Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1099: Đáp lễ

Mỗi ngày Khương Vọng ngoài khóa sáng, khóa tối ở bên ngoài ra, buổi trưa nắng rọi vẫn kiên trì học tập.
Tu hành lên đỉnh cao, là tích lũy từng chút một, hắn chưa từng coi thường.
Ngoài ra, hắn còn có thêm một thói quen, đó chính là vào giờ Tuất sẽ tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh.
Lúc này "Ninh Kiếm khách" chắc chắn đang ở đây.
Hầu như đã trở thành một loại ăn ý, mỗi ngày vào thời gian này bọn hắn đều chiến một trận, sau đó sẽ xem xét tình huống rồi quyết định có muốn đánh tiếp một trận nữa hay không. Thậm chí bình thường cảm giác có thể phát huy rất tốt, nhưng có khi lại không thể phát huy tiếp được, tối nay cũng như thế.
"Ninh Kiếm khách" lại dâng lên một trận biểu diễn kiếm thuật chất lượng cao, đồng thời lại bị đánh bại.
Số trận thắng bại đôi bên đã đạt tới mười một trên sáu.
Nếu Khương Vọng thắng một trận nữa, tỷ số thắng bại đôi bên sẽ biến thành hai ăn một.
Thắng bại tính theo bội số cũng đã mạnh hơn một cấp bậc, ý nghĩa luận bàn lại không lớn đến vậy...
"Ninh Kiếm khách" hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi.
Khương Vọng từ trong mắt nàng vẫn nhìn ra được vẻ cuồng nhiệt với kiếm đạo, kèm theo suy nghĩ về chiến đấu.
Theo một ý nghĩa nào đó, bọn hắn là cùng một kiểu người ...
"Ninh Kiếm khách" không định tái chiến một trận, thối lui ra khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh.
Khương Vọng trở lại không gian phúc địa, còn nổi hứng khởi xướng mời Trọng Huyền Thắng ra quyết đấu. Tên mập này đương nhiên sẽ không đồng ý, nhưng ngộ nhỡ ngày nào đó sơ suất, nhìn lầm thì sao?
Lời mời quyết đấu đã định trước đá chìm đáy biển, Khương Vọng cũng không thèm để ý.
Ngay lúc hắn chuẩn bị rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh, một con hạc giấy màu nước bay tới, là thư của Tả Quang Thù.
Khương Vọng đón lấy, mở ra đọc, trên thư viết:
Đạo thuật người nọ để lại có một môn... ta cũng cảm thấy rất hợp với ngươi. Chỉ là một câu nói như vậy, rất có phong cách của Tả Quang Thù.
Xuống chút nữa là phân giải rất kỹ về môn đạo thuật này...
Khương Vọng nắm chặt bức thư, khó tránh khỏi xúc động.
Đứa nhỏ Tả Quang Thù này, xác thực khá kiêu ngạo.
Mặc dù ngoài miệng nói cứng, là y giúp Khương Vọng nghiên cứu Hỏa Giới Thuật, nhưng trong lòng lại hiểu rõ, Khương Vọng đang tìm cơ hội dạy cho y.
Y học là học, nhưng cũng không chịu chiếm tiện nghi, ngày thứ hai lập tức đưa đáp lễ tới.
Điều khiến Khương Vọng cảm khái nhất chính là môn đạo thuật mà Tả Quang Thù đưa tới này...
Tên là Diễm Hoa Phần Thành .
Ngày đó ở ngoại ô Phong Lâm thành, khoảnh khắc hấp hối cuộn tròn trong đống rơm chất chồng chờ chết... Bây giờ nhớ tới, lại dường như đã qua mấy đời.
Đây tuyệt đối là siêu phẩm đạo thuật.
Lúc Tả Quang Liệt mười chín tuổi đã dùng thuật này một trận chiến phá thành. Mà ở ngoại ô Phong Lâm thành, gã cũng sử dụng thuật này, gần như thiêu rụi Cửu Sát Huyền Âm trận. Đây chính là trận tuyệt sát mạnh mẽ của nước Tần, thế lớn cũng như thắng lợi mạnh mẽ, phải trả giá thật lớn mới điều động được.
Tả Quang Liệt chết ở ngoại ô Phong Lâm thành, thứ muốn bảo vệ trước khi chết, Thiên Nguyên Đại Đan muốn mang về cho Tả Quang Thù, cuối cùng lại mang đến sự hồi sinh cho Khương Vọng.
Mà hôm nay Tả Quang Thù lại đưa đạo thuật rất có tính đại biểu của Tả Quang Liệt cho Khương Vọng.
Quỹ Tích vận mệnh vào hai năm sau lại dùng cách thức như vậy giao thoa, đúng là kỳ diệu ...
Khương Vọng suy nghĩ một chút, hồi âm cho Tả Quang Thù:
Tuổi còn nhỏ lại lén lút ăn trộm bí thuật trong nhà, đã được gia gia ngươi đồng ý chưa đấy? Thật ra tự đáy lòng hắn vẫn luôn xem Tả Quang Thù là tiểu hài tử, sợ đứa nhỏ này vì thứ gọi là mặt mũi của mình mà không thèm quan tâm hậu quả cầm ra ngoài.
Một môn này giá trị cực cao, đạo thuật ý nghĩa trọng đại, sao Tả Quang Thù có thể tự mình làm chủ được?
Tả Quang Thù chịu đưa cho hắn, nhưng hắn lại không đồng ý học kiểu này.
Lúc đầu hắn chỉ điểm cho đối phương tạo dựng Thủy Giới Thuật, cơ bản không vì hồi báo.
Tả Quang Thù nhanh chóng hồi âm lại, nhưng cũng không phải thẹn quá hóa giận gì đó, trên thư chỉ có một câu:
Đồ của hắn đều để lại cho ta. Ta toàn quyền xử lý. Sau thư vẫn như cũ đính kèm Phân giải tường tận Diễm Hoa Phần Thành.
Khương Vọng phút chốc im lặng, không biết nên đáp lại thế nào.
Thật lâu sau, hắn ghi chép lại môn đạo thuật này, sau đó trả lời: "Được."
Hạc giấy bay vào trong Tinh Hà.
Vả lại, nếu đơn thuần dựa vào uy năng, Diễm Hoa Phần Thành chưa hẳn đã mạnh hơn Hỏa Giới Thuật sau này.
Chờ tu vi của Khương Vọng tăng lên, sẽ càng có nhiều cảm ngộ về lửa, Tam Muội Chân Hỏa mở mang lên cấp bậc cao hơn, Hỏa Giới Thuật vẫn có thể tăng lên rất nhiều không gian, cũng tuyệt đối là siêu phẩm.
Nhưng Hỏa Giới Thuật là căn cứ vào vận dụng thần thông, không thể truyền thụ cho người khác, trừ khi giống như Tả Quang Thù, vừa lúc có thần thông Hà Bá, bản thân lại không thiếu tài nguyên, trong nhà lại có Diễn Pháp Các...
Mà Diễm Hoa Phần Thành quả thực có thể truyền thụ cho bất kỳ tu sĩ nào.
Thật ra phần lớn đệ tử danh môn đỉnh cấp đều có một loại kiêu ngạo bẩm sinh. Phần lớn thời điểm đều tình nguyện để bản thân chịu thiệt thòi mà không chịu chiếm tiện nghi của người khác. Đồng thời đối với những người này, ăn thiệt thòi cũng không tính là gì. Yến phủ tiêu tiền như nước, có khi nào thấy bản thân mình ăn thiệt thòi đâu?
Chẳng qua chỉ là số lượng vụn vặt mà thôi.
Đương nhiên, Hứa Tượng Càn và Trọng Huyền Thắng đại khái là hai kẻ ngoại lệ...
Môn Phân giải tường tận Diễm Hoa Phần Thành này, bây giờ Khương Vọng còn chưa có khả năng tu luyện, thực lực còn chưa đạt tới, mặc dù trân quý nhưng cũng chỉ có thể tạm thời gác xó.
Nhưng phân tích chi tiết về Diễm Hoa vẫn mang đến cho Khương Vọng rất nhiều cảm hứng.
Môn đạo thuật Diễm Hoa này, Khương Vọng quá quen thuộc.
Hơn nữa nó hoàn toàn là cơ sở của Diễm Hoa Phần Thành, thậm chí có thể nói, ở trong cung điện Hỏa Hành của Tả Quang Liệt, Diễm Hoa chính là một trong những viên gạch lát nền của cung điện hoa lệ.
Khương Vọng ở trên nền móng Diễm Hoa, mở rộng ra biển lửa, lửa thần hồn, cũng trải nhập vào bên trong thế giới lửa. Có thể nói, hắn nắm giữ về Diễm Hoa cực kỳ thông suốt.
Hiểu biết về Diễm Hoa mà Đổng A lưu lại lúc trước đã xa xa không phát triển kịp với Khương Vọng của hiện tại.
Nhưng sau khi nghiên cứu Phân giải tường tận Diễm Hoa Phần Thành, hắn phát hiện có thể làm được nhiều hơn...
Sau khi xác định được thời gian Hoàng Hà Hội mở ra, người được chọn đi xem Đài Quan Hà của Tề quốc cũng đã xác định.
Tào Giai, một trong chín Thống Soái binh sĩ ở Chiến Sự đường, quân đội mà y nắm giữ chính là Xuân Tử Quân danh tiếng nổi trội gần đây.
Nói đến có chút xấu hổ, Xuân Tử Quân lao nhanh hai ngày, một ngày vượt qua biên giới trăm dặm, đánh hạ núi Kiếm Phong, sau đó ở trước đại quân Hạ quốc lại lù lù bất động, có thể nói uy chấn thiên hạ.
Nhưng thứ mọi người ghi nhớ kỹ lại là Quân thần Khương Mộng Hùng khí phách ngút trời. Thậm chí là ngôi sao mới trong quân là Vương Di Ngô đã rực rỡ lóa mắt ra sao.
Sự cường đại của Xuân Tử Quân cũng được nhắc đến nhiều lần.
Duy chỉ có thống soái Xuân Tử Quân Tào Giai lại im hơi lặng tiếng.
Bởi vì y cơ bản không hề bước ra chiến trường, Chiến Sự đường điều động Xuân Tử Quân, nhưng lại chính là Quân thần Khương Mộng Hùng lĩnh quân.
Đại khái là vì cân bằng một ít tiếng tăm bên trong triều chính, bày tỏ lòng tín nhiệm với Tào Giai, nên Tề đế mới lệnh cho Tào Giai dẫn đội, tham dự Hoàng Hà Hội. Những điều này đều là phân tích của Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng.
Đã tổ chức Đại sư lễ quá lớn, Hoàng Hà Hội giống như một đợt xuất chinh, mà còn dùng quy cách cực cao xuất chinh.
Lúc này người dẫn đội cũng như chủ soái xuất chinh, bản thân chính là một loại vinh dự, đương nhiên cũng là trách nhiệm nặng nề, cho nên không phải cường giả thì không thể nào làm được.
Dù sao một vị đệ nhất Nội Phủ, một vị đệ nhất Ngoại Lâu, một vị đệ nhất dưới ba mươi tuổi của Tề quốc, ba thiên kiêu quốc gia này xuất chiến, nếu như nửa đường xảy ra chuyện, không đến được Đài Quan Hà thì... Tề quốc sẽ mất mặt cỡ nào trong thiên hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận