Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2335: Ngươi thấy ta có mấy phần nhan sắc

Một mũi thương kinh diễm ngập trời này khiến cho Vạn Thần hải dậy sóng cuồng loạn, để lại dấu ấn vĩnh viễn khó phai mờ trong tầm mắt của đám yêu tại đây.
Từ đó về sau nhớ lại chuyện cũ bao nhiêu lần, không thể quên đi hào quang như vậy.
Đáng tiếc Khương Vọng trốn trong Hồng Trang kính, không thể chú ý tới cảnh tượng này.
Khi hai thanh phi mâu của Linh Hi Hoa bắn ra, chư thần trong Vạn Thần hải cùng kêu gọi, trong thế giới gương trên người hắn thoáng cái liền đốt lên thần hỏa!
Tuy hắn phản ứng cực nhanh, trước tiên là xích hỏa tẩy rửa, dùng Tam Muội Chân Hỏa dập tắt thần hỏa. Nhưng trong ngọn lửa màu đỏ vòng quanh thân thể, từng đóa kim diễm sinh ra rồi lại vụt tắt, tắt rồi mà lại lên... Thần hỏa liên tục không ngừng mà sinh ra!
Đây là lần thứ hai Vạn Thần hải kêu gọi hắn.
Lần đầu tiên là Linh Hi Hoa sớm dẫn động Vạn Thần hải, kêu gọi thần danh Vô Diện Thần. Bởi vì từ đầu đến cuối hắn chưa từng thu nạp tín ngưỡng của Vô Diện giáo, lại có Hồng Trang kính ngăn trở, cho nên hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Theo lý mà nói thì Trì Vân Sơn Thần chỉ có một danh hiệu, ngoài miệng chỉ nói mấy câu lừa gạt Sài A Tứ thôi, càng không thể nên bị tìm được mới đúng.
Nhưng lần kêu gọi thứ hai này hoàn toàn khác biệt.
Không chỉ ở chỗ Vạn Thần hải đang ở trạng thái thần lực phun trào, mà còn ở chỗ Dương Dũ sử dụng ám chiêu, gõ vang chuông trong lòng, trút loại vĩ lực hùng hồn này vào trong bí mật Thần Tiêu, cũng lục soát giới này.
Mà Linh Hi Hoa nắm chắc thời cơ, chuyển dời phương hướng tìm kiếm của Vạn Thần hải, lực lượng gọi thần sinh ra từ đó, so với lần kêu gọi đầu tiên đâu chỉ mạnh gấp mười lần trăm lần?
Tựa như trong Ma Vân thành, rõ ràng Khương Vọng đã sớm cắt đứt với Vô Diện Chi Thần, Hổ Thái Tuế vẫn có thể truy tìm ra được vị trí bản thể của hắn.
Việc đã qua tất có dấu vết.
Khi lực lượng bành trướng đến một trình độ nhất định, chi tiết nhỏ bé đến mấy cũng không thể trốn tránh.
Huống chi "Trì Vân Sơn Thần" đang trong thế giới này. Kẻ duy nhất có liên hệ với danh hiệu Trì Vân Sơn Thần mở miệng là gọi một tiếng Thượng tôn chính là Sài A Tứ, cũng trong thế giới này.
Huống chi trước đây không lâu Khương Vọng còn ra tay cướp đi hai đóa Linh viêm!
Tất cả manh mối về Trì Vân Sơn Thần chỉ trong nháy mắt đều bị bắt được, sau đó gần như vô hạn ứng với thần lực lần lượt hô hoán thần danh. Trì Vân Sơn Thần tuy rằng không phải "thần", nhưng "danh" lại tồn tại.
Linh Hi Hoa mượn lực tác động Vạn Thần hải, chính là chư thần cùng lục soát thế giới Thần Tiêu, kêu gọi đối với tất cả sự vật liên quan.
Một hơi đâu chỉ ngàn vạn lần.
Cuối cùng ngay cả Hồng Trang kính không thể ngăn cản, thần hỏa đã đốt lên bản tôn của Trì Vân Sơn Thần!
Khương Vọng dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt giải thần hỏa, tận lực ngăn cách bản thân.
Khổ nỗi nhân lực có hạn, thần lực vô cùng. Sớm muộn gì hắn cũng không ngăn nổi.
Thậm chí... cho dù hắn thật sự có lực lượng vô hạn to lớn, có thể dễ dàng áp chế thần lực này, hoặc giả tồn tại nơi sâu trong làn sương trắng kia thức tỉnh ra tay, hắn và Hồng Trang Kính cũng không thể giấu được.
Tiếng gọi của chư thần như nước chảy tràn lan khắp thế giới Thần Tiêu, mà ở chỗ Hồng Trang Kính lại xuất hiện một cái hố sâu, lực lượng gọi thần chỉ có thể vào mà không thể ra.
Hiện tại chẳng qua là đang có chiến đấu kịch liệt, ầm ầm sóng dậy, đợi tới khi Vạn Thần hải yên ắng hơn một chút, hố sâu dưới đáy nước ắt sẽ lộ ra, hơn nữa còn cực kỳ rõ ràng. Chỉ cần thuận theo hướng đi của lực lượng gọi thần là có thể nắm bắt vị trí của Trì Vân Sơn Thần.
Cho nên việc bại lộ đã là chắc chắn. Sở dĩ Khương Vọng không lập tức rút kiếm lao lên, là bởi vì vẫn còn hy vọng đối với bản thân, tuyệt không phá bát phá bồn. Hắn khổ sở chống cự lực lượng ứng thần, là muốn tìm một lựa chọn tương đối không đến nỗi quá tệ hại trong cục diện tồi tệ như thế này!
Thời gian một mực lưu động, câu chuyện vẫn đang diễn ra .
Mà giờ khắc này, ánh mắt của đám yêu vẫn bị Linh Hi Hoa và Hùng Tam Tư hấp dẫn.
Hùng Tam Tư nhấc lên ngân thương sáng loáng, khuấy động sóng biển gầm thét, một thương làm thay đổi cách nhìn của người xem đối với hạng tám trên Thiên Bảng Tân Vương.
Duy chỉ có Linh Hi Hoa là thấy rõ ràng, ngay trong khoảnh khắc một thương xuyên thủng ngực bụng của thần tướng cự viên đâm vào trong đó, miệng Hùng Tam Tư không phát ra tiếng động, nhưng lại là ngôn ngữ của Khuyển tộc, khẩu hình kia là đang nói !
"Theo ta vào trận... lại giết!"
Cố ý dùng ngôn ngữ của Linh Hi Hoa thời kỳ còn yêu thân.
Vị tướng quân thân thể tàn tạ này, phát ra lời mời quyết tử cuối cùng.
Khinh miệt đến thế, cuồng vọng đến vậy.
Giờ khắc này lửa giận thiêu đốt tâm can Linh Hi Hoa.
Thân bao quanh bởi hắc diễm, tay cầm cốt mâu, sát cánh theo sau, xông vào khoảng ngực bụng của thần tướng cự viên!
Thời khắc này thần tướng cự viên vẫn đang ngây dại, tuy có lực lượng hùng hậu nhưng lại luôn phản ứng không kịp.
Bàn tay dần dần khôi phục khống chế, còn đang thử cướp lấy đại đỉnh đồng xanh kia, trong cơ thể đã long trời lở đất, Lộc Thất Lang, Hùng Tam Tư, Linh Hi Hoa lần lượt xâm nhập. Nó không biết trước nên tập trung vào chỗ nào trước, chỉ có bản năng sinh mệnh đang không ngừng triệu tập lực lượng, truyền cho Thần anh tiến hành kháng cự Lộc Thất Lang.
Việc này trái lại lại tạo ra thời gian cho Hùng Tam Tư.
Miệng vết thương máu thịt khổng lồ, tựa như hang động trên vách núi.
Mà binh sĩ mặc giáp xông vào hang động, tay cầm một mũi thương bạc, thẳng tiến không lùi.
Tựa như là hai quân xung kích, binh lực tập trung trọng điểm nơi đâu, nơi đó tất nhiên là sơ hở yếu kém.
Lộc Thất Lang đối đầu với chủ lực, là quyền cước, là đao kiếm.
Hùng Tam Tư đánh vào, lại là tim gan.
Trong quá trình sinh tử chiến với Linh Hi Hoa Nguyên, gã vẫn luôn chú ý động tĩnh trong cơ thể thần tướng cự viên.
Cố tình phát sau mà đến trước, thừa cơ Lộc Thất Lang thu hoạch Thần anh đến thời khắc mấu chốt lại xuất thương đánh tới.
Lúc mới lên là một điểm sao mờ, khi lao tới đã là tinh hà đầy trời.
Lộc Thất Lang cảm thụ được nguy hiểm!
Đây là cảm giác nguy hiểm mà hắn chưa từng cảm thụ được trên bất cứ Thiên Bảng Tân Vương nào!
Cực kỳ khủng khiếp, thế như diệt đỉnh.
Mà đây cũng là thương thuật mà hắn chưa từng thấy.
Chỉ thấy thương mang không thấy tay, chỉ thấy ngân hà, không thấy yêu thân.
Một dải ngân hà lao tới mặt, cảm thụ gì?
Tráng lệ không?
Huy hoàng không?
Lộc Thất Lang đang phải đối diện, chỉ cảm thấy phẫn nộ! Kinh hãi!
Linh cảm đi dạo trong ngân hà, quả thật nắm bắt được rất nhiều cơ hội.
Nhưng thương mang nối tiếp với thương mang, khe hở lấp đầy khe hở, tựa như thiên quân vạn mã cùng xông trận, thấy rõ chỗ yếu điểm của một binh một tốt, căn bản là không đủ!
Trong thời khắc mấu chốt khó khăn lắm mới đánh tan được màn sáng, hao tổn lực lượng quá lớn, Lộc Thất Lang chỉ có thể lui bước. Mà phía sau lưng lại là lưới thần quang đang áp sát, đến từ thế công của Vạn Thần Quật này chưa bao giờ gián đoạn.
Thần anh ngu xuẩn này! Ngay cả uy hiếp chân chính ở đâu không phản ứng được!
Nhưng dù có bất mãn bao nhiêu, Lộc Thất Lang cũng chỉ có thể đoàn thân phóng kiếm, chém vào lưới thần quang.
Hùng Tam Tư nắm bắt thời cơ tốt nhất, bước thua này, hắn nhận!
Trong cơ thể thần tướng cự viên, trong nháy mắt liền huyên náo hẳn lên. Vạn Thần quật đầy máu thịt, nghênh đón Thần Lâm viếng thăm.
Thương mang chói mắt, bao trùm toàn bộ thần đài bát quái.
Hùng Tam Tư toàn thân phủ trong cốt giáp, trong thời khắc này phóng thích chính mình không hề giữ lại! Đánh lui Lộc gia thất lang, lật tung thần lực kim hải, điểm nát màn sáng mảnh vỡ, hoàn toàn không có nửa điểm trì trệ, một thương đâm xuyên Thần anh ngồi xếp bằng trên đài bát quái kia!
Bên ngoài sơn đài, bàn tay lông lá kia đang khó nhọc cướp lấy đốm lửa trong đỉnh, lại chán nản rơi xuống, phát ra một tiếng nổ vang. Trần yên mịt mù.
Từ thời khắc tiến vào thế giới Thần Tiêu, mãi cho đến vừa rồi chém giết cùng Linh Hi Hoa, Hùng Tam Tư vẫn luôn áp chế chính mình, từ đầu đến cuối giam cầm hận thù và lực lượng trong lồng ngực.
Không, sao chỉ là trong giây lát này?
Là khi trong mật thất Thần Tiêu chờ đợi Thần Tiêu thế giới mở ra.
Là mười năm kết bạn với Vũ Tín.
Là ở Tử Vu sơn mạc kinh doanh mười một năm.
Là hai năm chịu khổ trong Thiên Kiếp quật, hơn bảy trăm ngày đêm...
Tất cả đau khổ đều nở rộ vào lúc này.
Quá trình đoạt thức ăn trong miệng hổ, chính xác, nhanh chóng, bá đạo, toàn bộ công lao trong một thương này!
Mũi thương bạc sáng của Vũ Tín, xuyên thấu thiên linh của Thần anh, phá hủy bố cục bí ẩn của Phong Thần đài Thái Cổ hoàng thành trong thế giới Thần Tiêu, cũng cướp đoạt thần nguyên hùng hồn để tự sử dụng!
Ngân thương chỉ trong nháy mắt đã quẹt lên ánh vàng, khắc lên kim văn.
Không phải thần lực mà là thần nguyên.
Cho dù trong biển cả thần lực, cũng cần tích lũy lâu dài, dưỡng luyện lâu dài. Không biết hao phí bao nhiêu khổ công, mới có những thần nguyên này, mới sinh ra "linh" này, thành tựu Thần anh!
Bây giờ tất cả đều vào tay Hùng Tam Tư.
Gã tối đa chỉ có thực lực chim sẻ, lại dựa vào kiên nhẫn và suy tính, thành thợ săn thu lưới cuối cùng.
Đương nhiên, không thể nói là tranh đấu cùng những cường giả Yêu Vương như Lộc Thất Lang, Dương Dũ, Linh Hi Hoa không gian nan, nhưng nếu như không có Hành Niệm thiền sư trước đây tuyên bố thiên ngoại vô tà, nếu không có trật tự thời không của thế giới Thần Tiêu tái tạo, vậy nhất định không thể làm được!
Là vì... làm kẻ kế tục.
"Đúng là phường trộm cắp, quả nhiên tâm tư gian xảo!"
Linh Hi Hoa theo sát Hùng Tam Tư giết vào Vạn Thần quật, trơ mắt nhìn Hùng Tam Tư xuất thương đoạt Thần anh, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngược lại hắn không quan tâm Thái Cổ hoàng thành có bố cục gì, càng sẽ không quan tâm đến tâm trạng của Lộc Thất Lang.
Nhưng thấy Hùng Tam Tư cướp đoạt thành quả thắng lợi, điều này còn khó chịu hơn so với chính hắn thất bại.
Hắn cũng chưa từng do dự nửa phần, khi đi vào Vạn Thần Quật đồng thời cũng nhen hắc diễm thiêu đốt quanh người, cầm mâu xuyên qua, khí thế như muốn lấy địa vị Linh Tổ tôn quý diệt trừ tên phản nghịch Linh tộc này.
Mâu này xương trắng mà lạnh lẽo, lửa này âm u mà hung tàn.
Giữa chừng có một hai điểm Linh viêm rơi vào trong Thần lực kim hải, đều sẽ nhiễm ra một mảnh màu đen, rất lâu không thể tiêu trừ.
Uy thế như vậy, chính là đang chạy tới đoạt mệnh.
Nhưng Hùng Tam Tư toàn thân khoác giáp, chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, thản nhiên rút trường thương ra! Thân thương thu về, thuận thế đem quấy nát thần trí của Thần anh màu vàng kia, kéo đến giữa không trung, mà tay trái ngoắc thành trảo, xuyên thủng cái đầu, tiếp tục cướp đoạt thần nguyên.
Còn trường thương đã bị thần nguyên nhiễm thành màu vàng, thì vẽ ra quỹ tích trực tiếp nhất, tạo thành một hình cung hoàn mỹ, đâm thẳng vào mũi mâu của Linh Hi Hoa.
Toàn bộ quá trình không có nửa điểm động tác dư thừa.
Mũi thương đâm vào mũi mâu.
Chỉ thuần túy là dùng mũi nhọn va chạm mũi nhọn, lấy sát thương đối sát thương.
Chỉ nghe một tiếng "keng" vang lên.
Ngọn lửa màu đen thiêu đốt của Linh Hi Hoa đánh tan thần hải, mượn lực Dương Dũ... Cốt mâu gần như vô địch, tựa như một cây trúc bị xé toang từ đầu nhọn!
Linh Hi Hoa buông tay kịp thời mới không bị nghiền nát bàn tay, nhưng dù vậy cũng bị dư chấn đánh văng ra hơn mười trượng, đập vào vách đá máu thịt, ấn xuống một vết lõm hình chữ "Đại".
Linh viêm màu đen vẫn đang bùng cháy, thiêu đốt huyết nhục thần tướng cự viên xèo xèo rung động, trong mắt Linh Hi Hoa lại tràn ngập kinh hãi!
Sao lại đến mức...
Sao lại đến mức như vậy?
Cầm đao và cầm thương, trước sau hoàn toàn không giống như cùng một đối thủ!
Thần nguyên tinh thuần bắt đầu khởi động trong cơ thể Hùng Tam Tư, mau chóng chảy trong huyết nhục của hắn, tựa như sông lớn, lại như long mạch cuồn cuộn. Tôi luyện máu thịt cốt cách của hắn, thuần hóa thần thông đạo nguyên của hắn, chữa trị nội thương tích tụ đầy rẫy do cưỡng ép chắp vá thân thể này!
Đối với chuyện Hổ Thái Tuế và Tam Ác Kiếp Quân, trong lòng gã đã sớm có suy đoán.
Dù sao gã đã từng đưa ra rất nhiều manh mối, Hổ Thái Tuế đều tìm kiếm mà chẳng có thành quả. Dù sao một tồn tại cấp Thiên Yêu như Tam Ác Kiếp Quân mà lại có thể không để lại chút dấu vết nào. Dù sao với tầm mắt và cảnh giới của Hổ Thái Tuế dường như chưa từng hoài nghi gì về Hùng Tam Tư.
Dưới lớp vỏ bọc hỗn tạp yêu ma nhân này, rốt cuộc ẩn giấu linh hồn của tộc nào, thân là chúa tể Tử Vu khâu lăng, chẳng lẽ Hổ Thái Tuế lại không hề để tâm?
Tín trùng mà Kỷ Tính Không đưa tặng, thông suốt manh mối xưa nay, chẳng qua chỉ để chứng thực suy đoán mà thôi.
Trước đó, gã đến thế giới Thần Tiêu này, chính là muốn ở nơi có vô vàn khả năng, thực hiện một khả năng mà gã hằng tâm niệm!
Gã muốn trở về...
Gã mong nhớ sư phụ, mong nhớ sư huynh, mong nhớ sư đệ, mong nhớ mọi thứ ở nhân gian.
Cố hương cố quốc cố nhân, ba nỗi nhớ mong!
Sư phụ vẫn nghiêm túc như vậy sao, liệu có cho ta một nụ cười hay chăng?
Chân của sư huynh bị Huyết Hồn nghĩ đục khoét, liệu có thuyên giảm được chăng? Còn khiến sư huynh đêm mười lăm mỗi tháng đau đớn đến mức không muốn sống, rồi sư huynh có còn kiên cường như vậy, cắn đứt mấy cây thiết mộc?
Tứ sư đệ đã bất hạnh... Phần mộ chắc sẽ không hoang vắng, nhưng thiếu vắng nén hương hàng năm của ta, có phải cũng tịch mịch hay chăng?
Còn có tiểu sư đệ thiên tư trác tuyệt kia nữa, không biết hiện giờ có mấy phần bản lĩnh, có thể ngồi vững cái danh đệ nhất?
Ngàn vạn sợi tơ tình cảm, đúc trong một cây thương.
Lúc này, nam tử Hùng Tam Tư kia...
Tay trái gã nắm lấy Thần anh, tay phải cầm theo thần thương mạ vàng, nghiêng người đứng đó, đồng thời duy trì thế công với cả Lộc Thất Lang trong lưới thần quang và Linh Hi Hoa trên vách đá máu thịt.
"Tử Vu khâu lăng chưa từng có tuyết, ta chưa cầm thương đã mười ba năm!"
Giọng nói của Hùng Tam Tư vẫn rất khó nghe, nhưng hiện giờ mỗi một chữ hắn nói ra, vô luận là ai, đều phải nghiêm túc lắng nghe.
Hắn ngước mắt nhìn Linh Hi Hoa bị một mũi thương treo trên tường, chậm rãi nói:
"Bất luận ngươi là Khuyển Hi Hoa hay Linh Hi Hoa. Tuy ngươi không xứng, nhưng ta vẫn muốn nói ! ngươi may mắn được chứng kiến trạng thái mạnh nhất của ta!"
Hổ Thái Tuế thích xem kịch ư?
Hôm nay ta khoác giáp cầm thương, lên sân khấu kịch này, ngươi thấy ta có mấy phần bản lĩnh?
Lần này Lộc Thất Lang đã một lần nữa chém đứt lưới thần quang, thấy được Thần anh mà mình khổ sở theo đuổi, đang bị nắm trong bàn tay to lớn của Hùng Tam Tư... Kiếm khí cuồn cuộn như giang hải, nhưng lại không thể lao tới.
Trong lòng có vô hạn linh cảm, nhưng bản thân lại không nắm bắt được sơ hở trí mạng duy nhất kia.
Rốt cuộc là Yêu Vương như thế nào?
Đây rốt cuộc là thương thuật gì?
Rõ ràng là sắc bén tuyệt luân, nhưng lại dường như không trong cõi giới này.
Không thể nắm bắt, nhưng không thể địch nổi, thế tựa vạn quân!
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn, nhìn Thần anh vô cùng trân quý kia bị đánh nát một cách phung phí của trời. Mà thần nguyên chí tinh chí thuần kia, gần như vô hạn tràn vào trong cơ thể Hùng Tam Tư, khiến cho lực lượng của gã cao to này tăng lên vô hạn!
Đã gần đến Chân Yêu, đã gần với Chân Yêu!
Linh Hi Hoa hận nát gan ruột, nhưng dù sao cũng không dám ra tay lần nữa, thậm chí không dám động đậy . Bởi vì ánh mắt của Hùng Tam Tư tàn khốc ghim chặt vào hắn.
Cứ qua mỗi hơi thở là khoảng cách thực lực càng kéo càng xa, càng xa... Hắn gần như có thể nhìn thấy điềm báo tử vong của mình!
Tam Ác Kiếp Quân? Linh phụ của ta?
Ở đâu?!
Lộc Thất Lang bất động, Linh Hi Hoa bất động.
Nhưng Hùng Tam Tư cầm lấy Thần anh lại động, gã vừa hấp thu thần nguyên vừa đi về phía Linh Hi Hoa. Lực lượng bành trướng vô hạn, khí thế tăng lên vô hạn.
Nhưng bỗng dưng cứng đờ.
Rõ ràng thân thể của hắn đang không ngừng tiến hóa, không ngừng trở nên mượt mà, không ngừng tiếp cận với hoàn mỹ.
Nhưng sống lưng của hắn, ngược lại không còn cao ngất như vậy.
Bởi vì hư không mơ hồ vang lên một âm thanh.
Đó là giọng nói của Hổ Thái Tuế.
Là âm thanh mừng rỡ như điên của Hổ Thái Tuế!
Âm thanh này thông suốt Ma Vân thành và Thần Tiêu thế giới, thậm chí không thể bị trật tự thời không chia lìa ngăn cách. Bởi vì nó đã gần với một loại đại đạo cộng hưởng.
"Thì ra là vậy..."
"Thì ra là vậy!"
"Đạo của ta đã thành!"
Hùng Tam Tư bao năm mưu tính, bao năm nhẫn nại, cuối cùng đoạt mồi ngay trước miệng hổ trong bàn cờ Thần Tiêu, tranh đấu với thiên kiêu, giành được Thần anh... Nhưng lại giúp Hổ Thái Tuế hoàn thành bước cuối cùng!
Khắp người dấy lên Linh viêm đỏ máu; Yêu chinh, ma khí, nhân tâm, tất cả đều tan biến.
Gã không còn máu thịt chân thật, bản thân hắn chính là "linh".
Hắn thật sự trở thành một Linh tộc, bổ sung toàn bộ những mảnh ghép cuối cùng của chủng tộc hoàn toàn mới này.
Hai năm chịu khổ trong Thiên Kiếp quật, hơn bảy trăm ngày đêm.
Mười một năm dày công gây dựng ở Tử Vu khâu lăng.
Mười năm kết giao cùng Vũ Tín.
Thậm chí là hiện tại đang chiến đấu hăng say nơi thế giới Thần Tiêu...
Gã vẫn bước đi trong bố cục của Hổ Thái Tuế, vẫn khốn đốn trong ngục thất Thiên Kiếp quật.
Chưa bao giờ, chưa bao giờ trốn chạy được!
Quả thật gã có lực lượng cấp độ Chân Yêu, nhưng cảm giác bất lực ngày càng sâu sắc, tựa như thủy triều trên biển lớn bao phủ lấy hắn!
Tuyệt vọng!
Trường thương mạ vàng tuột tay bay đi, gã quỳ gối giữa không trung!
"Ha ha ha ha ha!"
Linh Hi Hoa vẫn bị khảm trong vách đá máu thịt cười ha hả, cười đến chảy nước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận