Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 613: Đêm dài

Tuy Hồng Trang Kính nguy hiểm, mà kiếp nạn sau lại càng nguy hiểm hơn kiếp nạn trước. Nhưng sau khi vượt qua kiếp nạn thì thu hoạch cực kỳ không tồi, mà lợi ích lớn nhất là liên quan đến thần hồn.
Đây là bảo vật mà cả trưởng lão thực quyền của Điếu Hải Lâu - Hải Tông Minh cũng phải mơ ước, tuy rằng không biết Hồ Thiếu Mạnh làm sao có được, nhưng tiềm lực của nó hẳn còn lâu lắm mới có thể khai quật được hết.
Cường giả Ngoại Lâu Cảnh đỉnh phong có thể đạt được cái gì trong Hồng Trang Kính?
Sau Phúc Hải Kiếp sẽ là kiếp nạn gì?
Khương Vọng suy nghĩ, nhưng cuối cùng cũng không dám thử tiếp.
Hiện tại hắn rất tò mò về Hồng Trang Kính, nhưng độ khó của lần kiếp nạn thứ hai trong Hồng Trang Kính này đã cao hơn rất nhiều, mức độ trưởng thành của hắn trong khoảng thời gian này chỉ đủ để thử đến đây thôi.
Tuy tò mò, nhưng phải sống mới có tư cách tò mò.
Trong Thông Thiên Cung, Tinh Hà Đạo Toàn lẳng lặng xoay tròn, Triền Tinh Linh Mãng đang chậm rãi bơi lội. Mà Minh Chúc ở trong một góc vẫn im lặng, không có chút phản ứng nào.
Khương Yểm có vẻ quá "Thành thật".
Lấy sức mạnh thần hồn hiện tại, hắn có thể áp chế Khương Yểm không?
Trong lòng suy nghĩ mông lung, nhưng hắn nhanh chóng giấu đi.
Bây giờ còn chưa được, không quá chắc chắn. Thông Thiên Cung là chiến trường quá nguy hiểm, rất dễ ảnh hưởng đến con đường cả đời, mà Khương Yểm cũng quá thần bí, kiến thức của gã uyên bác, khả năng vận dụng thần hồn càng cao siêu. Khương Vọng không thể không cẩn thận, nếu muốn hoàn toàn dẹp sạch tai họa ngầm, ít nhất cũng phải chờ thủ đoạn thần hồn phong phú lên rồi tính.
Khương Vọng cất Hồng Trang Kính đi rồi phóng lên không trung, bay đến vị trí mà Hướng Tiền đang ngủ, hắn không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm y như vậy.
Qua một hồi, Hướng Tiền đang "Ngủ" mở mắt: "Ngươi đừng nhìn ta như vậy được không?"
"Không có gì, ngươi cứ ngủ đi. Chỉ là một chút phiền toái nhỏ thôi, ta có thể tự giải quyết được." Khương Vọng nghĩ một đằng nói một nẻo.
Hướng Tiền: ...
Ta có hỏi ngươi có chuyện gì à?
"Ngươi nhìn ta như vậy rất khiếp người!" Giọng nói của Hướng Tiền hơi tủi thân.
"Ngủ rồi thì không khiếp người nữa." Khương Vọng lạnh nhạt trả lời.
Thế này mà còn có thể ngủ, vậy đúng là gặp quỷ.
"Được rồi, được rồi, được rồi." Hướng Tiền ngồi dậy: "Rốt cuộc ngươi có chuyện gì?"
"Có người muốn đuổi giết ta."
Hướng Tiền không nói hai lời mà ngã xuống lần nữa: "Trước khi chết để ta ngủ tiếp đi."
Trán Khương Vọng nổi lên gân xanh: "Chúng ta liên thủ, có cơ hội."
"Đừng làm rộn." Hướng Tiền hữu khí vô lực xua xua tay:
"Người kia dám đuổi giết ngươi, khẳng định mạnh hơn ngươi, chuyện này là chắc chắn đúng không? Cả Nội Phủ Thần Thông nổi tiếng Tề Quốc như ngươi mà cũng bị đuổi giết, chứng minh thực lực người kia cũng cực mạnh, căn cơ thâm hậu... Giao phong loại trình độ này thì một tiểu tu sĩ Đằng Long Cảnh vô danh như ta có thể làm được gì chứ?"
Khương Vọng cổ vũ y: "Cho dù là một cục đá, đập trúng người cũng sẽ đau."
Hướng Tiền cực kỳ bướng binh mà tự sa ngã: "Cả một cục đá ta cũng không bằng, ta là một nắm bùn thôi."
Khương Vọng vẫn kiên trì: "Vậy ít nhất có thể làm dơ quần áo người khác."
"Thôi bỏ đi." Hướng Tiền thở dài một hơi: "Sống đã rất tệ rồi, không cần làm phiền người khác thêm."
Khương Vọng lười tiếp tục để ý đến mấy lời nói ủ rũ chán chường này của y, trực tiếp tiến vào đề tài chính: "Nếu đối phương đã xuất phát, đại khái mấy ngày nữa sẽ đuổi kịp."
Thậm chí Hướng Tiền còn không hỏi là người nào, chỉ gãi gãi đầu tóc lộn xôn, uể oải ỉu xìu nói: "Thật phiền toái. Chúng ta không thể chạy sao?"
"Ta không muốn chạy." Khương Vọng nói.
Hướng Tiền miễn cưỡng nghiêm túc lên chút, y suy nghĩ rồi nói:
"Ngày đó, kẻ rất mạnh che giấu hành tung đi đến Thanh Dương trấn kia, ngươi mời hắn không được sao?"
"Mời hắn phải bỏ tiền." Khương Vọng nói: "Phải tốn rất nhiều tiền."
Hướng Tiền...
Y không muốn nói cái gì nữa.
"Yên tâm, ta còn đang đợi tình báo." Khương Vọng cho y một liều thuốc an thần: "Nếu có thể đối phó đối phương, chúng ta sẽ làm một trận. Nếu không thể, ta chắc chắn sẽ không chịu chết".
Hướng Tiền đã chấp nhận số phận, nhưng vẫn giãy giụa nói:
"Cảm phiền lúc ngươi ước lượng thực lực, nhớ rõ ta chỉ có tu vi Đằng Long Cảnh ..."
"Thành giao!" Khương Vọng vỗ lên bờ vai của y, đầy thâm ý nói: "Ta sẽ nhớ rất rõ!"
Không chỉ nhớ y có tu vi Đằng Long Cảnh, còn nhớ y tu hành Duy Ngã Kiếm Đạo, là một trong ba kiếm thuật tuyệt đỉnh trong thời đại Phi Kiếm. Đó là kiếm thuật từng đè ép cả một thời đại, sao chỉ dừng lại ở mức độ mà Hướng Tiền thể hiện ra?
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không lấy thực lực Hướng Tiền có được để làm chỗ dựa tuyệt sát. Sở dĩ cực lực mời Hướng Tiền hỗ trợ, cũng là vì có suy tính khác.
Bên này "Khuyên" Hướng Tiền xong, bên kia Khương Vọng bắt đầu tìm đường lui cho mình.
"Khương Yểm, Khương Yểm, Khương Yểm!"
Minh Chúc không kiên nhẫn lắc lư một chút, giọng nói của Khương Yểm chậm rãi vang lên.
"Chuyện gì, mau nói."
Giọng của gã rất bất đắc dĩ, còn bất đắc dĩ hơn cả Hướng Tiền.
Một mặt Khương Vọng phòng gã như phòng mãnh thú, mặt khác lại luôn không khách sáo mà "Sử dụng" gã.
Đáng tiếc là gã ăn nhờ ở đậu, không thể từ chối được.
"Có một tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh đỉnh phong đuổi giết ta, có lẽ ta phải đánh nhau với hắn một trận, ta không nắm chắc chiến thắng, cần ngươi trợ giúp. Đến lúc đó ngươi hỗ trợ công kích thần hồn của hắn, chúng ta tấn công từ hai phía. Bằng không ... Chúng ta chỉ có thể cùng chết."
"Vì sao ngươi lại đánh với tu sĩ Ngoại Lâu đỉnh phong? Đây là hành vi của mãng phu!" Khương Yểm trách mắng.
Khương Vọng cũng không nói đạo lý, phân tích nguyên nhân cho gã, chỉ thẳng thừng đáp: "Ta đã quyết định."
Làm "Chủ nhà", hắn có tư cách tùy hứng.
Khương Yểm trầm mặc một hồi: "Ta chỉ ra tay trong khoảnh khắc sinh tử của ngươi mà thôi. Còn về chuyện khi nào mới là khoảnh khắc sinh tử, ta tự phán đoán. Rất có khả năng ta sẽ đoán sai, nhưng ta kiên trì với phán đoán của mình. Cho nên tốt nhất ngươi cũng đừng trông cậy quá nhiều vào ta."
Gã biết sau cuộc thăm dò vừa rồi, sức mạnh thần hồn của Khương Vọng đã tăng trưởng lên rất nhiều. Có điều, tạm thời không biết cụ thể là mạnh lên bao nhiêu, còn cần thời gian chậm rãi phân tích.
Nhưng dù thế thì gã cũng sẽ không để Khương Vọng quyết định thời cơ xuất chiến của mình. Bằng không rất có khả năng, chân trước gã vừa khống chế Minh Chúc rời đi, Khương Vọng đã chuẩn bị sẵn mà phong bế Thông Thiên Cung, từ chối chứa chấp gã.
Khương Vọng đang thiết kế dương mưu, cũng biết chắc nếu mình chết thì Khương Yểm cũng chết theo, nên đối mặt với thời khắc nguy hiểm thì gã chắc chắn sẽ ra tay.
Mà Khương Yểm cũng thật sự không có cách cự tuyệt, gã lập tức đưa ra phản ứng chính xác nhất, trái lại ném lựa chọn về cho Khương Vọng. Đương nhiên gã không muốn tiêu vong, nhưng Khương Vọng cũng sẽ không chịu chết.
Thật ra hai bên đều tương tự nắm giữ nhược điểm của nhau.
Khương Vọng không trông cậy vào mình có thể nghiền áp Khương Yểm trên phương diện mưu lược, chẳng qua là thử được thì cứ thử. Khương Yểm không mắc lừa thì đành chịu, tính chất cũng tương tự như những lúc Khương Yểm đột ngột nhảy ra muốn giúp hắn xuất chiến.
Khương Yểm cũng không phải đường lui duy nhất, chờ hừng đông lên, hắn sẽ đi đến đại thành gần nhất để tìm tổ chức bên ngoài của Địa Ngục Vô Môn, nghĩ cách liên hệ với Doãn Quan.
Nếu Hải Tông Minh là Ngoại Lâu Cảnh thăng cấp từ Thần Thông Nội Phủ thì hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần táng gia bại sản, tuyệt đối sẽ không tự đại.
Ứng phó với nguy hiểm thình lình xảy ra lần này, trên cơ bản Khương Vọng đã chuẩn bị hết những thứ có thể chuẩn bị, kế tiếp chính là chờ đợi tình báo của Trọng Huyền Thắng đem tới.
Làm hết sức mình, lại nghe thiên mệnh.
Hắn rời khỏi Thông Thiên Cung, ngẩng đầu nhìn sao trời, tối nay là một đêm thật dài.
Khiến người cảm thấy quá dài dòng, cũng không chỉ là thời gian mà thôi.
"Ai bảo ngươi tới?"
Giọng nói này thật bình thản, rõ ràng, nhưng không biết vì sao lại có một cảm giác đáng sợ xa xăm âm thầm lồng vào trong đó, không giống ở chốn nhân gian, khiến người nghe thấy nảy sinh hàn ý trong lòng, như sa vào địa ngục.
Tứ chi của một tu sĩ bị trói lại, cột chặt vào một cọc gỗ, gã im miệng không nói lời nào.
Công pháp mà gã tu luyện không có bất cứ điểm độc đáo nào.
Gương mặt gã cũng không có gì đặc sắc. Cách ăn mặc, tất cả đều cực kỳ bình phàm, cũng tương tự vậy, gã sẽ không nói cái gì cả.
Không ai có thể lấy được manh mối gì từ trên người gã.
Nhưng nam nhân đang đứng trước mặt gã vốn chỉ có khuôn mặt trung đẳng, nhưng vì khí chất thần tính nào đó mà hiện ra mị lực độc đáo, hiển nhiên cũng không tán thành điểm này.
"Vậy ta hỏi lại một lần nữa." Nam nhân kia hỏi: "Ai bảo ngươi tới tìm Trương Lâm Xuyên?"
Trương Lâm Xuyên rất ít khi chịu lặp lại câu hỏi của mình.
Sau khi khống chế Bạch Cốt Thánh Khu gia tăng, khí tức y càng ngày càng thần bí, cũng càng ngày càng lạnh lẽo.
Tu sĩ có khuôn mặt bình thường kia vẫn không nói lời nào, thậm chí không buồn đưa ra một ánh mắt trào phúng.
Gã không cho phép mình để lộ ra manh mối gì.
Gã đã được huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, vốn không nên bị bắt sống, nhưng người nam nhân đối diện này thật sự quá mạnh.
Mạnh đến mức gã căn bản không có chút hi vọng phản kháng nào, cả cơ hội tự sát cũng không có thì đã bị khống chế. Thậm chí gã còn không biết mình bị khống chế như thế nào.
Nhưng cố chấp im miệng cũng là một loại manh mối.
"Huấn luyện rất nghiêm khắc, xuất thân danh môn." Trương Lâm Xuyên khẽ gật đầu, đưa ra phán đoán của mình. Sau đó y nghiêng đầu qua hỏi lão nhân nhắm chặt hai mắt phía sau: "Lục trưởng lão, có thể khảo vấn thần hồn không?"
Lục Diễm có minh nhãn trời sinh lắc đầu: "Thần hồn của hắn có khuyết tật, hẳn không phải là trời sinh, mà là một loại thủ đoạn cao minh để lại dấu vết rất nhạt. Một khi người ngoài có ý đồ điều tra, nó lập tức sẽ hỏng mất."
"Xem ra thật là một thế lực khó lường" Trương Lâm Xuyên nhíu mày suy tư: "Người trong Trang Quốc, trong tối ngoài sáng gì thì ta cũng đã từng giao tiếp qua lại, người này không phải người của chúng. Hơn nữa hiện tại Bạch Cốt Đạo đã không còn, trừ Trang Quốc ra thì ai còn cảm thấy hứng thú với ta như vậy?"
Lục Diễm cũng không nói gì.
"Vương Trường Cát?"
Trương Lâm Xuyên tự hỏi tự đáp: "Thủ hạ như vậy không thể huấn luyện ra trong thời gian ngắn được."
"Diệu Ngọc?"
Y lại lắc đầu: "Nàng trốn ta còn không kịp, làm sao dám tới trêu chọc."
"Vậy thật kỳ quái, còn ai vào đây chứ?" Trương Lâm Xuyên quay đầu lại, nhìn chằm chằm tu sĩ bình thường kia: "Ngươi thật làm ta tò mò. Điều này không phải chuyện tốt với ngươi, ngươi hiểu không?"
Câu này không giống như uy hiếp, bởi vì giọng điệu của y thực bình tĩnh.
Tu sĩ bình thường kia vẫn không nói lời nào, nếu có cơ hội tự sát thì gã đã sớm chết đi.
Mà Trương Lâm Xuyên cũng thật sự không có ý uy hiếp, y trực tiếp duỗi tay nhấn một cái, ấn cả đầu của gã kia thụt vào trong thân thể. Tình trạng của gã cực kỳ thê thảm, chết đến không thể chết hơn.
Giải thoát rồi sao?
Đây là suy nghĩ cuối cùng của tử sĩ kia trước khi chết.
Sau đó gã nhanh chóng nhìn thấy ánh sáng trong bóng đêm vô biên.
Mới đầu gã cho rằng, đó là Âm Thần mà gia tộc tiếp dẫn gã.
Nhưng sau khi nghĩ lại, Âm Thần của gia tộc sẽ không tiếp dẫn một tử sĩ, bởi vì Âm Thần xuất hiện chính là một loại bại lộ.
Mà loại ánh sáng này là một thứ ánh sáng trắng bệch thê lương ...
Gã nghe thấy một giọng nói ...
"Hoan nghênh ngươi tới thế giới Vô Sinh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận