thu quan sát của tiền nhân, tổng kết quan sát của bản thân. Càng hiểu rõ hơn về thế giới này, con đường tu hành mới có thể đi xa hơn.
Rời khỏi giới hà, Khương Vọng đạp không lướt đi.
Một trận phá vây ngược giúp hoàn thành nhiệm vụ rửa tội sớm hơn dự kiến, đây là điều trước đó hắn không sao ngờ tới.
Chẳng những vậy, sau khi hoàn thành rửa tội, tin tức cầu viện của phù đảo Đinh Mùi cũng đã truyền tới Dương Cốc, công việc của Khương Vọng ở Mê giới coi như kết thúc. Việc quan trọng bây giờ là mau chóng chạy tới căn cứ của Quyết Minh Đảo, nhờ cứ điểm của họ, trở lại quần đảo, đón Trúc Bích Quỳnh.
Hắn đã nghĩ kỹ rồi, sau khi đón Trúc Bích Quỳnh về trấn Thanh Dương, sẽ sắp xếp cho nàng ta ở cùng Độc Cô Tiểu. Trước đây nàng ta cũng đã từng ở Thanh Dương một thời gian, không lo không thích ứng được. Tuy sau này không thể tu hành được nữa, nhưng ít ra ở trấnThanh Dương có thể sống yên ổn, cơm áo không lo.
Ở trong một khu vực hoàn toàn thuộc về Nhân tộc, đương nhiên đi lại không cần cố kị. Khương Vọng di chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới cứ điểm của Quyết Minh Đảo. với thân phận hiện giờ, đương nhiên hắn sẽ được tôn trọng.
Thế nhưng, mọi chuyện lại không suôn sẻ như tưởng tượng.
"Xin lỗi, Khương đại nhân."
Cức Chu tức là thuyền cây táo, di chuyển giữa quần đảo và Mê Giới, đương nhiên có người phụ trách điều động.
Người phụ trách việc này trên Phù Đồ Tịnh Thổ là một tu sĩ hơi béo, dáng vẻ rất thân thiện.
Hắn khẩn khoản nói với Khương Vọng: "Vì Mê Giới mới vừa dịch chuyển vị trí, tình hình xung quanh chưa được điều tra rõ ràng, cức chu phái đi chuyến trước không thể quay về theo đường cũ... nên tạm thời không còn cức chu để điều đi."
Đương nhiên Khương Vọng sẽ không làm khó, chỉ hỏi: "Tình hình Dương Cốc bên kia thế nào, ngươi có biết không?"
Nếu không nhờ được cức chu của Quyết Minh Đảo, nói không chừng có thể nhờ được Chước Nhật Phi Chu của Dương Cốc. Còn bên Điếu Hải Lâu, do những chuyện gặp phải trong thời gian qua, Khương Vọng theo bản năng né xa thì hơn.
"Tình hình bên đó cũng không khác mấy. Bản thân Phù Đồ Tịnh Thổ không cần tăng quân, nên số lượng phi chu chúng ta được phân bổ rất ít, số Chước Nhật Phi Chu họ được giữ cũng không nhiều." Tu sĩ béo biết gì nói nấy: "Điếu Hải Lâu cũng vậy."
Không ngờ lại có cái rắc rối này, Khương Vọng thấy đau đầu. Quy tắc của Mê Giới hỗn loạn, hắn không thể dựa vào cơ thể bay vượt qua như Sùng Quang Chân Nhân, đành chuyển câu hỏi: "Ta muốn rời khỏi Mê Giới trở về quần đảo trong thời gian ngắn nhất, thì nên làm thế nào?"
"Có hai cách." Tu sĩ béo đáp: "Một là chờ cức chu của chúng ta quay trở lại, hai là đi thám hiểm những khu vực mới, đến các khu vực thuộc Nhân tộc khác, nhờ thuyền của họ rời đi."
Cả hai cách nghe đều không được nhanh, Khương Vọng hỏi: "Mỗi cách cần bao lâu?"
"Thời gian cức chu quay trở lại rất khó dự đoán, bởi vì tình hình dịch chuyển hiện giờ vẫn chưa rõ ràng, không biết phải đi vòng xa đến đâu. Sau khi thăm dò khu vực xung quanh, thì chỉ cần mất một ngày. Có lẽ vào giờ này ngày mai, Sơn Hà Đồ của chúng ta đã hoàn thành việc thu thập thông tin."
"Sơn Hà Đồ" mà hắn nói, là pháp khí địa đồ mà Quyết Minh Đảo đặc biệt sáng chế ra dành cho Mê Giới.
Thông tin ghi trên Chỉ Dư thực ra đều từ Sơn Hà Đồ.
"Lâu như vậy?" Một ngày thì hơi bị dài, Khương Vọng hỏi tiếp: "Không phải trước đó các ngươi đã phái người đi thăm dò giới hà rồi à?"
"Cả ba thế lực đều phải phái người đi tìm hiểu, sau đó thống nhất thông tin với nhau, đây là thông lệ của Phù Đồ Tịnh Thổ. Tuy nhiên, những người này thường chỉ đi xác nhận vị trí của giới hà, đồng thời cảnh giới một chút. Việc vượt sông, là chúng ta thường phải chờ đến khi có đủ thông tin mới triển khai trở lại. Vì chiến tranh ở Mê Giới không phải trò đùa, nếu chưa có thông tin về giới hà mà liều lĩnh vượt sông, rất dễ xảy ra thiệt hại không đáng có."
Khương Vọng không thể chấp nhận việc phải chờ đợi trắng một ngày ở Phù Đồ Tịnh Thổ.
Hắn ngẫm nghĩ một hồi: "Ta biết rất rõ tình hình của phù đảo Đinh Mùi, vì ta là từ nơi đó đến đây. Có thể bắc cầu sang sông giúp ta được không?"
Hắn không muốn ở lại đây chờ tin tức, vì hắn có thể chờ, nhưng Trúc Bích Quỳnh trên Thiên Nhai chưa chắc có thể.
Vậy thì đến các khu vực khác để đáp thuyền rời đi là lựa chọn tốt hơn.
Hai tu sĩ của Dương Cốc trước đó cũng đã nói, Đinh Cảnh Sơn sẽ không sao, vậy thì so với việc đến những khu vực chưa hiểu rõ kia, quay trở lại đảo Đinh Mùi thích hợp hơn.
Dù gì khu vực đó bây giờ hắn cũng đã biết rồi. Hơn nữa, việc tiếp giáp với Phù Đồ Tịnh Thổ sẽ khiến thế lực Hải tộc ở khu vực Đinh Mùi sẽ phải thu liễm hẳn. Khu vực Đinh Mùi bây giờ có khi còn an toàn hơn nhiều so với trước.
"Có tiến quân vào khu vực nào không, thì phải theo lệnh của bên trên, ta đâu có quyền tự quyết! Hơn nữa, cầu vượt cũng rất quý giá, không thể tự tiện lấy ra dùng..." Tu sĩ béo rất khó xử, cố gắng tìm từ thật là uyển chuyển, vì Khương Vọng là một nhân vật có đủ tư cách để người khác phải đối xử tôn trọng.
"Ta hiểu rồi." Khương Vọng không dây dưa nhiều, quay người rời đi.
Nếu là Khương Vô Ưu hay Trọng Huyền Thắng, việc mượn một cây cầu vượt sông chắc chắn không phải vấn đề. Thậm chí Khương Vô Ưu còn chẳng cần phải dùng từ "mượn", mà lấy đi dùng luôn, dù bọn họ không có là nhiệm vụ gì, chỉ đơn thuần muốn đi đến khu vực khác ngó một cái.
Nhưng Khương Vọng thì không được.
Hắn là thiên tài nổi tiếng của Tề quốc đó, nhưng vị thế ở Tề quốc vẫn không bằng các đệ tử của các gia tộc lớn.
Quyết Minh Đảo có lẽ không phải là không còn Cức Chu, nhưng những chiếc Cức Chu cất ở dưới đáy kho kia, là những chiếc để đảm bảo cuối cùng. Tu sĩ ở đây đương nhiên tôn trọng Khương Vọng, nhưng chắc chắn sẽ không đi vét sạch kho cho hắn.
Đây là chuyện rất bình thường, không trách ai được.
Khương Vọng quyết định chuyển hướng đến căn cứ Dương Cốc, các thế lực khác còn cần nhiều quan sát và phán đoán hơn, chứ phía Dương Cốc chắc chắn sẽ cho tăng viện cho khu Đinh Mùi.
Mặc dù Đinh Cảnh Sơn sẽ không sao cả, nhưng sau một trận chiến lớn, Đinh Mùi khó mà vẫn nguyên vẹn được. Việc tăng viện là điều không thể thiếu, vấn đề chỉ là thế lực Dương Cốc trên Phù Đồ Tịnh Thổ có quyết tâm đến mức nào.
Với kinh nghiệm bôn ba mấy ngày nay của hắn, muốn cùng đi lên cầu, chắc sẽ không bị người ta làm khó.
Khương Vọng đi rồi.
Một tu sĩ từ phòng trong đi ra, hỏi tu sĩ béo: "Chả phải chúng ta có một chiếc cức chu sắp xuất phát à? Sao ngươi lại bảo hắn không có?"
Tu sĩ béo cười khổ: "Bây giờ ngươi ra xem coi còn không? Chẳng biết vì sao, nó tự nhiên vỡ toang. Ta không nói ra chuyện này, chính là sợ hắn hiểu lầm, đến lúc đó lại ép ta đi sửa... Thứ này không đưa về Quyết Minh đảo, ai mà sửa nổi?"
"Lạ thế nhỉ. Thứ đồ nặng như thế sao tự nhiên lại vỡ được? Có phải có người vì tư lợi riêng, cố ý báo hỏng..."
"Muốn chết hả! Lời như vậy mà ngươi cũng dám nói lung tung!"
"À, coi như ngươi chưa nghe thấy gì. Coi như ta chưa nói, coi như ta chưa nói."
Nơi đóng quân của Dương Cốc ở Phù Đồ Tịnh Thổ là một quân doanh.
Dãy lều trại kéo dài, nghiêm trang đầy sát khí.
Trên Diễn Võ Trường, ai nấy mồ hôi nhễ nhại. Mặc dù đã tự lập phái nhiều năm, nhưng khí chất của nhánh quân năm xưa vẫn luôn được kéo dài.
Có lẽ họ chưa bao giờ quên Dương quốc.
Đế quốc hùng mạnh từng tỏa sáng muôn trượng như mặt trời giữa trưa kia, chưa bao giờ biến mất trong lịch sử huy hoàng. Luôn có người nhớ đến, luôn có người hoài niệm.
Khương Vọng báo tên, nhanh chóng gặp được Trần Cấn.
Không may là, mấy chiếc Chước Nhật Phi Chu sắp xuất phát về quần đảo của Dương Cốc đều gặp trục trặc.
Trùng hợp là, lực lượng Dương Cốc sắp đi tiếp viện cho Phù Đảo Đinh Mùi, lại do Diêm Già dẫn đoàn. Nếu hắn đến chậm thêm một chút, e Diêm Già đã sang sông rồi.
Hai tu sĩ từng đại diện Dương Cốc đi thám thính mà Khương Vọng từng gặp ở giới hà, giờ lại là người lãnh quân vượt sông, rõ ràng họ đều có vị trí không nhỏ trong Dương Cốc, chứ không đơn thuần chỉ là ‘thám tử’ như hai người nói.
Sau khi biết ý định của Khương Vọng, Trần Cấn liền dẫn hắn đến gặp Diêm Già ở tiền quân.
Cả quá trình rất thuận lợi, Trần Cấn và Diêm Già đều rất vui vẻ giúp đỡ.
Khương Vọng không phải dùng nhiều lời, đã dễ dàng được lên cầu của Dương Cốc.
Lúc bước lên cầu, Khương Vọng có cảm giác hơi kỳ quặc - nếu biết trước phải đi một vòng to để rồi vẫn phải băng qua Giới Hà, thì thà là đứng yên chờ ở đây luôn từ đầu cho rồi.
Cảm giác đã làm nhiều việc vô ích khiến Khương Vọng thấy mình như con chuột bị mắc kẹt trong đường hầm chật hẹp, chỉ có thể di chuyển theo một hướng.
Dĩ nhiên, ý nghĩ ấy cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận