Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2632: Long Cung tỉnh mộng, thân thành Tam Giới (1)

Tống Đế Vương đã trốn ra rất xa, cuối cùng vẫn đau lòng bội kiếm của mình, thông qua mặt nạ truyền tin cho Diêm La:
"Lão đại, hình như lại có người đến chiến trường vừa rồi. Chúng ta có nên trở lại ngó một chút hay không?"
Lúc này mấy Diêm La đều đã chạy tứ tán ra khắp các hướng khác nhau, người nào cũng dốc hết toàn lực, chạy đến thở hồng hộc.
Giọng Tần Quảng Vương truyền vào tai mỗi người hết sức rõ ràng:
"Không! Đi thôi! Chúng ta còn có nhiệm vụ khác!"
Nghe nói còn có nhiệm vụ, Tống Đế Vương lập tức thốt:
"Nhưng kiếm của ta mất rồi, chiến lực sẽ bị sụt giảm, hay là..."
Bình Đẳng Vương cũng buồn bã:
"Ta bị thương rất nghiêm trọng..."
"Đi đâu?"
Trong lòng Ngỗ Quan Vương vẫn còn sợ hãi, hỏi.
Lần này nói cái gì hắn cũng sẽ phải hỏi nhiệm vụ cho rõ ràng, không biết chi tiết nhiệm vụ thì sẽ coi là lừa gạt, nhất quyết không đi.
Ngay cả đơn đánh Chân Nhân mà cũng dám tiếp, thủ lĩnh này cũng quá điên rồi!
Tần Quảng Vương:
"Trang Quốc"!
Chân Nhân duy nhất của Trang Quốc đang ở nước ngoài, Trang Quốc lúc này...
Tống Đế Vương lại có tinh thần, nhớ tới thanh kiếm yêu đã một đi không trở lại, hung tợn:
"Giết ai?!"
Chỉ có Sở Giang Vương là luôn đi theo bên cạnh Tần Quảng Vương, ở trong một hang động đã được chuẩn bị trước đó, nhìn Tần Quảng Vương lấy từ hộp trữ vật đủ loại tài liệu, kết hợp với bệ đá đã được chuẩn bị sẵn, nhanh chóng tạo thành một tòa tế đàn tà dị.
Một đốm sáng xanh rơi xuống tế đàn.
Ngọn lửa xanh bùng lên, vặn vẹo, giương nanh múa vuốt!
"Ngươi dẫn bọn họ đi giết Đỗ Như Hối và Hoàng Phủ Đoan Minh. Làm sạch sẽ một chút."
Tần Quảng Vương tiện tay đưa cái lồng đen chứa Yến Kiêu qua, phân phó.
Hắn đeo mặt nạ Diêm La, cất bước đi đến chính giữa tế đàn. Một tay chắp sau lưng, tay kia khép ngón trỏ và ngón giữa, nhẹ nhàng quẹt qua mắt một cái !
Mái tóc nhanh chóng dài ra, chạm đến tận mắt cá chân, trong mắt lóe lưu quang, tử ý vô tận như đom đóm xuất hiện dày đặc trong động. Khí thế không ngừng tăng lên, tăng mãi không ngừng!
Quen biết Tần Quảng Vương lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Sở Giang Vương thấy Tần Quảng Vương dùng tới tế đàn, bản thân tuy đã nghe theo lệnh đi ra ngoài, nhưng thanh âm vẫn không nhịn được mà để lại:
"Phần thù lao này hắn không trả nổi."
"Không sao."
Tần Quảng Vương trên tế đàn đã hoàn toàn nhập tà, một tiếng như trăm ngàn âm thanh vọng ngược:
"Đời người rất dài."
Đinh đinh đinh! đông! đông! đông!
Trong Long Cung, tiếng đàn càng gấp.
Một khúc Thiên Ma Vũ, tay áo bay nhanh đến mức không còn thấy người.
Ống tay áo màu xám, như một bức tranh đơn giản nhất, nhưng dưới tạo nghệ phi phàm, lại dệt nên đủ loại ảo giác bên trong đại điện, khiến người ta thấy nhớ hồng trần.
Cả điện thưởng đàn thưởng vũ, ai cũng si mê say sưa.
Chỉ có Chiếu Vô Nhan là vẫn nhìn Diệp Thanh Vũ với sự lo lắng.
Một khúc Binh Võ Phá Trận nhạc này, Diệp Thanh Vũ gảy không có vấn đề gì. Nhưng kỹ xảo, phương thức diễn dịch của nàng, đã vượt quá tu vi của nàng.
Giống như sức mạnh chỉ có trăm cân, mà lại cứ nhất định phải nâng ngàn cân.
Hiện tại đã vô cùng miễn cưỡng, hoàn toàn dựa vào tài nghệ để che giấu, khúc phổ càng về sau càng khó khống chế.
Binh Võ Phá Trận nhạc không phải là một khúc nhạc bình thường, nó là một chương nổi tiếng thiên cổ, cực kỳ hao tổn tâm huyết diễn tấu. Giống như đốt máu nhỏ tủy để đốt đèn, nếu quá cố sức, sẽ dễ dàng bị khúc nhạc thôn phệ, cuối cùng dầu hết đèn tắt mà không biết.
Thiên Ma Vũ của Ngọc Chân vốn là bơi trong khúc nhạc, áp chế sức mạnh, cố ý nhân nhượng. Nhưng khi tiếng đàn của Diệp Thanh Vũ càng ngày càng gấp, nàng ta cũng càng múa càng đắm chìm vào trong. Hai bên cùng dẫn dắt, cùng điên cuồng, cầm vũ đều càng thêm kịch liệt.
Đang nghĩ có nên ra tay ngăn cản hay không, đã thấy giữa mười ngón tay của Diệp Thanh Vũ có mây mù xuất hiện. Mây mù biến ảo, kết thành từng chữ hịch văn.
Tiếng đàn lập tức trở nên thông thuận.
Chiếu Vô Nhan cũng thả lỏng.
Có câu "Lấy vân hành ấn, lệnh quyết thiên địa", tức là Vân Triện.
Bản chất của Vân Triện là "Lệnh ấn", biểu hiện của Vân Triện là "thay thế". Tu luyện thần thông Vân Triện tới chỗ cao minh, có thể hoàn toàn thay thế phù triện.
Thời kỳ cổ xưa từng có cường giả Đạo gia dùng thần thông này hoành thế, khiến Vân Đình trở thành tên gọi thay cho phù triện, dùng một thần thông thay thế cho cả một hệ thống tu hành!
Phù triện có thể coi là một loại bằng chứng, người tu hành tu ra các loại bằng chứng, nhờ vào đó triệu hồi quỷ thần, hô phong hoán vũ. Giống như binh gia dùng Hổ phù để điều binh mã, quan tu dùng lệnh ấn để trị vì khu vực. Hổ phù khác nhau, binh mã điều động sẽ khác nhau. Lệnh ấn khác nhau, quyền hành cũng có sự khác biệt.
Dưới sự trợ giúp của Diệp Lăng Tiêu, Diệp Thanh Vũ đã lấy được "bằng chứng" ở tầng cấp cao, giúp nàng trước khi Thần Lâm đến. Thần thông đã nở hoa!
Thần thông nở hoa trước một bước, trái lại còn khiến con đường Thần Lâm của Diệp Thanh Vũ càng thêm trôi chảy.
Thần Lâm chưa chứng mà có thần thông nở hoa, là chuyện cổ kim hiếm thấy. Cũng chỉ có loại thần thông đỉnh cấp đặc thù như Vân Triện, mới có thể làm như vậy. Và cũng chính là cường giả tài trí tuyệt đỉnh như Diệp Lăng Tiêu, mới có thể đi thực hiện một ý tưởng như vậy.
Từ lúc lấy quả thần thông trên Trì Vân Sơn, đến lịch luyện trên chiến trường Võ An, và đến lúc này, mỗi một bước tu hành của Diệp Thanh Vũ đều đi theo bản thiết kế hoàn hảo của Diệp Lăng Tiêu.
Ngay cả việc hôm nay, cũng là một trong số đó.
Đúng là nàng trưởng thành ở trong nhà ấm, nhưng điều này không có nghĩa nàng không có đủ thiên phú, không đủ cường đại.
Khổ nạn không đáng để hoài niệm.
Chưa bao giờ sự thống khổ là thứ giúp người ta trưởng thành, mà là sự không chịu đầu hàng của người ta khi gặp thống khổ!
Đối với Diệp Lăng Tiêu, ông chấp nhận vất vả, là để con gái mình không phải chịu vất vả. Ông khổ tâm làm bao nhiêu việc lót đường, là để Diệp Thanh Vũ được đi con đường cường giả bằng phẳng, an ổn, không có mưa gió.
Giống như Khương Vọng chinh chiến thiên hạ, trải qua trăm kiếp, trải qua ngàn nạn, cũng chỉ để Khương An An được bình an.
Nhưng cuộc đời luôn xảy ra những việc không thể lường trước được. Có lẽ Diệp Lăng Tiêu chưa bao giờ ngờ, nữ nhi bảo bối sinh ra trên đám mây của mình, sẽ có liên quan tới một thiếu niên đi ra từ trong biển máu của một trấn nhỏ.
Diệp Thanh Vũ cũng không biết mình đã bị loạn tiếng lòng từ lúc nào.
Dây cung trên đầu ngón tay, còn có thể vuốt ve.
Nhưng lòng như dây cung, thì phải định thế nào?
Giờ khắc này, nàng đang đàn khúc nhạc của Trung Cổ Nhân Hoàng, tiếng lòng cũng căng như dây đàn.
Khương Vọng đã tới đâu rồi?
Chiến đấu đã bắt đầu rồi phải không?
Bao năm nay hắn luôn liều mạng đi tới như vậy, sẽ lấy được thứ hắn muốn không?
Trong mây mù mờ mịt, Diệp Thanh Vũ càng phiêu nhiên như tiên, nàng càng đàn càng nhanh, càng đàn càng gấp. Trên Tiêu Vĩ Cầm, phảng phất như có thiên quân xông trận, vạn mã cùng chạy!
Dáng múa của Ngọc Chân cũng càng ngày càng nặng nề, giơ tay nhấc chân đều giống như đang gánh một gánh nợ nặng trịch!
Cảm giác của mọi người cũng càng ngày càng khẩn trương, hoàn toàn đắm chìm vào tình cảnh do binh vũ phá trận nhạc dựng lên, phảng phất như đi tới chiến trường máu tanh đó.
Nhớ lại trước kia, Nhân Hoàng truy đuổi Long Hoàng, chém chín người con của Long Hoàng làm chín trấn, Trường Hà nhuộm đỏ!
Keng!
Trong âm cuối kịch liệt cuối cùng, tất cả im bặt mà dừng.
Long Cung tỉnh mộng.
Ngọc Chân cúi đầu đứng yên, đưa tay lên vỗ mặt, trên mặt đã mang chiếc mặt nạ hình những cành bồ đề ngang dọc.
Diệp Thanh Vũ vẫn ngồi yên, hai bàn tay đặt trên dây đàn, mười ngón đều nhuốm máu.
Mây mù hóa thành mưa rào.
Trên lông mi thật dài của nàng, như cũng có ngưng tụ sương mù.
"Tất cả những người mang gánh nặng trên lưng, mà không thể bỏ xuống."
"Tất cả những người có chấp niệm, mà không có cách nào nhìn lại."
"Tất cả những người đi qua con đường dài gian nan..."
"Vậy thì dùng khúc nhạc này... giúp ngươi đi tiếp!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận