Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1150: Từng thấy sử sách, muôn đời như vậy (3)

Chuyện này đương nhiên khiến cho nhiều người nghi ngờ, hoang mang, điều tra.
Nhưng tại giờ khắc này, vấn đề này có lẽ phải đợi sau đó hãy suy nghĩ. Đối với rất nhiều người ở đây mà nói, có lẽ một vấn đề khác còn quan trọng hơn là danh ngạch vòng trong của trận Nội Phủ đại hội Hoàng Hà đang trống này, sẽ cho ai? Ai có cơ hội?
Mọi người vội vàng truyền tin cho nhau, tràng diện không thể khống chế được.
Trong cảnh hỗn loạn, một thân ảnh cao lớn bỗng nhiên bay vào giữa tràng, treo ở chính giữa không trung. Hắn mặt chữ điền, sắc mặt đỏ thẫm, mày dài mũi cao, rất có uy nghi.
Quay người lại một vòng, để cho tất cả mọi người có thể thấy rõ dáng vẻ của hắn, chú ý tới ánh mắt kiên định của hắn, sau đó mới nói: “Bỉ nhân Tiển Nam Khôi, hiện là thống soái Thần Sách quân. Tin tức này, có người đã biết, có người còn chưa biết, ta ở chỗ này chính thức nói một lần.”
Hắn nhìn bốn phía, đôi mắt không giấu nổi uy nghi: “Đại Cảnh ta thẹn là địa chủ, không muốn mọi chuyện tranh chấp với khách, cho nên nhường ra danh ngạch trận Nội Phủ của Hoàng Hà hội lần này, cho người trong thiên hạ một cơ hội tranh khôi.”
Thanh âm không lớn, nhưng đã đè xuống tiếng huyên náo toàn trường.
Hôm nay, trong diễn võ trường được bao phủ bởi lục hợp chi trụ này, tuy rằng có rất nhiều đại nhân vật tới, nhưng dù sao không có một người nào là cao tầng của thiên hạ lục cường cả.
Ở đây đông người như vậy, không ai có thể cao hơn Tiển Nam Khôi, vậy nên hắn nói chuyện cũng có phần tuỳ ý.
"Tiển tướng quân!"
Khương Vọng bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc, nghiêng đầu sang, Tào Giai - "vẻ mặt con dâu" chẳng biết đã ngồi ở bên cạnh hắn từ lúc nào.
Hắn ngồi trên khán đài, nhìn Tiển Nam Khôi đứng trên cao chính giữa diễn võ đài, làm vẻ mặt khổ sở, nói chuyện lại khiến người ta không thể bỏ qua: “Bỏ cuộc thì bỏ cuộc đi, đừng có nói mất chừng mực như vậy.”
Lúc này, trên mấy diễn võ đài xung quanh còn có ba thiên kiêu đã lấy được danh ngạch vòng trong cuối cùng.
Nhưng ánh mắt của tất cả mọi người chỉ bị Tiển Nam Khôi lơ lửng giữa không trung hấp dẫn.
Dù là thiên kiêu, ở trước mặt thống soái Thần Sách quân cũng không tránh khỏi ảm đạm.
Bất quá Tào Giai lại ngược lại, thanh thế không giảm chút nào.
Hắn ngồi bên cạnh Khương Vọng, chậm rãi tiếp tục nói: “ Tiển Nam Khôi ngươi có thể nói là địa chủ Cảnh Quốc, thậm chí có thể nói là địa chủ trung vực, Tào mỗ lười sửa lại, nhưng Quan Hà đài này là nơi nhân tộc ta cùng sở hữu. Thánh đài này trấn áp Trường Hà, là nơi thiên hạ các nước cùng đến tế. Chúng ta không phải khách, ngươi lấy gì mà xưng chủ?”
Cảnh Quốc ở đây tự nhận là địa chủ, ngại quá, Tề Quốc ta không nhận.
Thiên hạ các nước bọn ta đến Quan Hà đài tham gia, chính là đại hội Hoàng Hà với lịch sử huy hoàng, truyền thừa lâu đời, đây là một đại hội trấn áp Trường Hà, phân phối lợi ích của Vạn Yêu Chi Môn, mà không phải là hội minh thiên hạ do Cảnh Quốc ngươi tổ chức.
Muốn đội mũ miện của minh chủ thiên hạ lên người mình, vậy còn kém xa lắm!
Tào Giai vừa nói ra lời này, lập tức liền áp chế uy phong của Tiển Nam Khôi. Ở thiên hạ chi đài này, cùng hắn địa vị ngang nhau.
Khương Vọng ngồi bên cạnh, cũng có một loại cảm giác tự tin tràn đầy. Đám sĩ tốt Thiên Phúc quân như Kiều Lâm mỗi người càng ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng kích động.
Tiển Nam Khôi còn chưa nói gì, lại có một âm thanh khác tiếp lời: "Địa phương phía dưới này, không thể nói Cảnh Quốc ngươi gần nhất được đúng không? Thịnh Quốc và Mục Quốc của ta cũng cách rất gần đó!”
Ở lối vào phía đông, chẳng biết từ lúc nào đã có một lão giả mặc tế bào hai màu kim lam lộng lẫy đang đứng đó.
Na Ma Đa, Mục Quốc Kim miện tế ti!
Lão đứng ở nơi đó, hai mắt hơi cụp xuống, giống như một lão giả vô lực tuổi xế chiều, không giống như vừa mới có lời nói khí phách như vừa rồi.
Ở đây vừa lúc có Mộng Vô Nhai phó tướng của Thịnh Quốc, đương nhiên lúc này ông ta không thể im lặng, cho dù đối diện là thiên hạ cường quốc.
Lúc này hắn thu ống tay áo lại, đứng lên trên khán đài, nhìn về phía Na Ma Đa nói: “Vị Kim miện tế ti đại nhân này, bản nhân Mộng Vô Nhai, chỉ cho ngài biết là Thịnh Quốc mặc dù gần Mục, Mục Quốc cũng gần Thịnh!”
Ngồi bên cạnh Mộng Vô Nhai, Đỗ Như Hối không nhịn được ánh mắt khẽ co rút lại.
Thịnh Quốc thật sự cường ngạnh, không hổ là đệ nhất Đạo chúc quốc, quốc gia thật sự dám cùng Mục Quốc đánh chiến tranh quy mô lớn. Đổi lại là quốc gia khác, cho dù chuyện quan hệ đến quốc cách, cũng tuyệt đối không dám đáp lại như vậy. Bởi vì mạnh như Đại Mục đế quốc, nói diệt ngươi, đó là sự thật.
diệt ngươi, tuyệt đối không chỉ là thể hiện uy phong.
“Nói rất đúng.” Na Ma Đa nhấc mí mắt lên, bỗng dưng hai tay mở rộng, thần quang tắm thân.
Từ một lão già lọm khọm, biến thành một tế ti của thần quang mang tứ xạ, giọng nói cũng lập tức trở nên phóng khoáng, lão dùng ánh mắt tràn đầy kim quang nhìn Mộng Vô Nhai nói: “Ánh sáng của Thương Đồ thần chiếu rọi, vạn dặm thảo nguyên của Đại Mục ta, hoan nghênh dũng sĩ Thịnh Quốc đến rong ruổi!”
“Chư vị, chư vị!” Tiển Nam Khôi hai tay giơ lên đè xuống, gặng cười nói: “Là Tiển mỗ lỡ lời, ở chỗ này bồi tội với chư vị không phải được rồi sao. Vốn chỉ là biểu thị thân thiết mà thôi, tuyệt không có ý gì khác , chư vị không cần quá mẫn cảm. Đại hội Hoàng Hà là thiên hạ thịnh hội, mọi người ở chỗ này giương cung bạt kiếm, còn thể thống gì?”
“Đánh không lại thì nói đánh không lại, không có người nói là không có người.” Một giọng nói yếu ớt vang lên.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, tại chỗ ngồi phía sau Hoàng Xá Lợi thấy được một nam tử tráng niên khuôn mặt chất phác, thân khoác khinh giáp.
Hắn nhìn Tiển Nam Khôi nói: “Thích làm trò, không có gì thú vị!”
Ngồi phía sau Hoàng Xá Lợi, lại có thể nói chuyện với Tiển Nam Khôi như vậy, tự nhiên chỉ có Kiêu kỵ Đại đô đốc Hạ Hầu Liệt của Kinh Quốc!
Tiển Nam Khôi lẳng lặng mà nhìn hắn một hồi.
Hắn cũng chẳng thèm để ý cái nhìn của Tiển Nam Khôi, thậm chí tiếp tục nói: “Cảnh Quốc rộng lượng như thế, không bằng lần sau, lần sau nữa, sau này mỗi một lần đều bỏ cuộc luôn đi?”
Cảnh Quốc quả thật được xưng là thiên hạ tối cường, hùng cứ trung vực, nhìn khắp thiên hạ. Nhưng nếu đánh nhau, loại quân đình đế quốc phục vụ tất cả vì chiến tranh như Đại Kinh thật đúng là sẽ không lùi bước đối với ai.
Đồng thời đây cũng là một loại thử nghiệm.
Thiên kiêu Nội Phủ cảnh của Cảnh Quốc bỏ cuộc tất có nguyên nhân. Mà nguyên nhân phía sau này, nếu có thể phơi bày trước đài thì sẽ có thể nói rõ tình huống của Cảnh Quốc ở mức độ rất lớn.
Trong số thiên hạ lục cường, ai lại không quan tâm Cảnh Quốc chứ?
Cho dù những Đạo chúc quốc, chẳng lẽ không có ai muốn thay thế, trở thành Đạo Tông quốc sao?
Thí dụ như Thịnh Quốc, đệ nhất Đạo chúc quốc, tuy rằng cho tới nay đều là ngoan ngoãn, chịu khó. Nhưng bản tâm của nó, cam nguyện vĩnh viễn làm cương đao trong tay của Cảnh Quốc, hay là càng muốn trở thành người cầm đao chứ? Căn cứ vào lợi ích của bản thân Thịnh Quốc, thật sự nguyện ý đánh một trận ác liệt với cường quốc thiên hạ như Mục Quốc sao?
Đây là lợi ích căn bản của quốc gia, sẽ không bị bất luận ý chí của người nào chi phối, nó sẽ chỉ làm ngược lại, dẫn dắt hướng đi của ý chí này.
Giờ khắc này, Na Ma Đa không nói lời nào, Tào Giai thờ ơ lạnh nhạt. Những người khác càng không dám lên tiếng, cũng tuyệt đối không muốn dính líu.
Cuối cùng vẫn là Tiển Nam Khôi nở nụ cười, khuôn mặt đỏ thẫm cũng không nhìn ra được vẻ mặt gì.
Hắn xoay người lại, ánh mắt lần lượt đảo qua Na Ma Đa, Tào Giai: “Một cái khôi thủ, chư vị quá coi trọng rồi, như vậy ta sẽ nói một kiểu khác. Cảnh Quốc tự nguyện rút lui khỏi vòng đấu Nội Phủ của đại hội Hoàng Hà lần này, cho quốc gia được gọi là ngoài thiên hạ lục cường một cơ hội. Đây là dư ra một danh ngạch của vòng trong, bổn tướng quân cho rằng, cho thiên kiêu Bạch Ngọc Hà của Việt Quốc tương đối thích hợp, chư vị thấy thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận