Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 917: Công không qua sông

Chử Mật lầm tưởng Khương Vọng có đạo nguyên hùng hậu vượt qua tu sĩ Ngoại Lâu, nhưng thật ra không phải.
Mặc dù Thiên Địa cô đảo của hắn rộng lớn kiên cố, vững chắc tự nhiên, không cần hao tốn quá nhiều đạo nguyên chống đỡ, nhưng lại không giống như những tu sĩ Ngoại Lâu có thể hoàn toàn giải phóng.
Sở dĩ hắn di chuyển cực nhanh trong một khắc đồng hồ mà mặt vẫn không hề đổi sắc, thật ra là vì có tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân, tiêu hao chủ yếu là Giới Thuật, tiêu hao đạo nguyên ngược lại rất ít.
Có một Thanh Vân Đình trong Vân Đỉnh tiên cung không ngừng chế tạo Giới Thuật, hắn đương nhiên không cần lo lắng bị thiếu hụt. Mặc dù Vân Đỉnh tiên cung còn lâu mới hồi phục, tốc độ chế tạo Giới Thuật của Vân Đỉnh tiên cung không được như trước.
Nhưng bây giờ không phải lúc Vân Đỉnh tiên cung thế áp thiên hạ, không có nhiều đệ tử chia nhau sử dụng Giới Thuật của tiên cung.
Khi Giới Hà lọt vào trong tầm nhìn của Hồng Trang Kính, Khương Vọng lập tức ngừng thở dừng lại.
Đó là một nam nhân Hải tộc với gương mặt chua ngoa, ánh mắt hung ác nham hiểm, gã có đặc thù của Hải tộc là vảy đen ở trên xương lông mày.
Khương Vọng biết Hải tộc vận dụng nguyên hình Hải chủ rất tiêu hao thể lực, giống như tu sĩ Siêu Phàm vận dụng thần thông vậy.
Nói cách khác, tên Hải tộc mà Chử Mật gọi là Ngư Tự Khánh này hiện tại rõ ràng không phải trạng thái toàn thịnh.
Nhưng Khương Vọng hoàn toàn không có ý định ra tay. Đối phương đã dám sử dụng nguyên hình Hải chủ, dùng tốc độ cực nhanh tới chặn Giới Hà, mà sau khi biết rõ chiến tích lấy một địch chín của hắn vẫn lựa chọn đơn độc tới trước, chắc chắn có chỗ dựa vào.
Chuyện của mình thì tự mình biết, cái gọi là lấy một địch chín có yếu tố ngẫu nhiên rất cao. Khương Vọng sẽ không tự coi nhẹ mình, nhưng lại càng không tính đến chuyện phô trương quá mức ở thời điểm sống chết.
Là kẻ địch, Ngư Tự Khánh chắc chắn sẽ không xem thường địch nhân của gã, Khương Vọng lại càng không dám xem thường Ngư Tự Khánh. Hơn nữa Chử Mật đã giới thiệu, tên này là một trong số những Thống Soái cấp cao mạnh nhất khu vực Đinh Mùi của Hải tộc.
Gã đứng yên ở chỗ đó giống như đang điều tức. Điều này chứng tỏ gã tự tin rằng tốc độ của bản thân nhanh hơn Khương Vọng, chắc chắn sẽ chạy tới trước Khương Vọng. Hơn nữa gã còn không e ngại Khương Vọng sẽ đánh lén.
Ở phía sau cách gã không xa là một đường hư vô.
Không phải cảnh tượng gì của Mê Giới, chỉ là hư vô mà thôi.
Khương Vọng bí mật tới gần thêm mấy bước, vẫn y nguyên như cũ. Cuối cùng hắn xác định, Hồng Trang Kính không thể phản chiếu Giới Hà, ý định muốn quan sát Giới Hà trước khi qua sông của hắn rõ ràng bị ngâm nước nóng.
Đại khái bởi vì "Giới Hà" là khu vực thời gian và không gian vỡ vụn, là khu vực hỗn loạn nhất, vỡ vụn nhất, là toàn bộ hỗn loạn trong Mê Giới. Mà khả năng chiếu rọi của Hồng Trang Kính lại dựa vào một loại quy tắc nào đó. Khi tất cả quy tắc bị vỡ vụn, Hồng Trang Kính sẽ lập tức mất đi năng lực phản chiếu.
Chỉ có điều này mới có thể giải thích cho việc vì sao Hồng Trang Kích không thể chiếu tới mục tiêu.
Cũng may cảnh tượng bên ngoài bảy dặm Giới Hà vẫn được phản chiếu rõ ràng. Lúc nghĩ kế sách qua sông chỉ cần tập trung vào chỗ một đường hư vô kia là được.
Giới Hà khó vượt, ở giữa phun trào, thời gian và không gian vỡ vụn sẽ xoắn nát tất cả người và vật không cẩn thận rơi vào trong đó.
Có điều Mê Giới là một chiến trường tổng thể, giữa mỗi khu vực đều câu thông lẫn nhau. Cho nên Nhân tộc và Hải tộc đã sớm nghiên cứu ra phương pháp qua sông.
Phương pháp của Nhân tộc chính là dùng "cầu tạm."
Bây giờ ở trong hộp trữ vật của hắn chỉ giấu một cái, là trước khi đi Phù Ngạn Thanh đưa cho.
Nói trắng ra cầu tạm chính là dùng Mê tinh chế thành cầu nối. Dưới bí pháp đặc thù gia cố có thể bắt ngang qua Giới Hà, người sử dụng có thể đi qua trên cầu tạm.
Nghiên cứu ra nguyên lý này, đơn giản là lợi dụng Mê tinh tạm thời ổn định quy tắc trong Giới Hà.
Khi hỗn loạn đã được ổn định, một đoạn bên trong Giới Hà đó tất nhiên sẽ không còn nguy hiểm.
Bởi vậy có thể thấy được Mê tinh thật sự là vật tư chiến lược quan trọng nhất trong Mê Giới, được dùng ở rất nhiều nơi trọng yếu.
Mục tiên hiện tại của Khương Vọng là thành công sử dụng cầu tạm qua sông dưới sự ngăn cản của Ngư Tự Khánh.
Phải làm sao bây giờ?
Hắn còn đang nghĩ ngợi, lại có một bóng người lọt vào trong tầm nhìn của Hồng Trang Kính, cũng là một "bằng hữu cũ".
Khương Vọng không biết tên gã nhưng lại biết nguyên hình Hải chủ của gã, có sáu cánh, tám mươi chân, tốc độ cực nhanh, chính là tên Thống Soái Hải tộc bị hắn dùng thần thông Lạc Lối dọa lui kia.
Tên này chắc là từ một hướng khác chạy đến, Hải tộc từ Bạch Tượng Vương trở xuống có lẽ chỉ có gã và Ngư Tự Khánh là hai kẻ có tốc độ nhanh nhất.
Đến lúc này, sách lược của Ngư Tự Khánh đã rất rõ ràng. Gã rõ ràng muốn chặn trước Giới Hà, không cho Khương Vọng có cơ hội vượt qua ranh giới. Lại dùng Giới Hà làm điểm xuất phát, quay ngược lại lục soát đuổi giết Khương Vọng trong khu vực Đinh Mùi.
Khương Vọng cũng không biết vì đuổi giết hắn, Bạch Tượng Vương đã phái ra nguyên một đội quân Hải sào. Bên trong dã địa lúc này đã là nơi đi lại của Hải tộc. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc hắn đưa ra suy đoán.
Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng có nhiều Hải tộc chạy đến, hy vọng qua sông của hắn cũng càng ngày càng xa vời.
Thời gian không đứng về phía hắn.
Một tên Ngư Tự Khánh đã khó địch lại, giờ lại có thêm một kẻ tới trợ giúp, phải làm sao mới có thể đột phá bọn chúng liên thủ đây?
Tiến thẳng lên chắc chắn không được, tốc độ của hai tên Hải tộc này cực kỳ nhanh, nói không chừng chỉ trong nháy mắt hắn đã bị ngăn lại, ngược lại đánh mất toàn bộ cơ hội.
Thủy Ưng Vanh bay đáp xuống trước Giới Hà, nhìn dòng chảy vỡ vụn muôn màu muôn vẻ kia, vô thức đứng xa ra một chút.
"Ngư huynh" Gã hành lễ với Ngư Tự Khánh: "Ngô Vương lệnh cho ta nhanh chóng chạy tới."
Ngư Tự Khánh dùng ánh mắt hung ác nham hiểm liếc gã một cái:
"Điều dưỡng cho tốt đi, để rửa sạch sỉ nhục cho họ Thủy Ưng ngay hôm nay."
Cả hai đều hiện ra nguyên hình Hải chủ, một đường bay nhanh như tên bắn tới đây. So với Ngư Tự Khánh mặt không đổi sắc, Thủy Ưng Vanh rõ ràng tiêu hao rất nhiều.
Mặc dù ở phương diện tốc độ gã chỉ chậm hơn Ngư Tự Khánh một chút, nhưng ở các phương diện khác lại kém hơn rất nhiều.
Cũng may gã có một tổ phụ Chân Vương, cho nên cũng không cần phải cúi thấp đầu.
Nghe nhắc tới điểm mấu chốt này, sắc mặt gã trở nên cực kỳ khó coi.
Gã và tiểu đội chiến đấu của Ngư Vạn Cốc lấy chín vây một, lại bị một tu sĩ thần thông Nội Phủ giết tới gần như toàn quân bị diệt, chuyện này đã sớm truyền khắp các Hải sào lớn ở khu vực Đinh Mùi. Không ít Hải tộc đang âm thầm cười nhạo bọn gã, nhưng bởi vì thực lực và thân phận của gã nên những kẻ dám lộ vử xem thường ra ngoài đúng là số ít.
Bản thân Ngư Tự Khánh có tương lai Vương Tước đầy hứa hẹn, đương nhiên sẽ không quá để ý thân phận hậu duệ Chân Vương của gã.
Thủy Ưng Vanh nhịn không được nói: "Ngư huynh không thể khinh địch, đó là cường giả Nhân tộc có thiên tư như Kiêu Mệnh.
Ta thấy chúng ta vẫn nên đề phòng thì hơn, chờ những huynh đệ phía sau đuổi tới rồi hẵng bàn cái khác".
Đối với lời này, thực ra trong lòng Ngư Tự Khánh cũng không quá tin tưởng. Loại thiên kiêu Kiêu Mệnh kia bao nhiêu năm mới ra được một người chứ? Nhưng gã không thể phản bác, bởi vì Bạch Tượng Vương đã xác định tính chất của chuyện này, gã mà phản bác thì chính là đánh vào mặt của Bạch Tượng Vương.
"Có thể sánh ngang với Kiêu Mệnh thì đã sao?" Ngư Tự Khánh lạnh lùng nói: "Cho dù có là Kiêu Mệnh thì lúc ở cấp Chiến Tướng hắn cũng không thể làm gì được ta!"
Y dời tầm mắt lên trên Giới hà, thậm chí không hề che giấu sự coi thường của mình: "Ngươi tự mình điều dưỡng cho tốt đi!
Chiến lực vốn đã không được, nếu không dưỡng trạng thái cho tốt thì cũng sẽ bị thuấn sát, nếu vậy ta biết phải bàn giao cho Dực Vương thế nào?"
Dực Vương chính là vị lão tổ Chân Vương của Thủy Ưng Vanh.
Lời này không thể nghi ngờ chính là tát thẳng vào mặt, là đòn đánh trả ác liệt mà Ngư Tự Khánh dám can đảm thể hiện ra sự bất mãn với gã.
Thủy Ưng Vanh cắn chặt răng, cuối cùng không nói tiếng nào khoanh chân ngồi xuống, ở tại chỗ điều tức.
Không phải là gã không nghĩ tới, nhưng đây là lần đầu tiên gã sâu sắc cảm nhận được... trận chiến lấy chín vây một lần ấy đã trở thành sỉ nhục cả đời gã.
Cho dù là bất kỳ ai cũng có thể mang chuyện này ra đâm gã bị thương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận