Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1048: Ai có lòng này (1)

Khởi đầu và chấm dứt của trận đấu này, đều rất là đột ngột và chấn động.
Lôi quang giao thoa trời đất tạo thành giới, đây là một sát pháp cực mạnh, không thua kém bất cứ một thiên kiêu Ngoại Lâu nào.
Thế mà, nó lại tan vỡ nhanh chóng và đột ngột như thế.
Chỉ là một cơn gió trăng trắng thổi qua, mà cả Lôi giới liền tan tành.
Khương Thanh Dương bình thản đi lại trong Lôi giới, nhàn nhã bước đi trong thế giới lôi quang của người khác, rồi khi Lôi giới sụp đổ, ngay khi lôi quang nổ tung đầy trời, tung ra một cước thật là tàn bạo.
Bốp!
Đánh nát không khí, cũng đánh nát lòng của khối người.
Làm người ta thán phục, làm người ta si mê.
Sự chuyển đổi giữa bình tĩnh và mạnh mẽ này mang tới một nét đẹp chấn động lòng người.
Lôi Chiêm Càn đang cực lực khống chế Lôi tỷ cứu vãn "Lôi giới", căn bản không thể ứng phó, cả người bay ngược ra sau. Hắn bay thẳng một đường ra ngoài quảng trường, được thị vệ đón lấy.
Dứt khoát ngoẹo đầu, hôn mê bất tỉnh.
Hắn thật sự là ngất xỉu, mà thật sự thì cũng không thể không ngất.
Khương Vọng một là không rút kiếm, hai là không hề dùng đến Tam Muội Chân Hỏa, chỉ tung có một cước đủ để đá văng hắn ra ngoài sân, không hề tạo nên tổn thương gì quá lớn.
Nhưng quá mất mặt...
Nếu không lập tức ngất đi, Lôi Chiêm Càn không biết làm sao đối mặt với những lời hùng hồn trước đó của mình, không biết đối mặt với những người đã gửi gắm bao nhiêu kỳ vọng trên người mình như thế nào.
Muốn chiến thắng Khương Vọng quá khó, nhưng muốn ngất... rất đơn giản.
Thị vệ đón được Lôi Chiêm Càn, vô thức muốn giúp hắn tỉnh lại.
May mà Khương Vô Khí đúng lúc xen vào: "Sát pháp phản phệ, sợ là đã tổn thương căn bản, mau đưa Lôi công tử xuống dưới nghỉ ngơi."
Sau khi giúp Lôi Chiêm Càn tìm được bậc thang đi xuống, hắn vỗ tay khen Khương Vọng: "Xuất sắc tuyệt luân!"
Với tư cách là người đưa ra linh cảm về "Lôi Giới" sát pháp, không ngừng luyện tập với Lôi Chiêm Càn, phối hợp với Lôi Chiêm Càn dần dần hoàn thiện môn sát pháp này.
Khương Vô Khí hiểu rất rõ sự đáng sợ của "Lôi giới". Hắn cũng vô cùng rõ, Lôi Chiêm Càn chưa đủ sức khống chế hoàn toàn môn sát pháp này, cũng như biết nhược điểm của "Lôi giới" hiện tại là ở đâu.
Nhưng đây là lần đầu tiên Khương Vọng nhìn thấy "Lôi giới"!
Đây là lần đầu tiên người này nhìn thấy Lôi giới, vậy mà lại có thể trong thời gian cực ngắn như vậy, bằng sự nhạy cảm và tầm nhìn kinh người của mình, đã tìm ra nhược điểm của nó, một phát đánh bại Lôi Chiêm Càn.
Này quá đáng sợ!
Hèn gì Tam Hoàng tỷ nói người này là anh hùng có thể "biến chuyện không thể thành có thể".
Hắn thấy tiếc cho Lôi Chiêm Càn là thật lòng, và lúc này, hắn tán thưởng Khương Vọng cũng là thật lòng.
Là nhi lang tốt của Đại Tề ta!
Lôi Chiêm Càn bại quá nhanh, Khương Vô Khí là biểu đệ, nói vài câu để kéo vãn cục diện cho hắn cũng là hợp tình hợp lý.
Nên các hoàng tử hoàng nữ trên đài đều không nói gì.
Đương nhiên, cũng là cười, nhưng Khương Vô Ưu chắc chắn là vui vẻ hơn Khương Vô Tà.
Thị vệ vội ôm Lôi Chiêm Càn mang đi.
Khương Vọng đứng giữa quảng trường, khẽ gật đầu, coi như cảm ơn sự tán thành của Khương Vô Khí.
Không thất lễ, nhưng giữ khoảng cách rất rõ ràng.
Khương Vô Khí lơ đễnh cười nhẹ.
Khương Vọng xoay người, vươn tay phải với Thôi Trữ, làm động tác mời: "Mời!"
Hắn không cần nghỉ ngơi!
Hắn thật sự không cần nghỉ ngơi...
Trong mắt đám người thường trên đài cao bên trái, họ chỉ nhìn thấy hai hình ảnh là Sấm sét bao phủ quảng trường.
Sấm sét biến mất, Lôi Chiêm Càn bị một cước đá bay.
Chỉ mới chớp mắt một cái, chiến đấu đã kết thúc.
Thôi Trữ có phong cách quân nhân điển hình, thấy Khương Vọng khiêu chiến, không nói gì, đi vào trong sân.
Lôi Chiêm Càn chủ động ngất xỉu, coi như từ bỏ vòng đấu tiếp theo.
Thật ra, sau khi tận mắt nhìn thấy quá trình Khương Vọng đánh bại Lôi Chiêm Càn, chẳng còn mấy người cảm thấy còn cần phải đánh trận thứ ba.
Trong mắt những khán giả có trình độ thấp, thì Khương Vọng đã nhẹ nhàng nghiền ép Lôi Chiêm Càn, hai bên vốn không cùng một đẳng cấp.
Còn trong mắt những tu sĩ có thực lực cường đại, biểu hiện của Khương Vọng trong trận chiến vừa rồi, chính là một nhân tài chiến đấu không gì sánh kịp. Mạnh hơn Lôi Chiêm Càn đâu chỉ một bậc!
Dù họ có muốn hay không, cũng phải thừa nhận:
Tu sĩ Nội Phủ cảnh trẻ tuổi Tề Quốc hiện thời, Khương Vọng là người đứng đầu!
Vương Di Ngô đang trong Tử Tù Doanh có lẽ có khả năng tranh giành, chứ những tài năng khác không bằng Vương Di Ngô của quân đội, bao gồm cả Thôi Trữ, thì đều không có khả năng chiến thắng Khương Vọng.
Nhưng, bản thân Thôi Trữ, có vẻ lại không nghĩ như vậy.
Hắn đứng trước mặt Khương Vọng, vẫn lạnh tanh như bức tượng đá, cứ như trời sinh không có tình cảm.
Nên đương nhiên cũng không có cái gọi là sợ hãi hay rụt rè.
Khương Vọng đứng đưa lưng về phía Thái Miếu, mặt hướng về Hoàng đế Đại Tề.
Thôi Trữ thì đối diện với hắn, là quay mặt về phía Thái Miếu.
Trên quảng trường rộng lớn, chỉ có hai người giằng co.
Người đứng xem bên ngoài, có Trọng Huyền Tuân áo trắng, và Kế Chiêu Nam mặc ngân giáp.
"Bắt đầu." Giang Nhữ Mặc nhàn nhạt hô.
Thanh âm vừa dứt, hai người liền động!
Vì sao Khương Vọng phải dùng thái độ ác liệt như vậy đánh bại Lôi Chiêm Càn?
Bởi vì hôm nay Trọng Huyền Tuân đã sáng rực có một không hai ở Lâm Truy, nên hắn cũng phải thể hiện phong mang của mình, để Trọng Huyền Thắng không còn bị lu mờ như trước!
Đối với Lôi Chiêm Càn như vậy, đối với Thôi Trữ cũng như vậy.
Cho nên ngay từ đầu trận, Khương Vọng đã bỏ qua bước thăm dò, lập tức áp sát, muốn phân nhanh thắng bại.
Nháy mắt đã tới gần người, năm ngón tay hắn mở ra, Bất Chu Phong màu trắng âm u vọt ra, hóa thành sáu cây Sát Sinh Đinh, lấy thế thiên la địa võng, bay về phía Thôi Trữ!
Trọng Huyền Tuân chỉ dùng ba môn thần thông để đánh bại đối thủ, giấu bớt hai môn. Hắn cũng chỉ dùng một môn Bất Chu Phong, cũng giấu đi hai môn.
Hóa Bất Chu Phong thành Sát Sinh Đinh, đây là cách dùng mới của hắn.
Sáu cây đinh dài màu trắng với tốc độ kinh người kéo theo cái đuôi màu trắng lao vùn vụt về phía trước.
Mơ hồ khóa chặt tất cả phương vị của đối thủ, chia ra nhằm vào đầu, tim và tứ chi đối thủ.
Đây là một môn thần thông lạnh lùng và tàn nhẫn.
Sát mệnh diệt hồn, đinh tuyệt sinh cơ!
Thôi Trữ biết không thể đối cứng, hắn rút lui.
Dùng một tốc độ khủng khiếp để lùi lại.
Thân ảnh như quỷ mị, nhanh đến mức chỉ lưu lại một chuỗi bóng mờ, bỏ xa Sát Sinh Đinh đang truy kích.
Hắn lùi hơi bị xa quá, đâu có cần phải lùi xa đến vậy...
Khương Vọng mới vừa nghĩ thế.
Thì thấy Thôi Trữ chợt xoay người, đối mặt chính diện với hoàng đế Đại Tề!
Không đúng!
Khương Vọng kéo mạnh tay trái, Tù Thân Tỏa Liên vốn dùng làm hậu thủ từ trong hư không bay ra. Vốn hắn định dùng thứ này để hạn chế không gian hoạt động của Thôi Trữ, giúp Sát Sinh Đinh thong dong lập công.
Dùng ngay lúc cần, hai sợi Tù Thân Tỏa Liên đen kịt đan xen, chặn đứng phía trước Thôi Trữ!
Cơ thể Thôi Trữ vỡ vụn, hoàn toàn tan thành mây khói, bắt đầu từ tứ chi, lan dần về tim.
Loại phân giải này cung cấp cho hắn một sức mạnh đáng sợ.
Hắn vung thương, một cây thương màu xám tro lấy máu thịt, thần hồn của hắn, thậm chí thọ nguyên của hắn làm chất dinh dưỡng, không ngừng xoay tròn, không ngừng tăng tốc.
Rắc!
Chỉ một kích, đầu thương đã đâm gãy Tù Thân Tỏa Liên của Khương Vọng, hướng thẳng về phía hoàng đế bệ hạ của Đại Tề.
Thôi Trữ lớn tiếng hô to, trong giọng nói mang theo một sự điên cuồng khó tả.
"Thần Võ năm ba mươi mốt. Thôi Trữ đâm Khương Thuật!!"
Tiếng hô không ngừng vang vọng, lan truyền cực rộng.
Mục tiêu của hắn lại là Tề đế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận