Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2269: Há miệng nuốt chửng mười vạn binh

Không giống với lòng tin gần như bướng bỉnh của nữ nhi nhà mình, thật ra Diệp Lăng Tiêu không cho rằng Khương Vọng còn có khả năng sống sót. Văn Nhân Trầm không cần phải lừa hắn, mà Quân Thần Đại Tề tự mình đánh xuyên qua Sương Phong cốc đánh tới Nam Thiên thành cũng không có thu hoạch gì, chỉ tuyên bố tin tức Khương Vọng đã chết.
Nhưng sở dĩ hắn còn đồng ý mang theo Diệp Thanh Vũ tới đây, còn tán thành những mong chờ yếu ớt của Diệp Thanh Vũ, thậm chí còn mang theo Diệp Thanh Vũ bước lên chiến trường...
Ngoài việc xác nhận tin tức của Khương Vọng, thật ra phần lớn là vì giờ khắc này.
Từ nhỏ Diệp Thanh Vũ đã được nuôi dưỡng ở Lăng Tiêu bí địa, sống an nhàn sung sướng, chưa từng trải qua phong ba bão táp.
Điều kiện tiên quyết để lấy được thần thông Vân Triện, một là "duyên phận vô tâm", hai là không thể mang nhân quả sát nhân.
Diệp Thanh Vũ đâu chỉ chưa từng giết người?
Trước khi xâm nhập vào Trì Vân sơn, nàng ngay cả máu cũng chưa từng thấy qua.
Khi đó chính nàng lặng lẽ chạy ra cửa đi rèn luyện, A Sửu cũng âm thầm đi theo. Lần ở Ngọc Hành phong thành Tam Sơn bị kinh hãi nhưng không có gì nguy hiểm, trong cuộc sống trước kia của Diệp Thanh Vũ đã coi là gian khổ.
Diệp Lăng Tiêu hắn ở cấp độ Thần Lâm đã có tư cách thấy kiếm của Hướng Phượng Kỳ, đương nhiên biết rõ phải có những trải nghiệm như thế nào mới có thể bồi dưỡng ra cường giả.
Như Khương Vọng cũng phải gánh vác nhân quả nặng nề, đi lại bên bờ sinh tử vô số lần, tất sẽ trưởng thành cực nhanh.
Nhưng làm một người cha, đương nhiên hắn không nỡ để con gái mạo hiểm.
Từ vạn cổ đến giờ, đại đa số cường giả đều đi ra từ trong phong đao sương kiếm, rèn luyện mình sắc bén qua những lần sinh tử.
Nhưng những cái gọi là thiên tài trẻ tuổi kia, có thể đi đến cuối cùng cho người khác thấy, vạn người liệu có được một hai?
Đi bên bờ vực mũi đao cố nhiên là con đường của cường giả. Nhưng rơi xuống vực sâu vạn trượng lại càng nhiều vô số kể.
Hắn muốn dốc hết khả năng suy nghĩ chu toàn, hắn muốn cho nữ nhi thuận buồm xuôi gió, trưởng thành yên ổn. Cho dù là nguy hiểm cùng trắc trở cần thiết cũng phải nằm trong khống chế của hắn.
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cho nữ nhi gặp nguy hiểm.
Xét riêng việc rèn luyện cần thiết cho tu hành.
Tay nắm thần thông đỉnh cấp Vân Triện, tiên cốt trời sinh tự nhiên gần đạo, Diệp Thanh Vũ đã tu luyện đến cảnh giới Ngoại Lâu... đã đến thời điểm đối mặt sinh tử, nhận thức sinh tử.
Mà không có hoàn cảnh nào tàn khốc hơn so với chiến trường. Không có thời điểm nào đau đớn hơn so với vĩnh viễn mất đi người yêu thương.
Có Tả Hiêu, Khương Mộng Hùng, Viên Tiên Đình, Chu Ý, Kỳ Quan Ứng những vị Chân Quân Thiên Yêu này tham chiến, trận chiến ở Nam Thiên thành này gần như đã đạt tới cực hạn va chạm mà hai tộc Nhân Yêu có thể chịu đựng.
Lên cao hơn nữa cũng không có bao nhiêu không gian để gia tăng. Hiện giờ mở ra một cuộc huyết chiến giữa hai tộc, là điều mà cả đôi bên đều không thể gánh vác nổi.
Cho nên nơi đây tuy nhìn như nguy hiểm, thực ra lại an toàn.
Trong tình huống Chân Quân Thiên Yêu kiềm chế lẫn nhau, hắn hoàn toàn có lòng tin bảo vệ chu toàn cho nữ nhi.
Hắn dẫn Diệp Thanh Vũ lên chiến trường, cổ vũ thái độ cố chấp của nàng, nói cho nàng biết có thể thử tìm kiếm Khương Vọng, nhưng không thể để Yêu tộc phát giác... Chính là bởi vì dưới hoàn cảnh như vậy, vị con gái ngoan không tranh với đời của hắn, mới có thể nỗ lực hết mức tới tham gia chiến tranh, mới có thể tiêu hóa binh pháp và kỹ xảo chiến đấu tập được trên giấy với tốc độ nhanh nhất, mới có thể chân chính nhận thức sinh tử.
Mong mà không được gặp, nhớ mà không được thấy, đương nhiên sẽ đau đớn. Ở nơi cảnh còn người mất, tìm một người không thể trở về, đương nhiên sẽ dày vò.
Nhưng hắn cũng chỉ lẳng lặng nhìn.
Mà đem nỗi đau đớn, thương cảm của mình, tất cả đều trút lên Yêu tộc... đạp nát Nam Thiên thành!
Đây là sự tàn nhẫn của một người cha, cũng là chỗ dịu dàng của một người cha.
Cuộc chiến bên ngoài Nam Thiên thành thực ra là hai bên tham chiến đều không mong muốn.
So với đại chiến trường hai tộc công kích lẫn nhau, quy mô của chiến trường Võ An nhỏ hơn nhiều.
Võ An thành và Nam Thiên thành giằng co, vốn phải là một quá trình dài dằng dặc. Song phương tất có một trận chiến, nhưng có lẽ quy mô sẽ trong mức độ nhất định.
Trận chiến đó càng phải cân nhắc lâu dài, khiến hai bên đều có sự ăn ý nhất định, hiểu rõ nên khống chế mức độ chiến tranh trong phạm vi nào đó.
Nhưng các cường giả khắp nơi không ngừng tụ tập trong Võ An thành, Tả Hiêu và Khương Mộng Hùng ngang nhiên xuất kích, hoàn toàn thay đổi dự tính của cuộc chiến.
Trong cuộc chiến tranh này, ngay từ đầu Yêu tộc đã rơi vào thế hạ phong tuyệt đối!
Bởi vì bọn họ hoàn toàn không chuẩn bị cho chiến tranh cường độ như vậy trên khu vực chiến trường này - ngay cả Khương Mộng Hùng cũng không chuẩn bị, bọn họ lấy đâu ra chuẩn bị?
Tuy Thiên Yêu Kỳ Quan Ứng cấp tốc gia nhập chiến cuộc, cứu lại Chu Ý ngay lúc sắp chết, nhưng những Chân Yêu, những nhánh quân đội kia lại không kịp tập hợp nhanh như vậy.
Cửa thành Nam Thiên thành bị một mình Diệp Lăng Tiêu đạp phá, đại quân Nhân tộc lại không theo vào thành mà dưới sự chỉ huy của Văn Nhân Trầm, tiến hành vây giết sinh lực của Yêu tộc ở ngoài thành.
Yên Lôi quân bị Thiết Lung quân ngăn cản, quận binh Đại Tề cũng gặp phải chống cự quyết liệt.
Nhưng chỉ có ba trăm Thương Đồ thần kỵ, vào lúc này lại hoành hành khắp chiến trường, tựa như lưỡi đao sắc bén xuyên qua máu thịt dê bò, không gì ngăn cản được.
Triệu Nhữ Thành đeo mặt nạ quỷ thanh đồng, quả thực như Sát Thần giáng thế.
Thước Kiều Tiên Canh Kim Kiếm khí, Tiểu Vô Tướng Niêm Hoa Kiếm chỉ, Già Lâu La Phá Trận Kiếm chỉ, Thiên Nhai Vô Mịch Khí kiếm thuật... Cửu Kiếp Động Tiên chỉ!
Mười ngón tay như bươm bướm múa lượn, chiến sĩ Yêu tộc ngã xuống liên miên.
Ngược lại Hách Liên Vân Vân thân là Hoàng nữ Đại Mục lại không hành động ngông nghênh, nói năng không lộ chút dấu tích, chẳng qua chỉ lặng lẽ đi theo bên cạnh Triệu Nhữ Thành, roi dài vung ra, bổ sung chỗ khiếm khuyết.
Đương nhiên, trên thực tế là nàng âm thầm vận bí pháp, lẳng lặng tìm kiếm dấu vết của vị Khương tam ca kia.
Với tầm mắt thiên kiêu của Bạch Ngọc Hà, thực lực của Triệu Nhữ Thành cũng khiến hắn kinh hãi không thôi. Tuyển thủ chính thức và tuyển thủ tứ cường của Hoàng Hà chi hội, theo thời gian trôi qua chênh lệch lại càng được kéo dài.
Đây vốn là lẽ đương nhiên. Bởi không ai cũng bỏ phí chính mình, mà thiên phú trên Quan Hà đài đã thấy rõ cao thấp. Đương nhiên tu hành càng lâu, chênh lệch càng lớn.
Nói chung, chênh lệch tăng nhanh như vậy, phải đến trước cửa ải được xưng là "ngăn cách thiên nhân" như Thần Lâm mới có thể chậm lại. Cửa ải Thần Lâm, là cơ hội tốt để kẻ đến sau vượt lên người đến trước.
Trong lịch sử cũng không thiếu thiên kiêu trong Nội Phủ Ngoại Lâu thì đột nhiên tiến bộ vượt bậc, ngồi khổ tu trăm năm trước Thần Lâm, cuối cùng hóa thành xương khô.
Nhưng đối với những thiên kiêu Thần Lâm không gì ngăn được như Khương Vọng, Đấu Chiêu, Trọng Huyền Tuân; Thần Lâm không phải là vấn đề gì. Hoặc là phải chờ đến vách ngăn thế giới chân thực của Động Chân, người đến sau mới có thể rút ngắn khoảng cách.
Phải như Khương Vọng vốn là đứng đầu trong cấp độ Nội Phủ đuổi kịp người mạnh nhất cấp độ Ngoại Lâu , Cách Phỉ từ bát cường đuổi theo lưỡng cường, đó mới là chuyện tương đối hiếm thấy - Cách Phỉ có thể giao thủ với Trương Lâm Xuyên mà không chết, ít nhất cũng là cường giả trong Thần Lâm.
Thương Đồ thần kỵ là kỵ binh đứng đầu thiên hạ, Triệu Nhữ Thành đánh đâu thắng đó, chiêu pháp của Hách Liên Vân Vân thâm sâu khó lường, còn có Chân Nhân đương thời Hách Liên Hao Hổ trấn thủ trong trận...
Cái đùi này quả thật không thể to hơn được nữa.
Bạch Ngọc Hà ôm rất chặt.
Nhưng hắn dẫn binh theo sát Thương Đồ thần kỵ, không phải chỉ là theo đuôi hít bụi.
Loại chiến tranh chủng tộc quy mô này, cũng là nơi tốt nhất để rèn luyện con người.
Dựa vào tầm nhìn toàn cục chính xác, cùng khứu giác chiến trường linh mẫn, Bạch Ngọc Hà mang theo một trăm cận vệ này, thỉnh thoảng đâm vào trong chiến trường phức tạp, như lưỡi dao lạnh cắt qua khiến quân đội Yêu tộc chảy máu.
Mỗi khi có xu thế bị dây dưa, hắn lại lập tức dẫn người tới gần Thương Đồ thần kỵ.
Coi cây đại thụ Hách Liên Hao Hổ là thành trì di động, gần rồi lại xa, xa mà lại gần, coi chiến trường gần như nơi thao luyện cực hạn, rèn luyện cận vệ Võ An hầu chỉ có hai trăm người này, cũng rèn luyện tu hành của chính hắn.
Thân là môn khách, hắn sẽ tận lực vì Võ An Hầu phủ.
Mà chính hắn cũng sẽ cố gắng vì Bạch Ngọc Hà.
Bất kể Khương Vọng còn sống hay không.
Đạo lịch năm 3919, ở Quan Hà đài, vì Việt quốc, hắn muốn thắng lợi quang minh chính đại trong từng trận chiến.
Đến cuối Đạo lịch năm 3921, hắn đã rời khỏi Việt quốc, chiến đấu ở Thiên Ngục vì Võ An hầu Đại Tề, chiến đấu vì chính mình.
Hoặc là vận may không tốt, hoặc là trời có chỗ ngăn trở.
Nhưng ta tự cầu, há có thể dừng bước?
Xoay người tiến gần một tên chiến sĩ Miêu tộc , trong nháy mắt lướt qua đã giao thủ mấy trăm hiệp, chém hắn dưới kiếm. Máu tươi nhỏ giọt trên lưỡi đao, Bạch Ngọc Hà trở lại lưng ngựa, lại điều động quân trận.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng nổ vang trời!
Ngước mắt nhìn lên, một vị Yêu Vương Khuyển tộc cưỡi gió đạp điện mà đến.
Bạch Ngọc Hà giơ tay phất ra mấy luồng kiếm khí chặn đường, lại dùng đạo thuật làm tường, không chút do dự dẫn quân rút lui, tiếp cận đội ngũ Thương Đồ thần kỵ.
Trong cuộc trận chiến hôm nay, loại chiến thuật này hắn đã cực kỳ thuần thục.
Không đúng, là hai vị Yêu Vương. Bên trái phía trước còn có một Yêu Vương đang tới gần!
Có lẽ biểu hiện của đội ngũ trăm người này khiến Yêu tộc quá khó chịu, trong chiến trường căng thẳng như vậy mà còn phân ra hai vị Yêu Vương để tiêu diệt.
Kiếm ý của Bạch Ngọc Hà đã hoàn toàn được kích thích, cảm nhận được sát ý không chút che giấu của đối thủ nhưng trong lòng hoàn toàn không xao động.
Có Hách Liên Chân Nhân ở đây, cho dù Yêu Vương có nhiều hơn nữa cũng không thể tạo thành uy hiếp. Thậm chí, còn biến thành chiến công!
Trên chiến trường, cá lớn nuốt cá bé, cá lớn lại cá lớn hơn nuốt mất.
Hiện tại chẳng qua chỉ là chuyển đổi vai trò, làm mồi câu cá, có gì là khó?
Bạch Ngọc Hà lập tức tụ tập binh sát, quân trận trăm người được huấn luyện nghiêm chỉnh, cả người lẫn ngựa hóa thành con rồng dài, lập tức cuốn về phía Thương Đồ thần kỵ !
Hách Liên Chân Nhân cứu ta!
Nhưng quân trận gào thét lại đình trệ giữa không trung, nỗi mê mang và kinh ngạc của Bạch Ngọc Hà, đều lộ rõ trong binh sát quay cuồng kịch liệt.
Hách Liên Chân Nhân đâu rồi?!
Ngay khi Bạch Ngọc Hà dẫn quân rút lui, khống chế quân trận bay lên giữa không trung, hắn kinh ngạc nhìn thấy, từ trong hư không kia đột nhiên thò ra một bàn tay có bộ lông màu hoàng kim, ầm ầm rơi xuống !
Tát một cái đánh văng Hách Liên Hao Hổ đang bốc lên ánh lửa chói lọi, hất hắn văng tới tận chân trời... sinh tử không rõ!
Bàn tay kia lớn như bầu trời sụp đổ, tựa đất trời nghiêng lệch, bao dung vũ trụ vô tận, đè ép lên tất cả chúng sinh.
Chân Nhân đương thời, vô ảnh vô tung!
Chứng kiến bắp đùi vừa mới ôm vững đã bị quét ra chiến trường như vậy, Bạch Ngọc Hà thật khó mà không hoài nghi nhân sinh!
Vừa bưng bát cơm của Võ An Hầu phủ, Võ An hầu đã không còn.
Vừa ôm được bắp đùi Hách Liên Chân Nhân, Hách Liên Chân Nhân cũng mất!
Rốt cuộc là vì sao?
Nhìn từ bất kỳ một góc độ nào, Hách Liên Hao Hổ đều không có lý do xảy ra chuyện.
Thân là Chân Nhân tông thất của Đại Mục đế quốc, đại biểu cho căn cơ của "Thiên chi gia tộc" Hách Liên gia, thực lực của Hách Liên Hổ tuyệt đối không yếu. Bản thân hắn cũng là một tướng lĩnh sa trường, từng thống lĩnh kỵ binh Vương trướng. Trên chiến trường mà Nhân tộc đang chiếm ưu thế này, hắn lại không hề xông pha như Diệp Chân Nhân, một mình đánh thẳng vào thành địch.
Ngược lại hắn tương đối kín tiếng đi theo trong ba trăm Thương Đồ thần kỵ, toàn bộ hành trình chỉ chú ý an toàn của Công chúa Đại Mục Hách Liên Vân Vân.
Một vị Chân Nhân đương thời như vậy, có lý do gì mà xảy ra chuyện?
Nhưng ngay trước mặt Bạch Ngọc Hà, Hách Liên Hao Hổ lại bị một chưởng đánh cho không thấy bóng dáng!
Trong nỗi khiếp sợ và hoang mang cực độ, Bạch Ngọc Hà theo bản năng điều động binh sát, thống lĩnh nhánh quân trăm người, trung quay đầu lại trên không, lướt qua tên Khuyển yêu đang đuổi theo, liều mạng chạy trốn!
“Mắt xanh à, ha ha ha...”
Trong hư không vang lên một tràng tiếng cười uy nghiêm.
Bàn tay lớn có bộ lông màu vàng rực kia, sau khi thoải mái tát bay Hách Liên Hao Hổ đang định cản đường, chỉ nhẹ nhàng xé ra bên ngoài, như xé toang một lớp cửa sổ giấy, trực tiếp xé rách hư không!
Thế là một vị Sư tộc giáp vàng uy phong lẫm liệt cứ thế sừng sững lọt vào trong tầm mắt mọi người.
Thân hình của hắn cao lớn, như núi như đồi. Khuôn mặt của hắn vuông vắn, con mắt có màu tím rất thâm thúy, bộ lông màu vàng kim phất phơ, như lửa bập bùng.
Hắn đứng trong hư không, như một vầng kim dương hoàn toàn mới.
Ánh sáng và nhiệt độ gần như vô tận, cũng phơi bày uy nghiêm vô tận của hắn.
Gần hào quang của hắn.
Vô luận là Nhân tộc Yêu tộc, đại đa số thú cưỡi dồn dập hí dài quỳ xuống đất, rất nhiều chiến sĩ cũng theo đó nằm rạp.
Tình thế trong chiến trường Võ An nghịch chuyển!
Thiên Yêu Sư An Huyền ra trận!
Hắn chính là lão sư tử trong miệng Viên Tiên Đình.
Sư Thiện Văn xếp thứ chín trên "Thiên Bảng tân vương" chính là huyết mạch trực hệ của hắn.
Là cường giả đỉnh phong của Yêu tộc, tham dự chiến tranh chủng tộc vốn không phải là chuyện hiếm lạ gì.
Nhưng hắn không đi xen vào đại chiến giữa Thiên Yêu và Chân Quân, lại tới chiến trường hiển uy, quá mức ỷ lớn hiếp nhỏ, tựa như voi lớn đi vào bầy kiến.
Nếu không quy mô lớn cỡ mười vạn cường quân thiên hạ, dựa vào Chân Nhân Binh đạo dẫn đầu, thế thì hoàn toàn không thể ngăn chặn Thiên Yêu.
Diễn Đạo là tuyệt đỉnh trong siêu phàm, Thiên Yêu cùng tầng thứ với tu sĩ Diễn Đạo, trên một ý nghĩa nào đó... chính là "trời"!
Mạnh như Chân Nhân đương thời Hách Liên Hao Hổ, vừa đối mặt còn chưa kịp làm gì đã bị tát một cái văng ra xa.
Mà cường giả như Hách Liên Hao Hổ, dốc hết sức dựng lên ánh lửa ngất trời, chiến quả duy nhất cũng chỉ là cho Hách Liên Vân Vân một chút thời gian, để nàng và Triệu Nhữ Thành thống lĩnh binh trận, thống nhất Thương Đồ thần kỵ, nhanh chóng chạy xa.
Nhưng trước mặt một vị Thiên Yêu, như vậy có là bao xa?
Trước khi xuất hiện, dường như Sư An Huyền rất có hứng thú với đôi mắt của Hách Liên Vân Vân, nhưng sau khi bộ kim giáp huy hoàng bước ra khỏi hư không, lão lại không thèm liếc mắt nhìn sang bên kia lấy một cái, chỉ đột nhiên há mồm ra!
Mục tiêu của lão là toàn bộ chiến trường, là tất cả chiến sĩ bên ngoài Nam Thiên thành, thậm chí không phân biệt là Nhân tộc hay Yêu tộc!
Cho nên Hách Liên Vân Vân chạy đi đâu có liên quan gì? Cái gì mà con mắt xanh biếc, cái gì binh khí giáp trụ quân sĩ khí giới chiến mã, mười dặm trăm dặm ngàn dặm... Tất cả đều bị nuốt trọn trong một ngụm!
Miệng của vị vương giả uy nghiêm này, hóa thành một cái lỗ lớn đỏ máu tanh hôi.
Cái miệng khổng lồ này thật khủng khiếp.
Chống cằm xuống đất, răng nanh chống cả bầu trời!
Răng nanh của Sư An Huyền dữ tợn như từng cây trụ chống trời, chống đến cực hạn thì tất cả âm thanh đều biến mất, tất cả ánh sáng đều không thấy, cả thiên địa rơi vào yên tĩnh tuyệt đối, đen kịt tuyệt đối.
Thậm chí chiến trường hỗn độn mà Tả Hiêu, Khương Mộng Hùng và Thiên Yêu giao chiến cũng không có động tĩnh gì truyền đến.
Cứ như hắn há miệng nuốt vào thiên địa, nuốt cả thế gian!
Bỗng chốc tia sáng hoàn toàn biến mất, cuồng phong quét qua.
Lực lượng hùng hồn giáng lâm.
Tất cả chiến sĩ, bất luận người hay yêu, đều bị nhổ "tận gốc", thân không theo ý bay lên không. Mà bọn họ hoảng sợ, gầm thét, gào rống, tất cả đều im ắng!
Trong một thời khắc nào đó, trong tĩnh mịch tuyệt đối này, bỗng nhiên vang lên tiếng nổ như sấm sét.
Ầm ầm!
Ầm ầm ầm!
Nhưng cho dù là tiếng vang kịch liệt như vậy cũng không thể lay động bóng tối như trời tàn, tĩnh lặng như tận thế. Ngược lại, tiếng sấm vang lên như thể tô đậm tử vong cô quanh của đất trời giờ phút này.
Sinh cơ càng nồng đậm, tử vong càng lạnh lẽo.
Chống cự càng mạnh mẽ, hủy diệt càng xán lạn.
Tả Hiêu không có ở đây, Khương Mộng Hùng bị ngăn cản, giờ phút này Thiên Yêu Sư An Huyền tuyệt đối là cường giả vô địch quét ngang chiến trường, há miệng nuốt thiên địa, sinh linh bị diệt đâu chỉ mười vạn?
Nhưng ngay lúc này, có hai ánh đao xuất hiện.
Không, đó không phải là đao quang.
Đó chỉ là hai ánh mắt quá mức sắc bén, quá mức kiên quyết, khiến người ta cảm giác như bị lưỡi đao cắt bị thương!
Bởi vậy chỗ ánh mắt đó xuất hiện, trong cái miệng nuốt cả vòm trời, bỗng có một bóng người.
Hắn tồn tại là vì bị nhìn thấy, hay là bởi vì sự tồn tại của hắn nhất định phải bị nhìn thấy, cho nên mới tập trung trong tầm mắt mọi người?
Không thể nói rõ!
Nhưng ánh sáng đã xuất hiện, chiến trường cũng một lần nữa trở về ồn ào náo động. Thế giới phong bế kia đã mở ra, các chiến sĩ lơ lửng một lần nữa tìm được bản ngã, thiết lập liên hệ với thiên địa, có thể hạ xuống đất như trước.
Mà chỗ tất cả ánh mắt tụ tập, mọi người chỉ nhìn thấy.
Một người đội nón lá tầm thường, mình khoác áo tơi bình thường, chân đi một đôi giày cỏ bình thường, trên người không có một món trang sức nào, ngay cả bóng lưng cũng hết sức tầm thường, lẳng lặng lơ lửng trước người Sư An Huyền.
Mặt hướng về Sư An Huyền, lưng quay về thiên quân vạn mã.
Tất cả mọi thứ của hắn đều rất tầm thường, điểm duy nhất không tầm thường là thanh đao của hắn!
Hắn lật tay giơ lên, chặn ngang trước người, thanh đao còn chưa ra khỏi vỏ.
Rõ ràng còn trong vỏ, còn chưa lộ ra lưỡi sắc, lại không ngừng đánh thẳng vào vỏ đao. Như một hung vật mang ma tính mười phần, bị nhốt trong lao ngục, phát ra tiếng gào thét khát máu!
Dùng vỏ đao này ngăn cản Sư An Huyền.
Dùng thanh đao chưa ra khỏi vỏ này phong tỏa cái miệng to như chậu máu của Sư An Huyền.
Đao khách Nhân tộc như vậy.
Toàn bộ Yêu giới, toàn bộ lòng chảo văn minh cũng chỉ có một.
Chân Quân Tần quốc, Đao Si Tần Trường Sinh!
Hay nên nói là,
Mở miệng như vòm trời, nuốt trọn mười vạn binh.
Có người tên Trường Sinh, giơ ngang đao lên chặn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận