Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3027: Vẽ phượng (2)

Chỉ có hỗn độn mới tạo ra được một chút uy hiếp, nhưng cũng chỉ là một chút xíu.
Những con người định kỳ tới Sơn Hải Cảnh thực tập đó, đều yếu nhớt, nếu không phải bị quy tắc Sơn Hải hạn chế, thì tới người nào hắn sẽ ăn thịt người đó, cái đám đó rất là lắm trò láu cá!
Hắn đứng trên vị trí đỉnh cao của Sơn Hải Cảnh, chạm tới bờ của thế giới ảo tưởng, bắt đầu hướng tới thế giới chân thật !
Hắn nghĩ nơi ấy cũng chỉ là một cái Sơn Hải Cảnh lớn hơn một tí, hắn sẽ lại bước từng bước một, đi tới điểm cao nhất, trở thành chúa tể tất cả ở cái thế giới ấy.
Nhưng sau khi rời khỏi Sơn Hải Cảnh, hắn mới biết.
Ngay cả người sáng tạo ra Sơn Hải Cảnh, người mà không gì không thể làm được - Hoàng Duy Chân ở trong lòng hắn, cũng không thể trở thành chúa tể của thế giới hiện thực, thậm chí còn không thể thực hiện được lý tưởng của đời mình!
Thế giới ảo tưởng kỳ ảo lạ thường, cũng có thể diễn hóa thành dồi dào gần như thật.
Cái thứ được đặt tên là "Lý tưởng" đó, chẳng lẽ còn kỳ huyễn hơn cả ảo tưởng?
"Lý tưởng", là bài học thứ hai hắn học được ở Ẩn Tướng Đỉnh.
Cao Chính dùng một thời gian rất dài, để giải thích cho hắn hiểu lý tưởng của Hoàng Duy Chân.
Cũng ở đó, qua sớm chiều chung đụng, hắn đã nhìn thấy được lý tưởng của Cao Chính.
Đây cũng là một dạng "giáo dục bằng ngôn ngữ" và "giáo dục bằng hành động làm mẫu".
Tất cả chương trình học về nhân loại, hắn đều học được rất nhanh, chỉ có liên quan tới "Lý tưởng", là hắn mãi mà không sao hiểu được.
Hoàng Duy Chân có lý tưởng, Cao Chính cũng có lý tưởng, Văn Cảnh Tú cũng có lý tưởng, nhưng Cách Phỉ không có. Hắn ban đầu là muốn xưng bá hiện thế, sau đó chỉ muốn sống khỏe mạnh ! tốt nhất là sống một cách tùy tâm sở dục, không có cái chuyện tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục gì đó.
Rời khỏi Sơn Hải Cảnh đã không dễ, từ ảo tưởng đi tới chân thực, hắn đã phải cố gắng rất lâu, hắn phải sống cho thật tốt.
Việt quốc đã không còn giúp hắn cảm thấy an toàn, đủ thứ người lộn xộn dồn nhau ở đó đánh cờ, Văn Cảnh Tú cũng không xứng đáng để hắn tin tưởng ! đêm đó ở phủ Kỵ Thành, hắn thậm chí còn sinh ra dự cảm chết chóc! Trực giác dã thú không ngừng réo vang, nguy hiểm không chỉ đến từ Khương Vọng. Nên sau khi thoát khỏi phủ Kỵ Thành, hắn chạy thẳng đến Việt quốc. Cái gì mà tình cảm quốc gia, đại nghiệp tân chính, sư phụ sư huynh gì gì, hắn cũng không quay đầu lại.
Ngay cả Sơn Hải Cảnh mà hắn còn chạy thoát, còn có nhà tù nào mà nhốt được hắn!
Nhưng hắn không thừa nhận mình cảm thấy bất an.
Ở trong thế giới dã thú, thể hiện mình bất an chính là thể hiện của sự mềm yếu, mà kết cục của mềm yếu chính là cái chết.
"Dĩ nhiên, dĩ nhiên, Cách huynh!"
Thái độ Phạm Vô Thuật vô cùng nhún nhường:
"Lời ta vừa nói không phải là 'Khó chịu'. Ý ta là hỏi, là cái gì đã làm các hạ nghe không lọt tai?"
Lý quốc Bắc Đạo Tổng Quản dang tay, thản nhiên để lộ điểm yếu hại trên người mình, trong thế giới dã thú, chính là tư thế không chống cự.
Sát ý đang sôi trào trong người Cách Phỉ miễn cưỡng dừng lại mấy phần.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Phạm Vô Thuật, dùng cái nhìn thị huyết để phán đoán sự thần phục kia có bao nhiêu phần là thật, nhưng có lẽ chính hắn cũng không phát hiện ra, rằng giọng của mình run rẩy:
"Cái câu bọn chúng nói đó, ngươi thấy thế nào?"
Phạm Vô Thuật hỏi dò:
"Câu nào?"
Cách Phỉ nhe nhe răng nhọn:
"Đừng có giả ngu với ta!"
"Tiểu đệ tuyệt không giả ngu! Chỉ là muốn xác nhận với Cách huynh, để tránh tiểu đệ vụng về, hiểu sai ý Cách huynh!"
Phạm Vô Thuật nói với tốc độ cực nhanh:
"Bây giờ khắp nơi nam vực đều lan truyền cái tin này, nói Cách huynh là mấu chốt để Hoàng Duy Chân trở về ! ta không phán đoán được những lời này là thật hay giả. Nhưng ta có thể nói với Cách huynh, tin tức này là do người Việt quốc truyền ra. Còn là ai đổ dầu vô lửa, khiến nó lan ra nhanh như vậy, ta chỉ có thể nói bàn tay phía sau màn là rất nhiều, không phải chỉ một nhà."
"Tại sao?"
Cách Phỉ nhất thời nghĩ không ra, mà những lúc hắn nghĩ không ra, thì đều muốn giết người:
"Đám người đằng sau màn là ai? Tại sao bọn họ muốn đối phó ta?"
Phạm Vô Thuật nhìn sắc mặt hắn, cẩn thận nói:
"Cách huynh, tiểu đệ thử nói một chút nhận xét của mình, ngươi nghe thử xem là có lý hay không ! ta đoán là có người muốn kiểm tra thử vai trò của ngươi. Muốn thử xem Hoàng Duy Chân có thật sự là trở về được hay không, và đại khái là thông qua phương thức nào. Bây giờ tất cả mọi người đều là không biết gì, không biết phía trước là cảnh tượng thế nào, nên không khỏi có người ném đá dò đường. Cách huynh, ngươi chính là viên đá được ném ra đó."
Cách Phỉ ngẩng phắt đầu lên, cái nón trên đầu vỡ vụn, mái tóc dài loạn vũ:
"Ném đá dò đường tại sao dùng ta? Ta là ta, Hoàng Duy Chân là Hoàng Duy Chân, hắn có về được hay không, chẳng liên quan gì tới ta ! ".
Cái bàn hắn đang đè vỡ vụn:
"Ta là Cách Phỉ! Ta là thiên kiêu nhân tộc, là Chân Nhân! Không phải vật do hắn tạo ra!"
"Ta đồng ý! Ta hoàn toàn đồng ý với lời của ngươi, Cách huynh!"
Phạm Vô Thuật vội trấn an:
"Hoàng Duy Chân có về được hay không, là chuyện của chính hắn, sao liên quan gì tới Cách huynh được! Những kẻ loan tin kia, không có ý tốt!"
Hắn vỗ vào ngực mình bảo đảm:
"Hai kẻ mới vừa hăm hở lan tin kia, ta sẽ cho lưu đày bọn họ!"
Chữ ‘họ’ còn chưa nói xong, Phạm Vô Thuật đã ngã rầm xuống đất!
Cách Phỉ như một con dã thú, bốn chân chạm đất, cả người nhào lên người Phạm Vô Thuật, ấn hắn xuống đất, khiến gạch lót sàn xung quanh nứt tung tóe.
Trên gương mặt xấu xí đầy giận dữ, mắt đỏ tia máu, sát ý dày đặc. Hắn nhe răng, như nghiến ra từng chữ:
"Ta nhớ ra rồi, ngươi là bạn của Chung Ly Viêm, ngươi muốn hại ta, ngươi muốn ra mặt cho hắn!"
"Cách huynh! Cách huynh! Ngươi bình tĩnh lại!"
Thần Lâm kim khu của Phạm Vô Thuật bị kềm chặt muốn vùng ra, nhưng hắn vẫn gắt gao khống chế bản năng, kiên quyết không phản kháng, để tránh làm con quái vật này tăng thêm sát ý:
"Ta không hại được ngươi mà, ta mới thành Thần Lâm có ba tháng thôi, ta thậm chí còn không phá được phòng ngự của ngươi. Chung Ly Viêm là một tên nhỏ mọn, lúc ấy là ta không biết tự lượng sức mình, muốn ra mặt cho hắn, hắn ngược lại còn trách ta cướp mất vai chính của mình, từ hôm ấy giở biết bao nhiêu trò xấu với ta! Cách huynh à! Ngươi bình tĩnh!"
Cách Phỉ nhìn Phạm Vô Thuật chằm chằm, năm ngón tay thò ra móng nhọn, trong lòng toàn là sát niệm. Thật ra hắn chẳng nghe thấy được Phạm Vô Thuật đang nói cái gì, trong tai chỉ có hai chữ "Bình tĩnh", "Bình tĩnh", "Bình tĩnh" !
Hắn rất thông minh, nhưng sau khi đi tới hiện thế, hắn thường bị mất khống chế, không suy nghĩ được. Cao sư nói đây là hắn gặp phải điểm mù trong quá trình hắn ở từ ảo tưởng đi tới chân thật mà thôi, trong lòng có "ám ảnh", nên bị mờ mịt.
Nên thường phải ‘dọn dẹp sạch sẽ’.
Bên ngoài là dọn dẹp đình viện, bên trong là dọn dẹp gương lòng.
Ở bên cạnh Cao sư, số lần hắn nổi điên mất khống chế rõ ràng đã giảm bớt.
Sau khi giết Ngũ Lăng trong Vẫn Tiên Lâm, hắn một mực ngồi diện bích.
Mây gió vần vũ khắp nơi mấy năm nay, hắn đều không biết, một mực nhốt mình trong núi sâu, náu mình trong tối tăm, theo Cao Chính đi học, nhốt mình lại, để quét dọn sạch sẽ lòng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận