Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 549: Đã đến chân trời (2)

Bất kể người ngoài suy nghĩ thế nào, Khương Mộng Hùng đã đưa ra quyết định. Ông ta đưa tay chộp một cái, từ trong hư không bắt lấy cái gì đó, kéo một cái, hồn phách của Thập Tứ đã xuất hiện trước mắt mọi người.
Thật ra hồn phách này đã có khuynh hướng bị tan rã, nhưng bị một sức mạnh vĩ đại ép hợp lại.
Khương Mộng Hùng lại nhấn một cái, đẩy hồn phách trở vào lại cơ thể của Thập Tứ.
Đồng thời cong ngón tay búng một cái, một viên đan dược màu vàng bay vào trong miệng Thập Tứ. Chỉ chốc lát, Thập Tứ vốn đã chết mờ mịt mở mắt ra.
Đầu tiên, nàng lục tìm kiếm của mình, không tìm thấy, mới nhớ ra kiếm mình đã bị đánh nát.
Nàng bèn cố gắng muốn đứng dậy, tiếp tục chiến đấu.
Nhưng chỉ dậy được một nửa thì đã bị thịt béo mềm mại vây lấy, Trọng Huyền Thắng thấy vậy thì gắt gao ôm nàng vào lòng.
Khương Mộng Hùng hờ hững nhìn hai người, hỏi Trọng Huyền Trử Lương: "Bây giờ thế nào?"
Trong giọng nói không có một cảm xúc nào.
"Thúc phụ, thế vậy thôi ạ. Chuyện của người trẻ bọn ta, bọn ta sẽ tự xử lý." Trọng Huyền Thắng lên tiếng.
Khương Mộng Hùng tự ra tay cứu Thập Tứ sống lại, đã chứng tỏ sự nhượng bộ của ông ta. Nếu không phải nghĩ tới đại cục của cả nước Tề, chưa chắc ông ta sẽ làm vậy, quân thần chưa bao giờ là người tốt tính.
Và Trọng Huyền Trử Lương cũng đã làm đủ nhiều.
Về tình về lý, Trọng Huyền Thắng đều không muốn thúc phụ phải liều mạng vì mình. Ý hận của hắn với Vương Di Ngô đương nhiên chưa hết, nhưng hắn muốn để sau này sẽ tự mình giải quyết. Cho nên hắn mới nói ‘để người trẻ tự xử lý chuyện của mình.’.
Trọng Huyền Trử Lương thu hồi Cát Thọ đao: "Đại nguyên soái xử trí theo công đạo, bổn hầu không có ý kiến gì."
"Nhi tử của Phù Đồ nói đúng, chuyện của người trẻ vẫn nên để cho người trẻ tự mình xử lý." Khương Mộng Hùng gật đầu: "Như vậy chuyện này đến đây chấm dứt."
Trọng Huyền Vân Ba thở phào nhẹ nhõm. An toàn của người thừa kế gia tộc là ranh giới cuối cùng của gia tộc, nên ông ta nhất định phải ra mặt, không thể nhân nhượng.
Nhưng ông ta cũng biết, thực lực và quyền lực của Khương Mộng Hùng.
Mặc dù ông ta không tiếc lấy việc thu hồi tước vị để ép Tề Đế tỏ thái độ, thể hiện sự cứng rắn, nhưng về bản chất, đó lại là biểu hiện của sự yếu thế. Tại sao ông ta lại cần Tề Đế tỏ thái độ? Dù có dốc hết tài lực của Trọng Huyền gia, có thật sự dao động được Phủ Trấn Quốc Đại nguyên soái ư? Trong lòng ông ta vốn đã có câu trả lời.
Mọi chuyện chấm dứt ở đây, Khương Mộng Hùng lại nhìn qua Khương Vọng, nhưng không phải có ý động thủ, mà chỉ hỏi: "Người trẻ tuổi, ngươi đồng ý không?"
Khương Vọng cầm kiếm, biểu hiện đúng mực: "Đương nhiên, đến đây chấm dứt."
"Không không." Khương Mộng Hùng khẽ lắc đầu: "Ý ta là cái câu 'Chuyện của người trẻ, thì để người trẻ tự xử lý' đó, ngươi có đồng ý không?"
Ý là nói, chuyện này lúc này ông ta chấm dứt ở đây, nhưng sau này Vương Di Ngô nhất định sẽ tìm họ lật lại.
Khương Vọng cẩn thận hỏi: "Đại nguyên soái, ta có thể nói thật không?"
"Cứ nói đừng ngại."
"Vậy thì thứ cho ta nói thẳng." Khương Vọng nói: "Nếu quả thật là để người trẻ tự xử lý... thì vừa rồi ta đã giết hắn rồi."
Mọi người đều vã mồ hôi lạnh giùm Khương Vọng.
Nhưng Khương Mộng Hùng lại bật cười.
Nhân vật như ông ta, nếu đã quyết định bỏ qua, đương nhiên sẽ không lật lọng.
Ông ta thò tay ra túm lấy Vương Di Ngô, bay ra khỏi thành Lâm Truy.
Di Ngô mắt cao hơn đầu, có một đối thủ thế này, chưa chắc đã không phải là chuyện tốt. Ông ta nghĩ.
Nhưng mọi người đều không để ý tới điều ấy, có lẽ cũng có người để ý tới, nhưng không lên tiếng.
Đây là lần đầu tiên từ khi Vương Di Ngô bộc lộ tài năng tới nay, không có người để ý tới thái độ của hắn.
Tuồng kịch kết thúc, huyên náo tan cuộc.
Khương Mộng Hùng đi rồi, Trọng Huyền Trử Lương và Trọng Huyền Vân Ba cũng cùng rời đi.
Trọng Huyền Thắng muốn đi một mình, còn không chịu ngồi xe ngựa.
Mới vừa trải qua sinh tử, Trọng Huyền Trử Lương cũng đành mặc hắn. Thương tích của hắn, không quan trọng lắm. Chỉ cần giữ được cái mạng, có bị thương nặng cỡ nào cũng có thể trị hết. Trọng Huyền gia không thiếu tiền, cũng không thiếu linh dược.
Nên Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ dìu đỡ nhau, đi về Hà Sơn biệt phủ.
Khương Vọng đi bên cạnh họ.
Có vẻ Thập Tứ không quen trạng thái không mặc giáp, nên mắt cứ luôn nhìn chằm chằm xuống đôi giày.
Thương tích Trọng Huyền Thắng không nhẹ, nhờ viên đan dược màu vàng của quân thần, trạng thái Thập Tứ xem ra lại đỡ hơn. Cho nên bảo dìu đỡ nhau, chứ thực tế là Trọng Huyền Thắng đổ hơn nửa sức nặng cơ thể mập mạp của mình lên vai gầy của Thập Tứ.
Mặc kệ người ngoài nghĩ gì, hai người lại rất là quen thuộc với cái kiểu này.
Hai người đi rất chậm, Khương Vọng cũng chỉ còn cách đi chậm theo.
"Ta muốn thành Lâm Truy sẽ vĩnh viễn nhớ ngày này." Trọng Huyền Thắng nói.
"Nhớ Vương Di Ngô đã làm gì, và quân thần đã làm gì để bao che cho hắn."
Hắn muốn tất cả mọi người đều biết chuyện này, nên hắn mới kéo lê cơ thể trọng thương, đi rêu rao khắp phố.
Hung Đồ và quân thần huyên náo lớn như vậy, gần như cả Lâm Truy đều đã bị kinh động. Mặc dù chân chính lộ diện không có bao nhiêu người, nhưng ánh mắt không nhiều thì ít đều nhìn vào bên này.
Kết thúc như thế này, đối với tất cả mọi người, là một kết quả chấp nhận được.
Có điều là… đủ loại ánh mắt, không tránh khỏi đều nhìn vào Khương Vọng.
Thiếu niên có bộ dạng thanh tú này, có thể nói hiện giờ chính là thiên tài đứng đầu nổi bật nhất Lâm Truy, thậm chí của cả nước Tề, của cả Đông vực.
Chính diện đánh bại Vương Di Ngô, giành vị trí đệ nhất Đằng Long trong lịch sử.
Và, với thần thông hắn lấy được, còn khả năng trở thành đệ nhất Nội Phủ luôn hay không?
Hắn sẽ là pháo hoa ngắn ngủi xuyên phá trường không, hay sẽ vĩnh hằng đứng vững trên bầu trời?
"Có lẽ vị kia cũng không để bụng đâu. Người Lâm Truy có lẽ cũng sẽ chỉ nhớ... Ngươi bị Vương Di Ngô đánh rất thảm." Khương Vọng nói.
"..." Trọng Huyền Thắng bực bội: "Ta bị trọng thương!"
Thập Tứ cũng ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn Khương Vọng.
"Rồi rồi rồi." Khương Vọng đành đầu hàng: "Ngươi nói đúng! Lâm Truy nhất định sẽ nhớ mãi một ngày này!"
Trọng Huyền Thắng khoác vai Thập tứ, từ từ đi về phía trước, nhưng giọng điệu đã thay đổi: "Khương Vọng, ghi nhớ ngày này đi. Đây là ngày tên của ngươi sẽ được truyền rao khắp thiên hạ, ngươi sẽ được tất cả mọi người nhớ tới. Trong thời đại tinh hà rực rỡ, ngươi sẽ là vì sao nổi bật nhất. Tin ta đi, ngươi sẽ khiến tất cả mọi người đều phải nhìn chăm chú, ngươi sẽ trở thành niềm kiêu ngạo của Tề quốc."
Hắn vừa cảm khái, vừa khen ngợi: "Mời ngươi tới nước Tề, là quyết định chính xác nhất của ta. Ngươi đã khiến ta rất là kiêu ngạo, ngươi có biết không?"
"Một ngày phát hơn mấy chục lá phi hạc truyền thư, gạt ta thua công cho ngươi. Cũng là một trong những quyết định chính xác nhất của ngươi." Khương Vọng rất tận lực phá hỏng bầu không khí.
"Quyết định chính xác còn cả chuyện không quyết đấu với ngươi sau khi ngươi Đằng Long đại thành, để công ngươi bị thua không bao giờ lấy về được nữa." Trọng Huyền Thắng rất là hả hê.
Không cho là nhục, ngược lại còn thấy là vinh.
"Đương nhiên ta sẽ nhớ ngày này." Cuối cùng, Khương Vọng nói.
Hắn nhìn bầu trời phía tây, nắng chiều đang rơi xuống, bầu trời một màu vàng cam rực rỡ huy hoàng, nhưng nơi ấy, chỉ có một đốm mây, cô độc trôi lơ lửng.
Bầu trời thông thoáng, nhưng mây không có chỗ nương tựa.
Hôm nay là ngày mười ba tháng mười, Đạo lịch năm 3918.
Ngày này, là sinh nhật của Khương An An.
Nhưng huynh muội hai người, mỗi người một nẻo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận